Chương 18 Cuốn sổ lưu trữ
Jack tìm thấy cuốn sổ lưu trữ ngày một tháng Mười một, khi vợ và con trai gã tản bộ theo con đường chạy từ phía sau sân bóng cửa dẫn lên một xưởng cưa bỏ hoang cách đó ba cây số. Trời vẫn còn đẹp và cả ba người đã có làn da rám nắng mùa thu hiếm hoi.
Gã xuống tầng hầm để giảm áp suất lò hơi rồi sau đó, trong cơn bốc đồng, lấy cái đèn pin từ trên giá cất sơ đồ đường ống xuống và quyết định xem qua một số giấy tờ cũ. Gã cũng muốn tìm chỗ tốt để đặt bẫy, mặc dù ít nhất phải một tháng nữa gã mới định bắt tay vào làm - anh muốn chờ cho chúng nó về nhà hết sau kỳ nghỉ, gã nói thế với Wendy.
Chiếu đèn pin ra trước mặt, gã bước qua giếng thang máy (do Wendy nhất mực không chịu dùng thang máy kể từ hôm họ chuyển đến) rồi đi qua cái cửa vòm nhỏ bằng đá. Mũi gã nhăn lại vì mùi giấy mục. Phía sau gã, cái lò hơi rít một tiếng xì ầm ĩ khiến gã giật nẩy mình.
Gã chiếu đèn xung quanh, miệng huýt sáo không theo giai điệu gì. Dưới này trông như một rặng núi Andes thu nhỏ: hàng chục chiếc thùng và hộp nhồi đầy giấy, hầu hết có màu trắng và đã mất đi hình thù vì cũ và ẩm ướt. Những chiếc thùng và hộp khác xổ tung, làm đổ xuống sàn nhà đá những xấp giấy ngả vàng. Có vài kiện báo được buộc bằng dây thừng. Vài cái hộp đựng gì đó trông như những cuốn sổ cái, mấy hộp khác đựng các tập hóa đơn buộc dây chun. Jack lôi ra một cái và chiếu đèn đọc.
ROCKY MOUNTAIN EXPRESS, INC.
Người nhận: KHÁCH SẠN OVERLOOK
Người gửi: SIDEY’S WAREHOUSE, 1210 Phố 16, Denver, CO.
Qua: ĐƯỜNG SẮT THÁI BÌNH DƯƠNG CANADA
Nội dung: 400 THÙNG GIẤY VỆ SINH, MƯỜI HAI TÁ/THÙNG
Đã ký D E F Ngày 24-8-1954
Jack mỉm cười, thả tờ giấy vào hộp.
Gã chiếu đèn lên trên, ở đó có một bóng đèn điện treo lủng lẳng, gần như chìm trong mạng nhện. Không có dây công tắc.
Gã nhón chân với, cố vặn bóng đèn vào. Nó sáng lên yếu ớt. Gã lại nhặt tờ hóa đơn giấy vệ sinh lên, dùng nó lau bớt một phần mạng nhện. Không sáng hơn được mấy.
Vẫn dùng đèn pin, gã đi loanh quanh giữa những chiếc hộp và các kiện báo, tìm vết chân chuột. Bọn chúng từng ở đây nhưng cũng khá lâu rồi... có lẽ là đã nhiều năm. Gã tìm thấy vài cục phân chuột đã khô thành bột theo thời gian và vài cái ổ chuột cũ bỏ hoang làm từ giấy xé vụn một cách khéo léo.
Jack lôi ra một tờ từ một trong những chồng báo cũ và liếc nhìn dòng tít.
JOHNSON HỨA HẸN MỘT SỰ CHUYỂN GIAO QUYỀN LỰC TRẬT TỰ Ông nói những việc JFK đã bắt đầu sẽ được tiếp tục thực hiện trong năm tới
Đó là tờ Rocky Mountain News , ngày 19-12-1963. Gã thả nó xuống chồng báo.
Gã nghĩ là mình thấy thích thú bởi cái cảm giác chung về lịch sử mà ai cũng có mỗi khi lướt mắt qua những trang tin nóng hổi mười, hai mươi năm trước. Gã tìm thấy những khoảng trống trơng các chồng báo và hồ sơ; không có gì trong thời gian từ năm 1937 đến 1945, từ 1957 đến 1960, từ 1962 đến 1963. Gã đoán đó là những lúc khách sạn đóng cửa. Khi nó đang được rao bán.
Gã vẫn cảm thấy những gì Ullman kể về cuộc đời thăng trầm của Overlook vẫn chưa thật sự hợp lý lắm. Dường như chỉ cần vị trí tuyệt vời của mình, Overlook cũng đã có thể duy trì một sự thành công kéo dài. Nước Mỹ lúc nào cũng có đại gia đi máy bay như đi chợ và Jack thấy Overlook phải luôn là một trong các nơi họ sẽ dừng lại trong những lần di cư. Như thế nghe lại thấy đúng. Đến Waldoft tháng Năm, Bar Harbor House tháng Sáu và tháng Bảy, Overlook tháng Tám và đầu tháng Chín, trước khi tiếp tục đi về Bermuda, Havana, Rio, đâu cũng được. Gã tìm được một chồng sổ đăng ký khách cũ, chúng khiến gã phát chán. Nelson Rockefeller năm 1950. Henry Ford và gia đình năm 1927. Jean Harlow năm 1930. Clark Gable và Carole Lombard. Năm 1956 toàn bộ tầng trên cùng được thuê hẳn một tuần cho “Darryl F. Zanuch và Cộng sự”. Tiền hẳn đã chảy qua các nhánh hành lang vào máy tính tiền như mỏ bạc Commstock Lode thế kỷ hai mươi. Sau này quản lý ở đây chắc phải tệ hại đến thế nào ấy chứ.
