Chương 21 Những suy tư ban đêm
Bây giờ là mười giờ. Căn hộ của họ ngập tràn những giấc ngủ giả đò.
Jack nằm nghiêng quay về phía tường, mắt mở to, lắng nghe nhịp thở chậm và đều đặn của Wendy. Vị aspirin rã nát vẫn còn đọng lại trên lưỡi, khiến gã thấy nó ráp và hơi tê. Al Shockley đã gọi vào lúc sáu giờ kém mười lăm, tám giờ kém mười lăm bên bờ Đông. Wendy lúc ấy ở dưới tầng với Danny, ngồi trước lò sưởi ở sảnh và đọc sách.
“Nói chuyện trực tiếp,” tổng đài viên nói, “với ông Jack Torrance.”
“Là tôi đây.” Gã chuyển điện thoại sang tay phải, tay trái rút chiếc khăn tay ra khỏi túi sau và nhẹ nhàng lấy nó lau môi. Rồi gã châm một điếu thuốc lá.
Thế rồi giọng Al vang lên, ổn ã trong tai gã, “Jacky, cậu đang tính làm chuyện quái gì thế?”
“Chào, Al.” Gã hút điếu thuốc và mò mẫm tìm lọ Excedrin.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy, Jack? Chiều nay tôi mới nhận được một cuộc điện thoại kỳ lạ từ Stuart Ullman. Và khi Stuart Ullman tự bỏ tiền túi ra gọi điện thoại đường dài, thì cậu biết là lớn chuyện rồi đấy.”
“Ullman không cần phải lo lắng gì cả, Al à. Cả ông cũng thế.”
“Chính xác thì chúng tôi không cần phải lo lắng gì thế? Nghe Stu kể tôi tưởng như cái gì lai giữa tống tiền với một bài đặc biệt về Overlook cho tờ National Enquirer vậy. Nói tôi nghe đi.”
“Tôi muốn thọc ngoáy anh ta một chút,” Jack nói. “Khi tôi đến phỏng vấn, anh ta cứ lôi đủ thứ chuyện xấu xa hồi xưa của tôi ra. Nghiện rượu. Mất công việc trước vì hành hung một học sinh. Nghi vấn liệu tôi có phải là người phù hợp với công việc này hay không. Vân vân. Điều khiến tôi thấy khó chịu là anh ta bới hết những chuyện đấy lên vì quá yêu cái khách sạn chết tiệt này. Overlook xinh đẹp. Overlook truyền thống. Overlook thiêng liêng khốn nạn. Chà, tôi tìm thấy một cuốn sổ dưới tầng hầm. Ai đó đã tổng hợp lại tất cả các khía cạnh không mấy đẹp đẽ trong cái thánh đường của Ullman và như tôi thấy thì đã từng có những buổi thánh lễ mờ ám được tổ chức sau khi hết giờ mở cửa.”
“Tôi hy vọng đó chỉ là phép ẩn dụ, Jack à.” Giọng Al nghe có vẻ lạnh lùng đến đáng sợ.
“Đúng thế đấy. Nhưng tôi đã phát hiện ra rằng…”
“Tôi biết lịch sử khách sạn.”
Jack đưa tay vuốt tóc. “Thế nên tôi gọi cho anh ta và thọc ngoáy anh ta về chuyện đó. Tôi thừa nhận đó không phải là ý tưởng sáng suốt cho lắm và tôi chắc chắn sẽ không tái phạm nữa. Hết chuyện.”
“Stu nói rằng cậu đang tính bới móc mấy chuyện xấu xa lên cho thiên hạ biết.”
