Chương 19 Bên ngoài phòng 217
Danny nhớ lại lời một người từng làm việc tại Overlook trong mùa hoạt động:
Cô ta nói rằng mình đã nhìn thấy gì đó trong một căn phòng mà... đã từng có chuyện xấu xảy ra. Đấy là phòng 217 và bác muốn cháu hứa với bác là cháu sẽ không vào đó nhé, Danny... tránh xa nó ra.. .
Cánh cửa đó hoàn toàn bình thường, không khác gì những cánh cửa khác ở hai tầng dưới khách sạn. Nó màu xám đậm, nằm giữa một hành lang nhánh vuông góc với hành lang chính tầng hai. Những con số trên cánh cửa trông không khác gì số nhà trong tòa chung cư ở Boulder mà họ từng sống. Một số 2, một số 1 và một số 7. Có gì khó đâu. Ngay dưới số phòng là một cái lỗ tròn nhỏ bằng kính, lỗ nhòm. Danny đã ngó thử vài cái. Từ bên trong ta sẽ có góc nhìn rộng và uốn cong của hành lang nhánh. Từ bên ngoài, dù có nheo có trợn mắt thế nào chăng nữa thì ta cũng chẳng thể nhìn thấy gì. Thật là ăn gian quá.
( Sao mày ở đây? )
Sau chuyến đi dạo đằng sau Overlook, nó và mẹ quay về rồi mẹ làm cho nó bữa trưa yêu thích, bánh kẹp phô mai và thịt bò xay cùng với món xúp đậu lon hiệu Campbell′s. Họ ăn trong bếp của Dick và nói chuyện. Từ chiếc radio đang bật, âm nhạc đài Estes Park nhẹ nhàng vang lên. Nhà bếp là nơi yêu thích của nó trong khách sạn, nó cho rằng bố mẹ cũng thấy như thế, vì sau khi thử ăn uống trong phòng ăn được ba bốn ngày gì đó, họ đã nhất trí là sẽ chuyển sang ăn trong bếp, kê ghế quanh bàn pha thịt của Dick Hallorann, dẫu gì thì cái bàn to cũng to gần bằng bàn ăn họ có hồi còn ở Stovington. Không khí trong phòng ăn có hơi quá nặng nề, mặc dù đèn có bật và nhạc phát ra từ dàn máy cát xét trong văn phòng. Ta vẫn chỉ là một trong ba người ngồi ở một cái bàn giữa hàng chục cái bàn khác, tất cả đều trống trơn, tất cả đều được phủ tấm nhựa trong chống bụi. Mẹ nói là cảm giác giống như đang ăn tối trong một cuốn tiểu thuyết của Horace Walpole, bố bật cười đồng tình. Danny không biết Horace Walpole là ai, nhưng nó biết rằng đồ ăn mẹ nấu ngon hơn ngay khi họ bắt đầu ăn trong bếp. Nó cũng liên tục khám phá ra những điều nhỏ nhặt nói lên tính cách của Dick Hallorann quanh nơi này và chúng làm yên lòng nó, giống như một cái vuốt ve ấm áp.
Mẹ đã ăn hết nửa cái bánh kẹp, không ăn xúp. Mẹ nói chắc bố ra ngoài đi dạo một mình vì cả chiếc VW và xe tải khách sạn đều còn ở bãi đỗ. Mẹ bảo mệt và muốn nằm nghỉ khoảng một tiếng, nếu muốn nó có thể tự chơi một mình nhưng không được gây rắc rối. Danny nhồm nhoàm nhai phô mai với thịt bò xay và nói với mẹ rằng nó đồng ý.
“Sao con không ra sân mà chơi?” mẹ hỏi nó. “Mẹ nghĩ con sẽ thích chỗ đó, ở đấy có sân cát để con chơi xe tải và đủ các thứ khác nữa.”
Nó nuốt và thức ăn trôi xuống cổ họng nó thành một khối vừa chặt vừa khô. “Có thể con sẽ ra ạ,” nó đáp, quay sang cái đài và nghịch núm vặn trên đó.
“Còn mấy con thú cây cảnh rất đẹp nữa chứ,” mẹ nói, dọn cái đĩa đã hết sạch của nó. “Bố con chắc sắp phải cắt tỉa lại chúng nó rồi.”