Chỗ này có cả một lịch sử, phải rồi, lại không chỉ nằm ở các tiêu đề bài báo. Nó được chôn giấu giữa các bản ghi trong những cuốn sổ cái, sổ kể toán và hóa đơn dịch vụ phòng này, những nơi mà ta không nhìn thấy. Năm 1922 Warren G. Harding đặt nguyên một con cá hồi lúc mười giờ tối và một thùng bia Coors. Nhưng ông ta ăn uống với ai? Họ có chơi xì tố không? Một phiên bàn chiến lược? Chiến lược gì?
Jack liếc nhìn đồng hồ và thấy ngạc nhiên vì đã bốn mươi nhăm phút trôi qua từ lúc gã xuống đây. Tay gã bẩn thỉu, gã có lẽ cũng đang bốc mùi. Gã quyết định đi lên tắm trước khi Wendy và Danny về nhà.
Gã chậm chạp đi giữa những núi giấy, trí óc linh hoạt tính toán các khả năng với tốc độ nhanh đến mức khiến gã phấn khích. Nhiều năm rồi gã chưa có lại cảm giác như thế này. Bất ngờ gã cảm thấy cuốn sách mà gã từng nửa đùa nửa thật hứa với bản thân có thể thực sự trở thành hiện thực. Có thể nó ở ngay đây, bị chôn vùi trong đống giấy bừa bãi này. Nó có thể là truyện giả tưởng, truyện lịch sử, hoặc cả hai - một cuốn sách dài nở bung từ trung tâm này ra cả trăm hướng.
Gã đứng dưới cái bóng điện phủ mạng nhện, vô thức lấy khăn mùi soa trong túi sau ra chùi môi. Và đó là lúc gã nhìn thấy cuốn sổ sưu tập.
Một chồng năm cái hộp nằm bên trái gã nghiêng ngả như tháp Pisa. Cái hộp trên cùng nhồi đầy hóa đơn và sổ sách. Nằm thăng bằng trên những cái hộp đó, nghiêng mà không đổ không biết đã bao nhiêu năm, là một cuốn sổ lưu trữ dày cộp bìa da màu trắng, những trang giấy bên trong được buộc lại bằng hai vòng dây vàng thắt nơ diêm dúa.
Tò mò, gã đến lấy nó xuống. Bụi phủ dày bìa trên cuốn sổ. Gã đưa nó lên ngang tầm môi, thổi đi một đám mây bụi rồi mở nó ra xem. Khi mở cuốn sổ, một tấm thiệp rơi ra ngoài, gã bắt được nó nửa đường trước khi nó chạm sàn đá. Đó là một tấm thiệp đẹp và dày dặn, nổi bật là hình rập nổi khách sạn Overlook với tất cả cửa sổ sáng bừng. Bãi cỏ và sân chơi được trang trí đèn lồng Nhật Bản. Bức tranh trông như thể ta có thể bước ngay vào bên trong, vào khách sạn Overlook đã từng tồn tại ba mươi năm về trước.
Horace M. Derent trân trọng kính mời Ông/Bà tới dự Vũ Hội Hóa Trang nhân dịp khai trương KHÁCH SẠN OVERLOOK Bữa tối sẽ diễn ra lúc 8 giờ Cởi mặt nạ và khiêu vũ lúc nửa đêm 29-8-1945 VUI LÒNG HỒI ÂM
Ăn tối lúc tám giờ! Cởi mặt nạ lúc nửa đêm!
Gã gần như có thể nhìn thấy họ trong phòng ăn, những người đàn ông giàu có nhất nước Mỹ cùng người đàn bà của mình. Những bộ tuxedo và áo sơ mi hồ cứng, bóng bẩy; váy dạ hội; dàn nhạc; giày cao gót bóng lộn. Tiếng chạm cốc leng keng, tiếng bật nắp sâm panh vui vẻ. Chiến tranh đã chấm dứt, hay đã gần chấm dứt. Tương lai đang ở phía trước, tươi trong và tỏa sáng. Nước Mỹ là người khổng lồ của thế giới và cuối cùng thì thế giới cũng biết đến và chấp nhận điều đó.
Rồi sau đó, lúc nửa đêm, Derwent đích thân hô to, “Cởi mặt nạ ra! Cởi mặt nạ ra!” Những chiếc mặt nạ được bỏ ra và...
( Tử Thần Đỏ thống trị tất cả! )
Gã nhăn mặt. Ý nghĩ đó từ xó nào nảy ra vậy? Đó là Poe, kẻ bất tài chuyên cóp nhặt vĩ đại của nước Mỹ. Trong khi cái khách sạn này - Overlook tỏa sáng ngời ngời trên tấm thiệp mời gã đang cầm trên tay - hẳn nhiên là chẳng liên quan chút gì đến E. A. Poe.
Gã trả tấm thiệp về chỗ cũ và lật sang trang sau. Một bài báo cắt dán từ một trong những tờ báo của Denver, bên dưới có dòng ngày tháng nguệch ngoạc: 15-5-1947.
KHU NGHỈ DƯỠNG SANG TRỌNG TRÊN NÚI MỞ CỬA TRỞ LẠI ĐÓN CÁC VỊ KHÁCH SIÊU SAO Ông Derwent nói Overlook sẽ trở thành “Thắng cảnh thế giới” Tác giả: David Felton, Biên tập viên mục Phóng sự
Khách sạn Overlook đã mở và đóng nhiều lần trong suốt lịch sử ba mươi tám năm, nhưng hiếm có khi nào khoác lên phong cách và tinh thần mới như thế này, đấy là lời hứa hẹn từ Horace Derwent, một triệu phú California bí hiểm, chủ nhân mới nhất của khách sạn.