“Stu là một thằng khốn nạn!” gã gào vào điện thoại. “Phải, đúng là tôi đã bảo với anh ta rằng tôi tính viết về Overlook. Tôi định thật đấy. Tôi nghĩ rằng nơi này như một chỉ mục cho toàn bộ bản chất Mỹ hậu Thế Chiến II. Khi nói thẳng thừng như thế thì nghe chẳng khác nào một tuyên bố phóng đại quá đà... tôi biết là vậy... nhưng tất cả đều ở đây, Al ạ! Chúa ơi, đây có thể sẽ là một cuốn sách vĩ đại . Nhưng còn phải lâu lắm nó mới ra đời, tôi có thể hứa với anh điều đó, hiện tại tôi đang có nhiều chuyện cần xử lý lắm, kham không nổi, với lại...”
“Jack, thế vẫn chưa được.”
Gã thấy mình há hốc miệng bên cái ống nghe màu đen của điện thoại, không thể tin nổi điều mình chắc chắn vừa nghe. “Gì cơ? Al, có phải ông vừa mới nói...”
“Tôi vừa nói rồi đấy. Lâu lắm là bao lâu, Jack? Đối với cậu thì đó có thể là hai năm, có thể năm năm. Đối với tôi, đó sẽ là ba mươi hoặc bốn mươi năm, bởi vì tôi kỳ vọng sẽ cộng tác với Overlook một thời gian dài. Nghĩ đến cảnh cậu đào bới chuyện xấu về khách sạn của tôi và giả vờ như nó là một tác phẩm văn học Mỹ vĩ đại mà tôi muốn nôn mửa.”
Jack không thốt nên lời.
“Tôi đã cố gắng giúp cậu, Jacky à. Chúng ta đã cùng nhau chiến đấu và tôi đã nghĩ mình nợ cậu chút giúp đỡ. Cậu nhớ cuộc chiến không?”
“Tôi nhớ,” gã lẩm bẩm, nhưng những khối than hồng oán giận đã bắt đầu âm ỉ ửng lên quanh tim gã. Đầu tiên là Ullman, sau đó là Wendy, giờ là Al. Gì thế này? Tuần lễ Toàn Quốc Cùng Nhau Hành Hạ Jack Torrance à? Gã mím chặt môi hơn, với tay tới mớ thuốc lá và hất chúng rơi xuống sàn. Gã đã bao giờ ưa được cái đồ khốn keo kiệt đang nói chuyện với gã từ hang ổ lát gỗ gụ ở Vermont của ông ta chưa? Gã đã bao giờ thực sự thấy vậy chưa?
“Trước khi cậu đánh thằng bé Hatfield đó,” Al nói, “tôi đã thuyết phục Hội đồng đừng sa thải cậu và thậm chí còn khiến họ chuyển hướng cân nhắc cho cậu vào biên chế. Cậu tự mình phá thối vụ đó. Tôi kiếm cho cậu cái kèo khách sạn này, một nơi yên tĩnh tử tế để cậu chấn chỉnh lại bản thân, hoàn tất vở kịch và đợi cho đến khi Harry Effinger và tôi thuyết phục những người còn lại rằng họ đã phạm một sai lầm lớn. Bây giờ có vẻ như cậu muốn nhai nát cánh tay tôi nhằm kiếm lấy một vụ béo bở hơn. Đó là cách cậu báo on với bạn bè mình đấy hả, Jack?”
“Không,” gã thì thầm.
Gã không dám nói nhiều hơn. Đầu gã rần rật với những lời lẽ nóng nảy, chua cay đang chực thoát ra ngoài. Gã tuyệt vọng cố nghĩ về Danny và Wendy - phụ thuộc vào gã, Danny và Wendy ngồi yên bình ở dưới tầng phía trước lò sưởi và đọc cuốn đầu của bộ sách tập đọc lớp hai, tin rằng mọi thứ đều ổn. Nếu gã để mất công việc này, chuyện gì sẽ xảy ra? Lết đến California trong chiếc VW cũ kỹ với cái bơm nhiên liệu rã rời, như một gia đình Oklahoma đi tránh bão bụi hồi thập niên ba mươi? Gã tự nhủ mình sẽ quỳ xuống cầu xin Al trước khi để điều đó xảy ra, nhưng ngay cả thế, lời lẽ vẫn chật vật mãi không tuôn ra được và bàn tay nãy giờ đang kìm giữ cơn giận nóng rẫy của gã sao mà trơn tuột.