“Vâng,” nó nói.
( Chỉ toàn là những thứ tệ hại thôi... một trong số đó có liên quan đến những cái cây của nợ được xén tỉa thành hình thú ấy... )
“Nếu con thấy bố trước mẹ, nói bố là mẹ đi nằm rồi nhé.”
“Vâng ạ.”
Mẹ để đĩa bẩn vào chậu rửa rồi quay lại với nó. “Con ở đây có vui không, Danny?”
Nó nhìn mẹ bằng ánh mắt thành thật, một vệt sữa trắng như ria mép trên môi. “Ừ hử.”
“Không còn mơ thấy ác mộng chứ?”
“Không ạ.” Tony có đến với nó một lần, một đêm khi nó đang nằm trên giường, thoảng gọi tên nó từ rất xa. Danny nhắm mắt thật chặt cho đến khi Tony đã đi mất.
“Con chắc không?”
“Vâng ạ.”
Mẹ trông có vẻ hài lòng. “Tay con thế nào rồi?”
Nó chìa tay cho mẹ xem. “Đỡ hơn rồi ạ.”
Cô gật đầu. Jack đã đem cái tổ đầy ong bị đóng băng úp dưới cái bát trong suốt đến chỗ lò thiêu đằng sau kho dụng cụ và đốt nó. Từ đó đến nay họ không còn nhìn thấy con ong vò vẽ nào nữa. Gã đã viết thư cho một luật sư ở Boulder, gửi kèm theo ảnh chụp tay Danny và hai hôm trước luật sư đã gọi điện lại - cú điện thoại làm Jack khó chịu cả buổi chiều. Tay luật sư nghĩ là khó có thể kiện được công ty sản xuất quả bom khói vì chỉ có một mình Jack nói gã đã làm theo hướng dẫn in trên vỏ hộp. Jack hỏi tay luật sư liệu họ có thể mua thêm một vài quả và kiểm tra xem chúng có mắc cùng một lỗi hay không. Được, tay luật sư nói, nhưng kết quả vẫn rất đáng ngờ dù cho tất cả đám bom khói thử nghiệm đều bị lỗi. Ông ta kể cho Jack về vụ kiện liên quan đến công ty làm thang rút nọ và một người đàn ông bị gãy lưng. Wendy đồng cảm với Jack, nhưng trong lòng cô vui mừng vì Danny đã tai qua nạn khỏi với thiệt hại tối thiểu. Việc kiện tụng tốt hơn hết cứ để cho chuyên gia, thế tức là không có nhà Torrance trong đó. Và từ đó đến nay họ không còn nhìn thấy con ong vò vẽ nào nữa.
“Đi chơi đi con. Vui vẻ nhé.”
Nhưng nó đã không thấy vui. Nó đã đi dạo thần thơ quanh khách sạn, ngó nghiêng tủ buồng của phục vụ phòng và phòng lao công, tìm thứ gì đó hay hay nhưng không thấy, một thằng bé con đi dọc trên một tấm thảm xanh thẫm với những đường trang trí xoắn xuýt màu đen. Thỉnh thoảng nó thử mở cửa một phòng, nhưng tất nhiên các cánh cửa đều khóa. Chìa khóa tổng treo trong văn phòng; nó biết chỗ nào, nhưng bố đã dặn nó đừng nên động vào. Và nó cũng không muốn động vào. Phải vậy không?