Ông Derwent - không giấu giếm việc bản thân đã đầu tư hơn một triệu đô la vào dự án mới của mình (có người nói con số này có thể lên đến gần ba triệu) - cho biết “Overlook mới này sẽ là một trong những thắng cảnh thế giới, một khách sạn mà ta ở rồi đến ba mươi năm sau vẫn còn nhớ.
Ông Derwent, người được cho là nắm giữ những có phản đáng kể ở Las Vegas, khi được hỏi liệu việc mua và cải tạo lại Overlook có phải là phát súng mở màn cho trận chiến hợp pháp hóa loại hình đánh bạc kiểu casino ở Colorado hay không, thì ông trùm hàng không, điện ảnh, đạn dược và vận tải biển này đã phủ nhận... cùng với một nụ cười. “Overlook sẽ trở nên rẻ tiền khi kinh doanh đánh bạc,” ông nói, “và tôi nghĩ mình sẽ không đối đầu với Vegas! Tôi mắc ơn quá nhiều người ngoài kia nên chẳng thể làm thế! Tôi không hứng thú đến việc vận động hành lang để hợp pháp hóa đánh bạc ở Colorado. Đó sẽ là một việc làm tốn công vô ích.”
Khi Overlook chính thức khai trương (đã có một buổi đạ hội hoành tráng và thành công rực rỡ được tổ chức một thời gian trước khi công việc tu sửa vừa hoàn tất), những căn phòng được sơn lại với giấy dán tường và trang trí mới này sẽ chào đón các vị khách siêu sao, từ nhà thiết kế thời trang Corbat Stani cho tới..
Mỉm cười ngạc nhiên, Jack lật trang. Giờ thì gã đang xem một quảng cáo toàn trang cắt từ mục Du lịch trên tờ Times số Chủ nhật của New York. Trên trang báo sau là bài viết về chính Derwent, một người đàn ông thưa tóc có ánh mắt xuyên thấu đối phương dù chỉ là trên một bức ảnh báo cũ. Ông ta đeo cặp kính không gọng và để hàng ria mảnh theo phong cách thập niên bốn mươi, không có tác dụng nào trong việc làm cho ông ta trông giống diễn viên Errol Flynn. Gương mặt ông ta là kiểu gương mặt một kế toán viên. Chính đôi mắt là thứ khiến ông ta trông như một người hay một thứ gì đó khác.
Jack lướt nhanh qua bài báo. Gã biết hầu hết thông tin trong này từ một bài báo về Derwent trên tờ Newsweek năm ngoái. Sinh ra trong một gia đình nghèo ở St. Paul, không học hết phổ thông mà vào Hải quân. Thăng tiến nhanh, sau đó giải ngũ trong cay đắng vì một cuộc tranh chấp bằng sáng chế cho một loại chân vịt mới do ông ta thiết kế. Khi Hải quân và một chàng thanh niên vô danh tiểu tốt tên Horace Derwent chơi kéo co, thì Chú Sam [11E] chắc chắn là người chiến thắng. Nhưng Chú Sam không giành được thêm một bằng sáng chế nào nữa, trong khi chúng rồi sẽ xuất hiện rất nhiều.
Vào những năm cuối thập kỷ hai mươi và đầu ba mươi, Derwent hướng sự quan tâm sang ngành hàng không. Ông ta mua lại một công ty phun thuốc sâu đã phá sản, biến nó thành dịch vụ bưu chính hàng không để rồi phát triển thịnh vượng. Thêm nhiều bằng sáng chế: một thiết kế cánh mới cho máy bay một tầng cánh, giá để bom dùng trên những chiếc Pháo Đài Bay từng trải mưa bom lên Hamburg, Dresden và Berlin, một khẩu súng máy làm mát bằng cồn, một nguyên mẫu ghế thoát hiểm sau này được dùng trên máy bay phản lực Mỹ.
Trong thời gian đó, tay kế toán viên sống trong cùng thân xác với nhà sáng chế vẫn tiếp tục tăng cường đầu tư. Một chuỗi nhà máy đạn dược nhỏ ở New York và New Jersey. Năm xưởng dệt ở New England. Các xưởng hóa chất nơi miền Nam đang phá sản và rên rỉ than van. Khi Đại Khủng Hoảng chấm dứt, tài sản ông ta chẳng còn gì nhiều ngoài quyền cổ đông kiểm soát ở một vài cơ sở, đã được ông ta mua với giá bèo bọt và nếu bán lại thì còn bèo bọt hơn. Derwent đã có lúc khoe rằng ông ta có thể thanh lý toàn bộ với giá một chiếc Chevrolet ba năm tuổi.
Jack nhớ đã từng có tin đồn cho rằng một vài biện pháp Derwent dùng để sinh tồn cũng không hẳn tốt đẹp. Tham gia buôn rượu lậu. Mại dâm ở miền Trung Tây. Buôn lậu trong vùng duyên hải phía Nam nơi có các nhà máy phân bón của ông ta. Cuối cùng là có liên quan đến hệ thống sòng bạc non trẻ nhưng đầy tiềm năng ở miền Tây.