“Sao?” Al gay gắt nói.
“Không,” gã nói. “Đó không phải là cách tôi đối xử với bạn bè. Và ông biết điều đó mà.”
“Làm sao tôi biết được? Trường hợp tệ nhất, cậu đang tính bôi nhọ khách sạn của tôi bằng cách bới lên những chuyện xấu xa đã được an táng kỹ lưỡng hàng bao năm trước. Còn tử tế nhất hả, cậu gọi cho tay quản lý khách sạn tính khí thất thường nhưng cực kỳ có năng lực của tôi và khiến anh ta phát điên chỉ vì một... một trò chơi trẻ con ngu ngốc.”
“Đây không chỉ là một trò chơi, Al. Ông thì dễ dàng rồi. Ông không phải nhận bố thí từ một người bạn giàu có. Ông không cần ai giúp đỡ vì ông chính là người đi giúp đỡ. Gần như đâu có ai đả động đến việc ông từng tí nữa thành một tay nát rượu, phải không?”
“Có lẽ thế,” Al nói. Giọng ông ta đã trầm xuống một chút và nghe như ông ta đã mệt mỏi với mọi chuyện rồi. “Nhưng Jack, Jack à... đó là chuyện tôi không thể kiểm soát. Tôi không thể thay đổi điều đó.”
“Tôi biết,” Jack đờ đẫn nói. “Tôi bị đuổi phải không? Có lẽ ông cứ nói cho tôi biết luôn đi, nếu sự tình là như vậy.”
“Cậu sẽ không bị đuổi nếu chịu làm hai việc cho tôi.”
“Được rồi.”
“Không phải nghe trước mấy điều kiện đó rồi hẵng chấp nhận chúng sẽ tốt hơn sao?
“Không. Ông cứ đưa điều kiện đi và tôi sẽ chấp nhận. Còn phải nghĩ cho Wendy và Danny nữa. Nếu ông muốn bi của tôi, tôi sẽ gửi cho ông qua đường hàng không.”
“Cậu có chắc rằng mình đủ tư cách giở giọng tự thương hại ra không, Jack?”
Gã nhắm mắt lại và nhét thêm một viên Excedrin nữa vào giữa đôi môi khô không khốc. “Tại thời điểm này, tôi cảm thấy đó là thứ duy nhất mình còn đủ tư cách. Nói đi... không cợt nhả gì đâu.”
Al im lặng một lúc. Rồi ông ta nói, “Thứ nhất, không gọi cho Ullman nữa. Ngay cả khi nơi ấy cháy rụi. Nếu điều đó xảy ra, hãy gọi cho nhân viên bảo trì, cái tay lúc nào cũng chửi thề ông ổng ấy, cậu biết tôi nói ai...”
"Watson.”
"Ừ.”
“Được rồi. Đồng ý.”
“Thứ hai, cậu hứa với tôi nhé, Jack. Thề danh dự. Không cho xuất bản bất kỳ cuốn sách nào về một khách sạn trên núi nổi tiếng ở Colorado với lịch sử đáng chú ý.”