( Sao mày ở đây? )
Mà chuyện này thực ra không hề vô mục đích. Nó bị thu hút tới phòng 217 bởi một cảm giác tò mò tăm tối nào đó. Nó nhớ câu chuyện bố đọc cho mình nghe ngày trước khi bố còn say xỉn. Đã rất lâu rồi, nhưng câu chuyện vẫn còn sống động như thể bố chỉ vừa mới đọc xong. Mẹ mắng bố, hỏi bố có biết mình đang làm gì không mà đọc cho một đứa bé ba tuổi nghe cái truyện kinh khủng như thế. Tên câu chuyện là “Râu Xanh”. Nó nhớ rất rõ, vì lúc đầu nó còn tưởng nhầm bố nói Sâu xanh , nhưng trong câu chuyện không có sâu xanh, hay thậm chí là bất cứ một con sâu nào. Thực tế thì câu chuyện kể về người vợ của Râu Xanh, một người phụ nữ đẹp có mái tóc màu vàng bắp ngô giống như mẹ. Sau khi Râu Xanh lấy cô ta, họ chung sống trong một lâu đài âm u to lớn, cũng không phải là không giống Overlook. Râu Xanh đi làm hằng ngày và mỗi ngày đi làm hắn ta đều bảo người vợ xinh đẹp của mình rằng không được nhòm ngó vào căn phòng nọ, mặc dù chìa khóa căn phòng đó vẫn được treo trên móc, giống như chìa khóa tổng treo trên tường văn phòng dưới tầng. Vợ Râu Xanh càng ngày càng tò mò về căn phòng bị khóa. Cô ta tìm cách nhìn trộm qua lỗ khóa như Danny đã thử nhìn vào phòng 217 qua lỗ nhòm nhưng kết quả thật đáng thất vọng. Trong sách còn có cả một bức tranh vẽ cô ta quỳ xuống và tìm cách nhìn qua dưới cửa, nhưng cái khe cửa cũng không đủ rộng. Cánh cửa mở tung và...
Cuốn truyện cổ tích cũ miêu tả thứ cô ta khám phá ra một cách chi tiết và rùng rợn. Hình ảnh đó hằn sâu trong tâm trí Danny. Trong phòng là đầu bảy người vợ trước của Râu Xanh, mỗi cái đầu được đặt trên bệ riêng, mắt trợn trắng dã, miệng há hốc buông tiếng thét lặng lẽ. Bằng cách nào đó mà chúng vẫn nằm thăng bằng trên cái cổ bị kiếm lưỡi rộng chém nham nhở, máu chảy thành dòng dưới bệ.
Hốt hoảng, cô ta quay người chạy khỏi căn phòng và tòa lâu đài, để rồi lại thấy Râu Xanh đứng ngay ngưỡng cửa, đôi mắt kinh khủng của hắn rực cháy. “Ta đã dặn cô không được vào phòng này,” Râu Xanh nói và tuốt gươm ra. “Chao ôi, khi tò mò thì cô không khác gì bảy người kia, dù cho ta có yêu cô hơn cả, cô cũng sẽ có kết thúc như bọn họ mà thôi. Sẵn sàng chết đi, người đàn bà xui xẻo!”
Danny lờ mờ nhớ rằng câu chuyện có kết thúc tốt đẹp, nhưng kết thúc của nó đã lu mờ đáng kể khi đặt giữa hai hình ảnh thống trị: cánh cửa bị khóa đầy khiêu khích trêu ngươi với những bí mật vĩ đại đằng sau nó và bản thân cái bí mật ghê gớm đó, lặp đi lặp lại gần chục lần. Cánh cửa khóa và đằng sau nó là những cái đầu, những cái đầu bị chặt.
Nó thò tay ra vuốt nắm đấm cửa, gần như lén lút. Nó không biết mình đã ở đó bao lâu, đứng như bị thôi miên trước cánh cửa khóa màu xám trơn.
( Và có lẽ ba lần bác nghĩ là mình đã nhìn thấy gì đó... những thứ tệ hại... )
Nhưng bác Hallorann - Dick - cũng nói bác nghĩ những thứ đó không thể làm hại ta. Chúng giống như mấy bức tranh đáng sợ trong một cuốn sách, thế thôi. Và có thể nó sẽ chẳng nhìn thấy gì cả. Nhưng mặt khác....
Tay trái nó cho vào túi và rút ra cái chìa khóa tổng. Cái chìa khóa đã ở đấy từ đầu, tất nhiên rồi.
Nó cầm miếng kim loại vuông gắn vào một đầu chìa khóa với dòng chữ VĂN PHÒNG viết trên đó bằng bút lông. Nó quay quay sợi dây xích đeo chìa, nhìn cái chìa khóa lượn vòng vòng. Sau mấy phút, nó dừng lại và đút chìa vào ổ. Cái chìa trượt vào trơn tuột, không bị cản lại, như thể nó đã rất mong được ở bên trong đó.