Có lẽ khoản đầu tư nổi tiếng nhất của Derwent là việc mua lại xưởng phim đang chìm Top Mark Studios, xưởng này chưa có thêm bộ phim bom tấn nào từ khi ngôi sao thiếu niên của xưởng, Margery Morris Bé Bỏng chết vì quá liều heroin vào năm 1934. Khi đó cô mới mười bốn tuổi. Margery Bé Bỏng - chuyên đóng vai những cô bé bảy tuổi cứu vớt các cuộc hôn nhân và mạng sống những chú chó bị đổ oan cho tội giết gà - đã được Top Mark tổ chức cho một tang lễ Hollywood lớn nhất lịch sử. Thông tin chính thức là Margery Bé Bỏng bị lây “bệnh suy kiệt” khi đang dự sự kiện tại một trại trẻ mồ côi ở New York - một vài kẻ hoài nghi còn cho rằng xưởng phim tung chừng ấy tiền đi vì biết nó đang tự làm đám ma cho mình.
Derwent thuê một doanh nhân sắc sảo đồng thời là một kẻ cuồng tình dục tên Henry Finkel cho vị trí điều hành Top Mark, để rồi chỉ trong hai năm trước sự kiện Trân Châu Cảng xưởng đã cho ra sáu mươi cuốn phim, năm mươi nhăm trong số đó phá bỏ hoàn toàn mọi quy định làm phim được áp dụng ở Mỹ. Năm phim còn lại là những bộ phim huấn luyện của chính phủ. Những bộ phim truyện rất thành công. Trong một phim, một nhà thiết kế phục trang vô danh đã ứng biến làm ra chiếc áo ngực không dây cho nhân vật nữ chính khi cô ta xuất hiện trong cảnh vũ hội lớn, ở đó cô ta đã khoe ra hết thảy, ngoại trừ có lẽ vết bớt ngay dưới khe mông. Derwent cũng được trao công cho cả sáng chế này và tiếng tăm - hay tiếng xấu - của ông ta tăng lên.
Chiến tranh giúp ông ta phất lên và tiếp tục giàu có. Sống ở Chicago, rất ít khi xuất hiện trừ khi tham gia các cuộc họp Ban Giám đốc Derwent Enterprises (ông ta điều hành nó với một nắm đấm sắt), có tin đồn rằng ông ta sở hữu United Airlines, Las Vegas (nơi ông ta nắm quyền cổ đông kiểm soát bốn khách sạn sòng bạc và có liên quan ít nhiều đến sáu chỗ khác), Los Angeles và cả nước Mỹ. Được cho là bạn bè với giới hoàng gia, các vị tổng thống lẫn ông trùm thế giới ngầm, nhiều người tin rằng ông ta là người giàu nhất thế giới.
Nhưng ông ta không thể làm gì được với Overlook, Jack nghĩ. Gã đặt cuốn sổ lưu trữ xuống một lúc và lấy cuốn sổ tay nhỏ với cây bút chì mà gã lúc nào cũng giữ bên mình ra khỏi túi áo ngực. Gã viết, “Tìm hiểu về H. Derwent, Thư viện Sidewinder?” Gã cất cuốn sổ tay vào túi và cầm cuốn sổ lưu trữ lên lần nữa. Khuôn mặt gã đăm chiêu, ánh mắt xa xăm. Gã liên tục lấy tay lau miệng lúc lật trang.
Gã lướt qua những tài liệu tiếp theo, tự nhủ sau này sẽ đọc kỹ hơn. Nhiều trang có dán các thông cáo báo chí. Tuần sau sẽ có ông này bà kia đến ở lại Overlook, anh X chị Y sẽ đến biểu diễn ở sảnh rượu (thời kỳ Derwent, sảnh này được gọi là Sảnh Whiskey). Nhiều nghệ sĩ là những cái tên nổi tiếng ở Vegas, nhiều vị khách là giám đốc và ngôi sao xưởng Top Mark.
Và rồi, trong một mẩu báo đề ngày 1-2-1952:
GIÁM ĐỐC TRIỆU PHÚ QUYẾT ĐỊNH BÁN CÁC KHOẢN ĐẦU TƯ TẠI COLORADO Thỏa thuận về Overlook đã được ký với các nhà đầu tư California, cùng các khoản đầu tư khác, ông Derwent cho biết Tác giả: Rodney Conklin, Biên tập viên mục Tài chính
Một thông cáo báo chí ngắn ngủi ngày hôm qua được gửi đi từ văn phòng Chicago của người khổng lồ Derwent Enterprises cho biết nhà triệu phú (có thể là tỷ phú) Horace Derwent đã bán hết hoạt động kinh doanh của mình ở Corolado trong một nước đi tài chính táo bạo đáng kinh ngạc sẽ được hoàn tất vào ngày 1-10-1954. Các khoản đầu tư của Derwent gồm có khí tự nhiên, than đá, thủy điện và công ty phát triển địa ốc Colorado Sunshine Inc. - hiện sở hữu hoặc nắm giữ quyền mua bán hơn 500.000 mẫu đất ở Colorado.
Trong một cuộc phỏng vấn hiếm hoi ngày hôm qua, ông Derwent cho biết chỗ cổ phần nổi tiếng nhất của mình ở Colorado, là Khách sạn Overlook, đã được bán hết. Người mua là một nhóm các nhà đầu tư California, đứng đầu là Charles Grondin - nguyên giám đốc Công ty Phát triển Địa ốc California. Mặc dù Derwent từ chối nói về giá, những nguồn tin đáng tin cậy...
Ông ta đã bán tất cả, thượng vàng hạ cám. Không chỉ Overlook. Nhưng bằng cách nào đó... bằng cách nào đó...