Trong khoảnh khắc, cơn thịnh nộ của gã lớn đến nỗi gã á khẩu hoàn toàn. Mạch máu đập thình thịch trong tai gã. Chẳng khác nào nhận được cuộc gọi từ một ông hoàng nhà Medici ngay giữa thế kỷ hai mươi... vui lòng đừng vẽ lộ mụn cóc trong các bức chân dung gia đình của ta, không thì ngươi sẽ quay trở lại kiếp tiện dân. Ta không cấp tiền cho tranh vẽ đơn thuần, mà phải là tranh vẽ đẹp. Khi ngươi vẽ con gái người bạn tốt kiêm cộng sự của ta, vui lòng ém vết bớt đi, không thì ngươi sẽ quay trở lại kiếp tiện dân. Tất nhiên chúng ta là bạn bè rồi... cả hai ta đều là những con người văn minh mà, phải không?? Chúng ta đã ngủ chung giường và trọ chung nhà và uống chung chai. Chúng ta sẽ mãi là bạn bè và đã nhất trí sẽ không bao giờ ngó tới cái vòng xích chó ta đeo vào cổ ngươi, ta sẽ chăm sóc ngươi thật tử tế và nhân từ. Tất cả những gì ta yêu cầu đáp lại là linh hồn người. Một thứ vặt vãnh thôi mà. Chúng ta thậm chí còn có thể ngó lo việc người đã trao nó cho ta, hệt như cách chúng ta ngó lơ cái vòng xích chó vậy. Hãy nhớ nhé, người bạn tài năng của ta, có hàng đống Michelangelo đang van lạy được phục vụ ta ở khắp mọi ngõ phố Rome...
“Jack? Cậu có ở đó không?”
Gã phát ra một tiếng nghèn nghẹt lẽ ra là chữ có .
Giọng Al rất rắn và đầy tự tin. “Tôi thực sự nghĩ mình không đòi hỏi quá nhiều đâu, Jack. Rồi sẽ có những cuốn sách khác mà. Cậu không thể mong đợi tôi trợ cấp cho cậu trong khi cậu...”
“Được rồi, đồng ý.”
“Tôi không muốn cậu nghĩ rằng tôi đang cố kiểm soát đời sống nghệ thuật của cậu, Jack à. Cậu biết tôi đâu đến nỗi như vậy. Vấn đề chỉ là...”
"Al?”
“Sao?”
“Derwent có còn dính dáng gì đến Overlook không? Theo cách nào đó ấy?”
“Tôi thấy chuyện đó không có gì liên quan đến cậu, Jack à.”
“Không” gã nói với giọng hờ hững. “Có lẽ là không. Nghe này, Al, hình như tôi nghe thấy Wendy đang gọi tôi vì chuyện gì đó. Tôi sẽ gọi lại cho ông sau.”
“Được rồi, Jacky. Chúng ta sẽ nói chuyện ra trò sau. Tình hình sao rồi? Vẫn cai chứ?”
(ÔNG ĐÒI NỢ MÁU ĐƯỢC RỒI BÂY GIỜ ÔNG KHÔNG THỂ ĐỂ TÔI YÊN Ư?)
“Cai như bà chửa.”
“Đây cũng thế. Thực sự tôi bắt đầu thấy thích cai rượu cơ. Nếu...”
“Tôi sẽ gọi lại sau, Al. Wendy...”
“Ừ. Được rồi.”
Và thế là gã cúp máy và đúng lúc đó, cơn chuột rút ập đến, giáng vào người gã như sét đánh, khiến gã co quắp lại trước điện thoại như một kẻ sám hối, tay ấp lên bụng, đầu giần giật như một cái bọng đái quái gở.
Sau khi đốt xong, con ong vò vẽ bỏ đi tiếp.. .
Cơn đau lắng xuống một chút thì Wendy lên trên tầng và hỏi gã ai vừa gọi điện thoại.
“Al,” gã nói. “Ông ta gọi để hỏi thăm xem tình hình thế nào. Anh nói mọi thứ ổn cả.”
“Jack, trông anh kinh khủng quá. Anh ốm à?”
“Lại đau đầu. Anh sẽ đi ngủ sớm. Cố viết tiếp cũng vô ích thôi.”
“Em lấy cho anh một ít sữa ấm nhé?”
Gã mỉm cười yếu ớt. “Thế thì tốt quá.”