( Bác nghĩ là mình đã nhìn thấy thứ gì đó... những thứ tệ hại.... hứa với bác là cháu sẽ không vào đó nhé. ).
( Cháu hứa. )
Và tất nhiên, một lời hứa là rất quan trọng. Mặc dù vậy, sự tò mò của thằng bé làm nó ngứa ngáy phát điên như bị cây thường xuân độc chạm vào chỗ không thể gãi đến. Đây là kiểu tò mò vô cùng ghê gớm, kiểu tò mò khiến ta phải hé mắt qua kẽ tay để xem những đoạn đáng sợ nhất trong một bộ phim kinh dị. Thứ đằng sau cánh cửa kia lại không phải phim ảnh gì.
( Bác nghĩ những thứ đó không thể làm hại được cháu đâu... như mấy bức tranh đáng sợ trong một cuốn sách... )
Bất thình lình nó chìa tay trái ra, không chắc cái tay này sẽ làm gì cho tới khi nó rút lấy chìa khóa rồi nhét lại vào túi. Nó nhìn cánh cửa thêm một lúc nữa, cặp mắt xám xanh thao láo, rồi quay phắt người và đi ngược trở lại để ra hành lang chính vuông góc với cái hành lang nhánh mà nó đang đi.
Có gì đó khiến nó dừng lại và trong một thoáng nó không chắc đó là gì. Rồi nó nhớ ra rằng ngay sau góc quanh này, trên đường quay lại cầu thang, có một bộ cứu hỏa đời cổ đang cuộn tròn trên tường. Cuộn tròn như một con rắn đang say ngủ.
Bố nói đây không phải là bộ cứu hỏa dùng hóa chất, dù loại đấy thì trong bếp cũng có vài cái. Đây là tiền thân các hệ thống phun nước hiện đại. Những cái ống dài bằng vải bạt cắm thẳng vào hệ thống bơm của Overlook và chỉ cần vặn một cái van thôi là một mình ta cũng có thể trở thành trạm cứu hỏa. Bố nói là các bộ cứu hỏa dùng hóa chất, loại phun ra CO, hay bọt ấy, chúng tốt hơn nhiều. Hóa chất làm dịu ngọn lửa, lấy đi ô xy cần cho sự cháy, trong khi phun nước áp suất cao lại có thể làm lửa lan ra. Bố nói chú Ullman nên thay bộ cứu hỏa đời cũ cùng với cái lò hơi đòi cũ luôn, nhưng chú Ullman có lẽ sẽ chẳng thay cái nào sất vì chú ta là một ĐỒ KHỐN RẺ TIỀN. Danny biết rằng đấy là một trong những sự miêu tả tệ hại nhất mà bố nó có thể nghĩ đến. Cụm này từng được dùng cho một vài bác sĩ, nha sĩ, thợ sửa chữa và còn cả cho trưởng khoa Ngữ văn của bố ở Stovington, ông này đã từ chối một số đơn bố đặt mua sách, nói rằng những cuốn sách đó sẽ khiến cho họ bị vượt ngân sách. “Vượt ngân sách, con khỉ,” bố lầm bầm với mẹ Wendy - Danny lắng nghe từ trong phòng ngủ nơi nó đáng ra đang phải say giấc. “Thằng đấy chỉ tiết kiệm năm trăm đô còn lại chỉ cho bản thân nó thôi, ĐỒ KHỐN RẺ TIỀN.”
Danny nhìn qua góc rẽ.
Bộ cứu hỏa nằm đó, một cái ống dẹp được gập lại khoảng chục lần, cái thùng đỏ gắn lên tường. Bên trên nó là một cái rìu để trong hộp kính, trông như hiện vật bảo tàng, có những chữ màu trắng in trên nền đỏ: ĐẬP VỠ KÍNH TRONG TRƯỜNG HỢP KHẨN CẤP. Danny có thể đọc được từ KHẨN CẤP, đấy cũng là tên một trong những chương trình truyền hình yêu thích của nó, nhưng nó không chắc chắn lắm về các chữ còn lại. Tuy nhiên, nó không thích cách từ này đi chung với cái ống dài bẹt gí kia. KHẨN CẤP gợi nhớ đến cháy, nổ, đâm xe, bệnh viện, đôi khi là chết nữa. Nó cũng không thích cách cái ống treo một cách lặng lẽ như thế trên tường. Khi ở một mình, nó thường đi qua những bộ cứu hỏa này nhanh hết mức có thể. Chẳng vì lý do gì cả. Nó chỉ thấy nên đi nhanh. Cảm giác an toàn hơn.