Gã lấy tay chùi môi và ước được uống một ly. Chuyện này sẽ được tiêu hóa tốt hơn cùng với một ly rượu. Gã tiếp tục lật trang.
Nhóm California khai thác khách sạn được hai mùa, sau đó bán lại cho một nhóm Colorado tên là Mountainview Resorts. Mountainview phá sản năm 1957 giữa những cáo buộc tham nhũng, trục lợi và lừa đảo cổ đông. Chủ tịch công ty tự sát bằng súng hai ngày sau khi có trát gọi hầu tòa trước đại bồi thẩm đoàn.
Khách sạn bị đóng cửa hết thập kỷ. Chỉ có một bài báo duy nhất viết về chuyện đó, một bài phóng sự Chủ nhật nhan đề KHÁCH SẠN MỘT THỜI HUY HOÀNG DẦN MỤC NÁT. Những tấm ảnh kèm theo xoáy vào tim Jack: hiên trước tróc sơn, bãi cỏ trơ trụi và nham nhở, cửa sổ vỡ nát vì bão và đá. Đấy có thể là một phần cuốn sách, nếu gã thực sự viết nó - chim phượng hoàng cháy thành tro bụi trước khi tái sinh. Gã tự hứa sẽ chăm sóc chỗ này, chăm sóc đến nơi đến chốn. Có lẽ trước ngày hôm nay gã chưa nhận ra đầy đủ mức độ trách nhiệm của mình đối với Overlook. Gần như là gã có trách nhiệm với lịch sử vậy.
Năm 1961, bốn nhà văn - hai trong số đó từng nhận giải Pulitzer - thuê Overlook và mở cửa lại nó thành một trường dạy viết văn. Chuyện này kéo dài được một năm. Một sinh viên say xỉn trong phòng mình trên tầng ba và bằng cách nào đó rơi qua cửa sổ xuống nền xi măng bên dưới mà tử vong. Bài báo ám chỉ đó có thể là một vụ tự sát.
Khách sạn lớn nào mà chẳng có bê bối, Watson đã nói thế, cũng như mọi khách sạn lớn đều có một con ma. Tại sao à? Ui xời, người ta đến rồi đi.. .
Bất ngờ gã cảm thấy như sức nặng của Overlook đè nặng lên gã từ bên trên, một trăm mười phòng ngủ, phòng chứa đồ, bếp, kho thực phẩm, kho lạnh, sảnh rượu, phòng khiêu vũ, phòng ăn...
( Trong căn phòng những người phụ nữ đến rồi đi ).
( ... và Tử Thần Đỏ thống trị tất cả )
Gã chùi môi và lật sang trang kế cuốn sổ lưu trữ. Gã đã xem hết hai phần ba và, lần đầu tiên, gã tự hỏi không biết cuốn sổ này là của ai mà để trên nóc chồng hồ sơ cao nhất trong hầm.
Một mẩu tin mới, đề ngày 10-4-1963.
NHÓM LAS VEGAS MUA LẠI KHÁCH SẠN NỔI TIẾNG Ở COLORADO Khách sạn Overlook xinh đẹp trở thành câu lạc bộ độc quyền
Robert T. Leffing, người phát ngôn của một nhóm các nhà đầu tư có tên gọi High Country Investments, ngày hôm nay đã công bố ở Las Vegas rằng High Country đã đàm phán để mua khách sạn nổi tiếng Overlook, một khu nghỉ dưỡng nằm trên đỉnh dãy Rocky. Leffing từ chối nhắc cụ thể tên các nhà đầu tư, nhưng có nói rằng khách sạn sẽ được chuyển đổi thành một câu lạc bộ độc quyền cho thành viên. Ông nói rằng nhóm do mình đại diện mong muốn bán quyền thành viên cho các nhà quản lý cao cấp trong các công ty Mỹ và công ty nước ngoài.
High Country còn sở hữu khách sạn ở Montana, Wyoming và Utah.
Khách sạn Overlook trở nên nổi tiếng thế giới trong những năm từ 1946 đến 1952, khi nó thuộc sở hữu của siêu triệu phú Horace Derwent, ông...
Mẩu báo đính trên trang sau chỉ là một bài ngắn, đăng bốn tháng sau đó. Khách sạn Overlook đã được mở cửa dưới sự quản lý của ban lãnh đạo mới. Rõ ràng là tờ báo chưa tìm hiểu được hoặc không quan tâm ai là những người giữ chìa khóa ở đây, vì không có một cái tên nào được nhắc đến ngoài High Country Investments - Đầu Tư Miền Núi - công ty có tên gọi nghe nặc danh nhất mà Jack từng biết tới, ngoài một chuỗi cửa hàng bán xe đạp và phụ kiện ở Tây New England được gọi là Tập đoàn Kinh Doanh.
Gã lật tiếp trang và đọc lướt qua bài báo được cắt dán ở đây.
NHÀ TRIỆU PHÚ DERWENT QUAY LẠI COLORADO BẰNG CỦA HẬU? Charles Grondin được tiết lộ là giám đốc mới của High Country Tác giả: Rodney Conklin, Biên tập viên mục Tài chính
Khách sạn Overlook, một cung điện xinh đẹp đầy niềm vui trên vùng núi Colorado, nơi từng là sân chơi riêng cho triệu phú Horace Derwent giờ là tâm điểm của một vụ bê bối tài chính đang dần được đưa ra ánh sáng.