Và bây giờ gã nằm bên cạnh cô, cảm thấy cái đùi ấm áp đang thiếp ngủ của cô cạ vào đùi mình. Ý nghĩ về cuộc trò chuyện với Al, về cách gã đã lạy lục, vẫn khiến gã hết nóng mặt rồi lại lạnh toát người. Một ngày nào đó, quả báo sẽ đến. Một ngày nào đó sẽ có một cuốn sách, không phải là cuốn sách nhẹ nhàng và có chừng có mực như gã ban đầu tính viết đâu, mà sẽ là một công trình nghiên cứu hết sức nghiêm chỉnh, có cả mục ảnh và đủ thứ, gã sẽ bóc toàn bộ lịch sử Overlook ra, những giao dịch sở hữu nhập nhằng và mọi chuyện tởm lợm khác. Gã sẽ phanh hết ra cho người đọc chiêm ngưỡng như giải phẫu một con tôm hùm đất. Và nếu Al Shockley mà có dính dáng đến đế chế Derwent thì chỉ Chúa mới cứu được ông ta.
Với tâm trạng căng thẳng như dây đàn, gã nằm nhìn trận trân vào bóng tối, biết rằng có thể sẽ phải nhiều giờ nữa mình mới ngủ được.
Wendy Torrance nằm ngửa, nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng ngủ của chồng mình - hít vào sâu, khoảng lặng ngắn ngủi, thở ra hơi khò khè. Cô tự hỏi gã đi đến miền nào khi ngủ. Đến một công viên giải trí nào đó, một Great Barrington mơ mị nơi tất cả những khách ghé chơi đều được tự do và không có mẹ hay vợ đi cùng càu nhàu rằng họ ăn bánh mì kẹp xúc xích thế là đủ rồi hay họ phải đi ngay nếu muốn về đến nhà trước khi trời tối? Hay là một quán rượu sâu thẳm nào đó, nơi cuộc nhậu không bao giờ dừng lại và cặp cửa hai chiều luôn được chèn mở toang, nơi tất cả những bạn nhậu xưa đều túm tụm xung quanh bàn trò chơi khúc côn cầu điện tử, tay cầm cốc, với Al Shockley trội hẳn lên giữa cả đám, cà vạt buộc lỏng lẻo và cúc áo sơ mi trên cùng tháo ra? Một nơi mà cả cô và Danny đều bị gạt đi và cuộc ăn chơi diễn ra không hồi kết?
Wendy lấy làm lo lắng về gã, lo theo cái kiểu bất lực hồi trước mà cô hy vọng mình đã mãi mãi bỏ lại ở Vermont như thể, bằng cách nào đó, nỗi lo lắng không thể vượt qua ranh giới các bang. Cô không thích những gì Overlook dường như đang gây ra cho Jack và Danny.
Đáng sợ hơn cả - một điều mơ hồ và không được nhắc đến, chưa biết chừng còn không thể nhắc đến - đó là tất cả các triệu chứng thèm rượu của Jack đã quay trở lại, từng cái một... tất cả ngoại trừ chính việc uống rượu. Liên tục lau môi bằng tay hoặc khăn tay, như thể để chùi bớt hơi ẩm. Những lần dừng lâu bên máy đánh chữ, thêm nhiều giấy vo viên trong thùng rác. Tối nay, sau khi Al gọi cho gã, trên bàn điện thoại đã xuất hiện một lọ Excedrin, nhưng không có ly nước nào hết. Gã lại nhai thuốc rồi. Gã phát cáu vì những điều nhỏ nhặt. Gã hay vô thức búng tay theo một nhịp bồn chồn khi mọi thứ trở nên quá yên tĩnh. Chửi thề nhiều hơn. Cô cũng bắt đầu lo lắng về tính nóng nảy của gã. Không chừng cô sẽ thấy nhẹ nhõm nếu gã nổi điên, xả cơn giận ra, tương tự như khi cứ sáng ra tỉnh giấc và tối đến trước khi ngủ là gã xuống tầng hầm để xả áp suất lò hơi. Không chừng cô sẽ lấy làm mừng nếu thấy gã chửi rủa và đá văng ghế sang bên kia phòng hoặc đóng sầm cửa lại. Nhưng những hành động đó, vốn luôn là một phần tính khí gã, gần như đã chấm dứt hoàn toàn. Vậy mà cô có cảm giác rằng càng ngày Jack càng dễ nổi giận với cô hoặc Danny hơn, chỉ có điều không xả nó ra ngoài. Lò hơi có đồng hồ đo áp suất: cũ kỹ, nứt vỡ, vón dầu, nhưng vẫn hoạt động, còn Jack thì không có nó. Cô chưa bao giờ giỏi khoản dò tâm tính gã. Danny có thể, nhưng Danny lại kín miệng.