Còn bây giờ, tim thình thịch đập trong lồng ngực, nó đi vòng qua góc và nhìn hết hành lang, qua cái ống cứu hỏa, đến chỗ cầu thang. Mẹ ở dưới kia, đang ngủ. Và nếu bố đã đi dạo về thì có lẽ bố đang ngồi trong bếp, ăn bánh kẹp và đọc sách. Nó chỉ cần đi ngang qua cái bộ cứu hỏa cũ kỹ kia rồi xuống cầu thang.
Nó bắt đầu đi tới, nhích dần về phía bức tường đối diện cho tới khi cánh tay phải chạm vào lớp giấy lụa đắt tiền dán tường. Còn hai mươi bước. Mười lăm. Mười hai.
Khi thằng bé chỉ còn cách mười bước, cái vòi phun nước bằng đồng bỗng nhiên lăn ra khỏi cuộn ống dày cộm nơi trước giờ nó vẫn nằm
( ngủ? )
và rơi bịch xuống thảm trải hành lang. Nó nằm đó, cái họng đen ngòm chĩa vào Danny. Thằng bé dừng ngay lại, hai vai co rúm vì nỗi sợ hãi bất chợt. Máu nó giần giật trong tai và thái dương. Miệng khô và chua, hai bàn tay nắm chặt. Nhưng cái vòi ống chỉ nằm yên đó, vỏ đồng tỏa ánh sáng êm dịu, một vòng ống vải bạt lép xẹp thòng xuống từ cái khung được sơn đỏ gắn trên tường.
Cái vòi rơi xuống, thì đã sao chứ? Chỉ là một cái vòi cứu hỏa thôi mà, không hơn không kém. Thật ngu xuẩn khi nghĩ rằng nó trông như một con rắn độc trong chương trình “Thế giới động vật rộng lớn”, nghe thấy thằng bé đi tới nên thức giấc. Mặc dù bề mặt lớp vải bạt đúng là trông hơi giống vảy rắn thật. Thằng bé chỉ cần bước qua nó, đi dọc theo hành lang đến cầu thang, có lẽ là sẽ đi nhanh một chút, để bảo đảm cái ống không chồm lên đằng sau và cuốn chân nó...
Nó lấy tay trái chùi môi, vô thức bắt chước bố mình, đoạn bước tới một bước. Cái ống không động đậy. Một bước nữa. Không có gì. Đấy, xem mày ngốc chưa? Chắc là mày tự tưởng tượng ra các thứ khi nghĩ đến căn phòng ngu xuẩn kia cùng với câu chuyện “Râu Xanh” ngu xuẩn ấy còn cái ống này chắc hẳn đã chục rơi xuống suốt năm năm qua rồi. Thế thôi mà.
Danny chằm chằm nhìn cái ống trên sàn và nghĩ đến những con ong vò vě.
Cách đó tám bước, từ trên thảm, cái vòi ống bình thản sáng lên với nó như thể muốn nói: Đừng lo. Ta chỉ là một cái ống thôi. Mà kể cả có không phải thì cái mà ta có thể làm với cậu cũng không tệ hơn ong đốt - hay ong vò vẽ đốt - được là bao. Ta còn muốn làm gì khác với một cậu bé dễ thương như cậu... ngoài việc cắn... và cắn... và cắn ?
Danny bước thêm một bước, rồi một bước nữa. Hơi thở nó khô ráp trong cổ họng. Con hoảng loạn đã đến gần rồi. Thằng bé bắt đầu ước cái ống này sẽ động đậy, khi đó ít nhất nó cũng biết, nó cũng thấy chắc chắn. Nó bước thêm một bước và bây giờ thì nó đã bước vào tầm với. Nhưng thứ đó sẽ không lao vào mày đâu, thằng bé hoảng loạn nghĩ. Làm thế nào mà nó lao vào mày, cắn mày, khi mà nó chỉ là một cái ống?