Ngày 10 tháng Tư năm ngoái, khách sạn được một công ty ở Las Vegas là High Country Investments mua lại, để trở thành một câu lạc bộ độc quyền cho các giám đốc giàu có, trong cũng như ngoài nước. Giờ đây, những nguồn đáng tin cậy cho rằng High Country nằm dưới quyền Charles Grondin, 53 tuổi, người từng là giám đốc Công ty Phát triển Địa ốc California cho tới năm 1959 thì từ chức để chuyển sang vị trí phó giám đốc điều hành văn phòng Chicago của Derwent Enterprises.
Điều đó khiến người ta nghi ngờ rằng High Country Investments có thể nằm dưới sự kiểm soát của Derwent, người có thể đã mua lại Overlook một lần nữa trong hoàn cảnh chắc chắn là rất đặc biệt.
Chúng tôi không liên lạc và phỏng vấn được Grondin, người từng bị truy tố và sau đó được trắng án với các cáo buộc trốn thuế năm 1960, còn Horace Derwent, người luôn gìn giữ nghiêm ngặt sự riêng tư, không đưa ra ý kiến gì khi được phỏng vấn qua điện thoại. Dân biểu bang California Dick Bows đã kêu gọi thực hiện điều tra đầy đủ về...
Mẫu báo trên đề ngày 27-7-1964. Mẩu tiếp theo là một bài từ số Chủ nhật tháng Chín cùng năm. Tác giả bài báo là Josh Brannigar, một nhà điều tra bới lông tìm vết thuộc kiểu Jack Anderson. Jack lờ mờ nhớ hình như Brannigar mất năm 1968 hay 1969.
COLORADO - vùng tự do của MAFIA? Tác giả: Josh Brannigar
Dường như lúc này điểm nghỉ dưỡng mới nhất của các ông trùm tội phạm có tổ chức ở Mỹ chính là một khách sạn hẻo lánh tọa lạc tại trung tâm vùng núi Rocky. Khách sạn Overlook, một món tài sản tốn kém mà vô dụng từng được gần cả chục nhóm đầu tư lẫn cá nhân khác nhau điều hành rồi thất bại kể từ khi khai trương lần đầu năm 1910, giờ đây hoạt động như một “câu lạc bộ độc quyền” được bảo vệ nghiêm ngặt dành cho các doanh nhân đi xả hơi. Vấn đề là, những người nắm giữ chìa khóa Overlook thực sự kinh doanh cái gì?
Những thành viên ở đó trong tuần từ 16 đến 23 tháng Tám có thể cho chúng ta một gợi ý. Danh sách dưới đây được cung cấp bởi một cựu nhân viên High Country Investments, công ty ban đầu được cho là công ty ma thuộc sở hữu Derwent Enterprises. Hiện tại có vẻ như quyền cổ đông của Derwent trong High Country (nếu có) đã bị áp đảo so với quyền của một vài ông trùm đánh bạc Las Vegas. Và những ông trùm đánh bạc này trong quá khứ cũng có liên quan đến các đại gia thế giới ngầm thuộc diện nghi ngờ hoặc đã bị kết án.
Trong tuần lễ nắng ráo tháng Tám này những người sau đây đã đến Overlook:
Charles Grondin , Chủ tịch High Country Investments. Chỉ đến khi việc ông này chèo lái con tàu High Country được tiết lộ vào tháng Bảy năm nay thì chuyện ông ta trước đó đã rời bỏ vị trí tại Derwent Enterprises mới được công bố - tức là rất lâu sau khi chuyện xảy ra. Grondin bờm bạc - đã từ chối để tôi phỏng vấn cho bài báo này - từng bị xét xử một lần vì các cáo buộc gian lận thuế nhưng rồi được trắng án (1960).
Charles Battaglia , biệt danh “Bé Charlie" , một bầu sô Vegas 60 tuổi (nắm giữ quyền cổ đông kiểm soát tại Greenback và Lucky Bones ở Dải Las Vegas). Battaglia là thân hữu của Grondin. Lý lịch tư pháp của ông này lùi về đến tận năm 1932, khi ông ta bị xét xử và được trắng án trong vụ giết người băng đảng với nạn nhân là Jack “Dutchy” Morgan. Nhà chức trách liên bang nghi ngờ ông ta có liên quan đến đường dây buôn bán ma túy, mại dâm, đâm thuê chém mướn, nhưng “Bé Charlie” chỉ bị vào tù một lần vì tội trốn thuế năm 1955-56.
Richard Scarne, cổ đông chính của Fun Time Automatic Machines. Fun Time sản xuất máy đánh bạc cho Nevada, máy chơi bắn bi và máy chơi nhạc bỏ xu (hiệu Melody-Coin) cho cả nước. Ông này từng ngồi tù vì tội tấn công bằng vũ khí sát thương (1940), mang vũ khí giấu kín (1948) và âm mưu gian dối thuế (1961).
Peter Zeiss , một nhà nhập khẩu ở Miami, hiện gần 70 tuổi. Năm năm vừa qua Zeiss đã liên tục tìm cách tránh bị trục xuất như một đối tượng không mong muốn. Ông này từng bị kết án tiếp nhận và tàng trữ tài sản trộm cắp (1958) và âm mưu gian dối thuế (1954). Quyến rũ, đáng kính và lịch sự, Pete Zeiss được những kẻ thân cận gọi thân mật là “Ông Ngoại” và đã từng bị xét xử vì tội giết người và đồng phạm giết người. Là cổ đông lớn trong công ty Fun Time của Scarne, ông ta còn được biết là có quyền cổ đông trong bốn sòng bạc Las Vegas.