Và còn cuộc gọi từ Al nữa. Gần như ngay lúc Al gọi đến, Danny liền mất hết hứng thú với câu chuyện họ bấy giờ đang đọc. Nó bỏ mặc cô ngồi bên đống lửa và lại chỗ cái bàn chính, nơi Jack đã dựng một con đường cho mở ô tô và xe tải đồ chơi Matchbox của nó. Chiếc Volkswagen Tím Tàn Bạo nằm ở đó và Danny đã bắt đầu đẩy nó tới lui lia lịa. Cô giả vờ đọc sách nhưng thực chất là quan sát Danny phía trên cuốn sách và thấy một sự pha trộn kỳ lạ giữa cái cách cô và Jack bày tỏ sự lo lắng. Lau môi. Đưa cả hai tay bồn chồn vuốt tóc, hệt như cô từng làm trong khi chờ Jack đi nhậu về. Cô không thể tin là Al gọi điện đến chỉ để “hỏi thăm xem tình hình thế nào”. Nếu muốn trò chuyện lăng nhăng, ta sẽ gọi Al. Khi Al gọi ta, tức là có việc.
Lát sau, khi quay trở xuống dưới tầng, cô thấy Danny lại cuộn tròn bên đống lửa, đọc câu chuyện tập đọc lớp hai về những cuộc phiêu lưu của Joe với Rachel và bố ở rạp xiếc, một cách hết sức chăm chú, quên trời quên đất. Vẻ mất tập trung đứng ngồi không yên đã hoàn toàn biến mất. Khi nhìn nó, cô lại thấy một nỗi đinh ninh dị thường rằng Danny biết và hiểu nhiều hơn những gì bác sĩ (“Cứ gọi tôi là Bill”) Edmonds nghĩ.
“Này, đến giờ đi ngủ rồi, bác sĩ,” cô nói.
“Vâng ạ.” Nó đánh dấu chỗ đang đọc dở trong cuốn sách và đứng dậy.
“Rửa mặt và đánh răng đi con.”
“Vâng ạ.”
“Nhớ dùng chỉ nha khoa nhé.”
“Con nhớ mà.”
Họ đứng cạnh nhau một lúc, nhìn ngắm những cục than nóng hết bùng lên rồi lại lại đi. Gần như toàn bộ sảnh đều lạnh lẽo và buốt vì gió tạt, nhưng cái vòng tròn ở bên lò sưởi này ấm áp đến kỳ diệu và thật khó cho ta rời đi.
“Người gọi điện thoại là bác Al,” cô bình thản nói.
“Vậy ạ?” Hoàn toàn không ngạc nhiên.
“Không biết bác Al có giận bố không nữa,” cô nói, vẫn bình thản.
“Vâng, chắc chắn là có rồi,” Danny nói, vẫn quan sát ngọn lửa. “Bác ấy không muốn bố viết sách.”
“Sách gì thế, Danny?”
“Về cái khách sạn ạ.”