Có thể trong đó đầy ong vò vẽ.
Người nó lạnh toát. Nó chằm chằm nhìn lỗ đen ở giữa cái vòi, gần như bị thôi miên. Có thể cái ống đầy ong vò vẽ, những con ong vò vẽ bí mật, thân hình màu nâu căng nọc độc, thứ nọc độc mùa thu nhỏ xuống từng giọt trong suốt từ ngòi chúng.
Thằng bé đột ngột nhận ra rằng nó đã gần như tê cứng người vì hoảng sợ; nếu nó không dời được chân đi ngay bây giờ, thì hai chân nó sẽ bị dán chặt xuống thảm và nó sẽ đứng mãi ở đó, chằm chằm nhìn lỗ đen giữa cái vòi đồng như một con chim chằm chằm nhìn con rắn, nó sẽ cứ đứng đó cho tới khi bố tìm thấy nó, khi đó thì sẽ có chuyện gì đây?
Buột ra một tiếng rên the thé, thằng bé bắt mình phải chạy. Khi nó đến chỗ cái ống, ánh sáng làm trò gì đó khiến cho cái vòi có vẻ như động đậy, như co lại chuẩn bị mổ, khi thằng bé nhảy qua nó; trong trạng thái hoảng loạn ấy dường như đôi chân đẩy nó lên tận nóc nhà, dường như nó cảm thấy được phần tóc xoáy dựng đứng của mình phải qua trần thạch cao hành lang, dù sau đó nó biết rằng điều đó là không thể.
Nó đáp xuống phía bên kia cái ống và chạy, bất thình lình thằng bé nghe thấy tiếng cái ống đằng sau mình, đang đuổi theo mình, tiếng khịt khe khẽ khô khốc của cái đầu rắn bằng đồng khi nó trườn thật nhanh trên thảm như một con rắn đuôi chuông và qua cánh đồng cỏ khô. Nó đang đuổi theo thằng bé và cầu thang đột nhiên lại xa thật xa; có vẻ như hễ thằng bé chạy tới một bước thì cầu thang lại lùi đi một bước.
Bố ơi! nó cố hét lên, nhưng cổ họng thắt lại không để cho lời nào thoát ra. Nó chỉ có một mình. Tiếng động đằng sau mỗi lúc một lớn, tiếng trườn khô khốc của con rắn trên lớp lông thảm khô. Nó đã đến sát gót thằng bé, có lẽ đang ngóc lên cái mõm đồng tong tỏng nọc độc trong vắt.
Danny đã chạy tới cầu thang, hai cánh tay xoay mù như chong chóng để giữ thăng bằng. Trong một thoáng, nó tưởng mình sẽ trượt chân ngã lộn vòng xuống dưới.
Nó thoáng nhìn ra sau.
Cái ống không hề nhúc nhích. Nó vẫn nằm nguyên tại chỗ, một vòng ống rơi khỏi khung, cái mõm đồng trên sàn hành lang, thờ ơ chĩa về hướng khác. Thằng ngốc này, thấy chưa? nó tự mắng mình. Mày tự nghĩ ra những thứ ấy, đồ mèo nhát chết. Mày chỉ tưởng tượng thôi, đồ mèo nhát chết, đồ mèo nhát chết.
Thằng bé bám lấy lan can cầu thang, hai chân run rẩy.
( Nó đâu có đuổi theo mày )
trí óc nó bảo nó, rồi bám chặt lấy ý nghĩ ấy, phát đi phát lại.
( đâu có đuổi theo mày, đâu có đuổi theo mày, không hề, chưa từng )
Chẳng có gì phải sợ. Gì chứ, nó có thể quay lại và đặt trả cái ống lên khung nếu muốn. Nó có thể, nhưng chắc là nó sẽ không làm thế. Bởi vì lỡ như cái ống có đuổi theo nó thật nhưng rồi đã quay về chỗ sau khi không... kịp... bắt nó?
Cái ống nằm trên thảm, gần như đang hỏi thằng bé là muốn quay lại thử hay không.
Danny thở dốc, chạy xuống cầu thang.