Vittorio Gienelli , còn được gọi là “Vito Dao Pha”, từng bị xét xử hai lần vì tội giết người băng đảng, một vụ trong, đó là giết trùm tội phạm Frank Scoffy tại Boston. Gienelli từng bị truy tố hai mươi ba lần, xét xử mười bốn lần và chỉ bị kết án một lần với tội trộm cắp trong cửa hàng năm 1940. Có tin đồn rằng trong những năm gần đây Gienelli đã trở thành một thế lực trong hoạt động tội phạm có tổ chức ở miền Tây, với trung tâm là Las Vegas.
Carl Prashkin , biệt danh “Jimmy-Ricks” , một nhà đầu tư ở San Francisco, mang danh người thừa kế hiển nhiên cho mọi quyền lực mà Gienelli hiện nắm giữ. Prashkin sở hữu bốn khối cổ phiếu lớn trong Derwent Enterprises, High Country Investments, Fun Time Automatic Machines và ba sòng bạc ở Vegas. Ở Mỹ Prashkin trong sạch, nhưng ở Mexico thì bị truy tố với những cáo buộc lừa đảo, tuy nhiên tất cả đều nhanh chóng được rút lại chỉ ba tuần sau khi đưa ra. Có ý kiến cho rằng Prashkin có thể chịu trách nhiệm rửa tiền thu được từ hoạt động ở các sòng bạc Las Vegas và chuyển phần lớn tiền trở lại cho các hoạt động hợp pháp của tổ chức tại miền Tây. Các hoạt động này hiện giờ có thể bao gồm cả khách sạn Overlook ở Colorado.
Những vị khách khác đến đây trong mùa này bao gồm...
Danh sách vẫn còn nhưng Jack chỉ đọc lướt qua, vừa đọc vừa liên tục chùi môi. Một chủ ngân hàng có những mối liên hệ với Las Vegas. Những người New York không chỉ làm mỗi việc may quần áo trong khu Garment - May Mặc. Những người có liên quan đến ma túy, tội phạm, cướp bóc, giết người.
Chúa ơi, quả là một câu chuyện lớn! Và tất cả bọn họ đều đã đến đây, ngay trên đầu gã thôi, ở trong những căn phòng trống đó. Có thể là chơi những ả điếm đắt tiền trên tầng ba. Uống sâm panh như nước. Làm những giao dịch triệu đô, có thể là trong chính căn phòng nơi các vị tổng thống từng ở. Đây là một câu chuyện, đúng thế. Một câu chuyện hoành tráng. Gã lập cập lôi cuốn sổ ghi chép ra, ghi lại lời nhắc đến thư viện ở Denver tìm hiểu về những người này sau khi đã kết thúc công việc chăm sóc ở đây. Chẳng phải khách sạn nào cũng có ma sao? Overlook có cả một bầy. Đầu tiên là tự tử, sau đó là Mafia, tiếp theo sẽ là gì?
Mẩu báo tiếp theo là lời phủ nhận đầy giận dữ Charles Grondin dành cho các cáo buộc trong bài viết của Brannigar. Jack nhìn nó cười khẩy.
Bài báo trong trang sau to đến mức phải gập lại. Jack mở trang báo ra và há hốc. Tấm hình trong đó như nhảy vào mặt gã: giấy dán tường đã được thay so với hồi tháng Sáu năm 1966 ấy nhưng gã nhận ra ngay cái cửa sổ và phong cảnh bên ngoài. Đó là ảnh chụp hướng Tây của Suite Tổng Thống. Sau đó là vụ giết người. Tường phòng khách cạnh cánh cửa dẫn vào phòng ngủ văng đầy máu và vương vãi những mảnh óc vụn trăng trắng. Một viên cảnh sát vẻ mặt vô cảm đứng bên một thi thể được đắp chăn. Jack nhìn chằm chằm như bị thôi miên, sau đó mắt gã lướt lên tiêu đề.
BĂNG ĐẢNG XẢ SÚNG TẠI KHÁCH SẠN Ở COLORADO Trùm tội phạm khét tiếng bị bắn tại câu lạc bộ độc quyền trên núi, hai người khác cũng bị giết
SIDEWINDER, COLO (UPI) - Cách thị trấn êm đềm của Colorado này sáu mươi lăm cây số, một vụ hành hình kiểu băng đảng đã xảy ra ngay tại trung tâm vùng núi Rocky. Khách sạn Overlook - được một công ty Las Vegas mua lại và biến thành câu lạc bộ độc quyền ba năm trước đây - chính là nơi xảy ra vụ thảm sát ba người bằng súng săn. Hai người trong số đó là bạn đồng hành hoặc vệ sĩ của Vittorio Gienelli, còn được gọi là “Dao Pha” vì đã tham gia vào vụ thảm sát ở Boston hai mươi năm trước.
Người gọi cảnh sát là Robert Norman, quản lý Overlook, ông này nói rằng đã nghe thấy nhiều tiếng súng và rằng một vài vị khách đã báo lại về hai người đàn ông trùm đầu, mang theo súng chạy trốn qua cầu thang cứu hỏa và đi mất trên một chiếc mui trần màu nâu đời mới nhất.
Cảnh sát tuần tra Benjamin Moorer phát hiện hai xác chết - hai người này sau đó được xác định là Victor T. Boorman và Roger Macassi, đều từ Las Vegas - ở bên ngoài Suite Tổng Thống nơi hai Tổng thống Mỹ đã từng qua đêm. Trong phòng, Moorer phát hiện thi thể Gienelli nằm trên sàn nhà. Rõ ràng là Gienelli đang cố chạy trốn khỏi những kẻ tấn công khi bị bắn hạ. Moorer nói Gienelli bị bắn bằng súng săn cỡ lớn ở khoảng cách gần.