Câu hỏi hình thành trên môi cô là câu cô và Jack đã hỏi Danny cả ngàn lần: Làm sao con biết? Cô không hỏi thằng bé. Cô không muốn làm nó buồn bực trước khi đi ngủ, hoặc khiến nó nhận ra họ đang bình thản bàn chuyện nó biết những điều đáng lẽ nó không thể biết. Và cô tin chắc rằng nó biết thật. Mấy lời lải nhải của bác sĩ Edmonds về suy luận quy nạp và logic tiềm thức chỉ là mấy lời lải nhải, thế thôi. Em gái cô... làm thế nào Danny biết được trong phòng chờ hôm đó, cô đang nghĩ về Aileen? Và
( con mơ thấy bố bị tai nạn. )
Cô lắc đầu, như thể để xua đi. “Đi rửa ráy mặt mũi nào, bác sĩ.”
“Vâng ạ.” Nó chạy lên cầu thang, về phía căn hộ của họ. Cô nhíu mày, đi vào bếp lấy nồi hâm sữa cho Jack.
Và bây giờ, khi nằm trên giường lắng nghe tiếng thở của chồng mình cùng với tiếng gió hú bên ngoài (kỳ diệu thay, chiều hôm ấy chỉ có thêm một trận tuyết nhỏ nữa; tuyết vẫn chưa rơi dày), cô toàn tâm toàn ý nghĩ về đứa con trai đáng yêu, khốn khổ của mình, sinh ra với một cái màng phủ trên mặt, một tấm mô mỏng đơn giản mà có thể phải bảy trăm ca sinh nở các bác sĩ mới gặp một lần, lớp mô báo hiệu đứa trẻ có khả năng linh cảm, theo dân gian truyền miệng.
Cô quyết định rằng đã đến lúc nói chuyện với Danny về Overlook... và cũng đã đến lúc cô cố gắng khiến Danny nói chuyện với mình. Ngày mai. Chắc chắn. Hai mẹ con sẽ ghé Thư viện công cộng Sidewinder để xem liệu có xin mượn dài hạn một số sách lớp hai cho nó trong suốt mùa đông không và cô sẽ nói chuyện với nó. Một cách thẳng thắn. Với suy nghĩ đó, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút và cuối cùng cũng dần thiếp đi.
Danny nằm thao thức trong phòng ngủ, mắt mở to, cánh tay trái ôm con gấu Pooh đã cũ và hơi tả tơi của mình (Pooh đã mất một con mắt làm từ khuy giày và đang phòi bông ra từ nửa tá đường may bục chỉ), lắng nghe bố mẹ nó ngủ trong phòng họ. Nó cảm thấy như thể mình đang phải bất đắc dĩ canh gác cho họ. Đêm là khoảng thời gian tồi tệ nhất. Nó ghét đêm và tiếng gió hú không ngừng quanh chái Tây khách sạn.
Máy bay của nó treo dây lơ lửng trên đầu. Phát ánh sáng tím lờ mờ trên tủ kéo là chiếc VW mô hình mà nó đã mang lên từ hệ thống đường dựng ở tầng dưới. Mớ sách của nó nằm trong tủ, còn sách tô màu thì nằm trên bàn. Mọi thứ đều có nơi có chỗ và nếu thứ nào cũng ở đúng nơi đúng chỗ của mình, mẹ nói, thì khi cần gì con cũng sẽ biết nó nằm ở đâu. Nhưng bây giờ đã có những thứ bị đặt sai chỗ. Có những thứ đã biến mất. Tệ hơn, có những thứ đã được thêm vào, những thứ ta không hẳn nhìn thấy, hệt như mấy bức tranh đố BẠN CÓ NHÌN THẤY NHỮNG NGƯỜI DA ĐỎ KHÔNG? Và nếu căng mắt nhíu mày, ta có thể thấy vài người - thứ lúc mới liếc qua ngỡ là cây xương rồng kỳ thực lại là một chiến binh da đỏ kẹp dao trong răng, còn có những người khác đang nấp giữa vùng núi đá, thậm chí ta có thể nhìn thấy một trong những khuôn mặt xấu xa, tàn nhẫn ấy ló qua nan hoa một chiếc xe ngựa kéo phủ bạt kín. Nhưng ta không bao giờ có thể nhìn thấy tất cả, do đó mà ta bất an. Vì những người ta không thấy được sẽ lẻn đến đằng sau ta, một tay cầm rìu và tay còn lại cầm một con dao róc da đầu...