Chúng tôi không liên lạc được với Charles Grondin, đại diện công ty hiện sở hữu Overlook...
Bên dưới mẩu báo, ai đó đã viết bằng những nét bút bi đậm: Bọn chúng lấy luôn cả bi của hắn. Jack chằm chằm nhìn dòng chữ một lúc lâu, thấy lạnh người. Cuốn sổ này của ai vậy?
Cuối cùng thì gã cũng lật trang, nuốt khan. Một bài báo khác của Josh Brannigar, bài này đăng vào đầu 1967. Gã chỉ đọc phần tiêu đề: KHÁCH SẠN NỔI TIẾNG BỊ BÁN SAU VỤ SÁT HẠI NHÂN VẬT CỦA THẾ GIỚI NGẦM.
Trang giấy sau bài báo này không đính kèm gì.
( Bọn chúng lấy luôn cả bi của hắn. )
Gã lật lại từ đầu cuốn sổ, tìm kiếm một cái tên hay một địa chỉ. Thậm chí là một số phòng. Vì gã cảm thấy khá chắc rằng người chủ cuốn sổ lưu niệm nhỏ này đã qua đêm tại khách sạn. Nhưng chẳng có gì.
Khi gã chuẩn bị đọc lại tất cả các bài báo đính trong này lần nữa, kỹ lưỡng hơn, thì có giọng nói vọng xuống cầu thang, “Jack à? Anh yêu?”
Wendy.
Gã giật mình, gần như cảm thấy tội lỗi, như thể gã vừa uống trộm và cô sẽ ngửi thấy mùi rượu toát ra từ gã. Thật nực cười. Gã lấy tay chùi môi rồi gọi lại, “Anh đây em à. Anh đang đi lùng chuột.”
Cô đang đi xuống. Gã nghe tiếng cô trên cầu thang, rồi ngang qua phòng lò hơi. Rất nhanh, không cả suy nghĩ vì sao lại phải làm như thế, gã nhét cuốn sổ lưu trữ xuống dưới một chồng hóa đơn và biên lai. Gã đứng lên khi cô bước qua cửa vòm.
“Anh làm trò gì dưới này nãy giờ thế? Gần ba giờ rồi đấy!”
Gã cười. “Muộn thế rồi cơ à? Anh đang đào bới những thứ linh tinh này. Tìm xem người ta chôn mấy cái xác ở đâu ấy mà.”
Câu nói đó dội lại ong ong trong đầu gã.
Cô tiến lại gần, nhìn gã, gã vô thức lùi lại một bước, không thể ngăn được bản thân. Gã biết cô muốn làm gì. Cô đang cố ngủi xem gã có bốc mùi rượu không. Có lẽ bản thân cô cũng không nhận thức được việc đó, nhưng gã thì biết và điều đó khiến gã thấy vừa giận dữ vừa tội lỗi.
“Miệng anh chảy máu kìa,” cô nói bằng một giọng đều đều đến ngạc nhiên.
“Gì cơ?” Gã đưa tay lên môi và nhăn mặt vì rát. Ngón trỏ gã dính máu. Cảm giác tội lỗi của gã tăng lên.
“Anh lại chùi miệng rồi,” cô nói.
Gã nhìn xuống đất và nhún vai. “Ừm, chắc thế.”
“Anh đã rất khổ sở, phải không?”
“Không, cũng không đến nỗi lắm.”
“Có dễ dàng hơn chút nào không anh?”
Gã ngẩng lên nhìn cô và bắt chân mình di chuyển. Khi đã bắt đầu rồi thì mọi thứ trở nên dễ dàng hơn. Gã bước đến chỗ vợ và quàng tay ôm eo cô. Gã gạt một lọn tóc vàng sang bên và hôn cổ cô. “Có em ạ,” gã nói. “Danny đâu?”
“Ồ, thằng bé ở đâu đó thôi. Bên ngoài trời bắt đầu có mây rồi. Anh đói không?”
Gã đưa một tay xuống bờ mông căng bó trong lớp quần bò của cô, vờ làm vẻ dâm đãng. “ Đoái như một con gấu, thưa bà.”
“Cẩn thận đó, ông tướng. Đừng khơi lên chuyện gì mà mình không thể hoàn thành đấy nhé.”
“Làm tí chứ, thưa bà?” gã hỏi, tay vẫn xoa vuốt. “Ảnh mớt mẻ? Kiểu mới lạ?” Khi họ đi qua của vòm, gã liếc nhìn chiếc hộp giấu cuốn sổ lưu trữ
( của ai vậy? )
bên trong. Khi đèn tắt nó chỉ còn là một cái bóng. Gã mừng là đã đưa được Wendy ra ngoài. Sự ham muốn của gã trở nên bớt giả tạo mà tự nhiên hơn khi họ dần đến chỗ cầu thang.
“Có thể,” cô nói. “Nhưng anh phải ăn một cái bánh kẹp trước đã - ái!”. Cô vùng ra khỏi gã, khúc khích cười. “Buồn quá!”
“ Buần vì Jock Torrance cù mà lị, thưa bà.”
“Thôi nào, Jock . Bánh kẹp thịt nguội với phô mai để... khai vị nhé?”
Họ cùng nhau lên cầu thang, Jack không quay đầu nhìn lại nữa. Nhưng gã nhớ lại lời Watson:
Mọi khách sạn lớn đều có một con ma. Tại sao à? Ui xời, người ta đến rồi đi.. .
Rồi Wendy đóng cửa tầng hầm sau lưng họ, nhốt nó lại trong bóng tối.