Nó bồn chồn cựa mình trên giường, đôi mắt tìm kiếm ánh sáng trấn an của ngọn đèn ngủ. Mọi thứ ở đây tồi tệ hơn. Nó biết chắc điều đó. Mới đầu sự tình cũng không đến nỗi nào, nhưng dần dần... bố nó nghĩ đến việc uống rượu nhiều hơn. Thỉnh thoảng lại nổi giận với mẹ không hiểu vì sao. Bố thường xuyên lau môi bằng khăn tay và đôi mắt thì cứ xa xăm u ám. Mẹ cũng lo lắng về bố và Danny nữa. Không cần phải sử dụng khả năng thị kiến với mẹ thì nó cũng biết được; điều đó thể hiện qua kiểu hỏi hạn đầy bồn chồn của mẹ vào hôm cái ống cứu hỏa dường như biến thành con rắn. Bác Hallorann nói bác ấy nghĩ rằng mọi bà mẹ đều có một chút năng lực thị kiến và hôm đó, mẹ nó đã biết là có chuyện xảy ra. Nhưng chỉ không rõ là chuyện gì.
Nó suýt nữa thì đã cho mẹ biết, nhưng có mấy điều khiến nó giữ miệng. Nó biết rằng ông bác sĩ ở Sidewinder đã gạt đi cả, bảo rằng Tony và những thứ Tony cho nó thấy là hoàn toàn
(à là gần như)
bình thường. Mẹ có thể sẽ không tin nếu nó kể cho mẹ nghe chuyện cái ống. Tệ hơn, có khả năng mẹ sẽ tin nó theo một kiểu sai lệch, có thể sẽ nghĩ nó đang MẤT TRÍ. Nó hiểu đôi chút về MẤT TRÍ, không nhiều bằng những gì nó hiểu về CÓ EM BÉ mà mẹ đã giải thích khá kỹ cho nó nghe hồi năm ngoái, nhưng vẫn đủ hiểu.
Một lần, ở trường mẫu giáo, bạn Scott của nó đã chỉ vào một thằng bé tên Robin Stenger, bấy giờ đang ủ ê luẩn quẩn quanh mấy chiếc xích đu với bản mặt buồn rầu dài thuẫn như muốn chấm đất. Bố Robin dạy toán cùng trường với bố Danny, còn bố Scott cũng dạy lịch sử tại đấy. Hầu hết những đứa trẻ ở trường mẫu giáo đều là con cái nhân viên của trường Dự bị đại học Stovington hay của cái nhà máy IBM nhỏ ở ngay ngoại ô. Mấy đứa có phụ huynh ở trường dự bị đại học túm tụm thành một nhóm, những đứa bên IBM thì tụ thành một nhóm khác. Tất nhiên cũng có bạn bè chơi chéo nhóm, nhưng dễ thường những đứa có bố quen biết nhau về cơ bản sẽ dính với nhau. Khi trong nhóm có bố mẹ đứa nào vướng vào một vụ lùm xùm, hầu như chuyện sẽ luôn được truyền xuống đám trẻ theo một dạng tam sao thất bản bát nháo nào đó, nhưng hiếm khi nhảy sang nhóm còn lại.
Nó và Scotty đang ngồi trong mô hình tên lửa thì Scotty dữ ngón tay cái vồ phía Robin và nói, “Cậu biết bạn kia không?”
“Có,” Danny nói.
Scott rướn tới trước. “Đêm qua bố của bạn ấy bị MẤT TRÍ. Người ta bắt bác ấy đi rồi.”
“Thế à? Chỉ vì làm mất đồ thôi sao?”
Scotty tỏ vẻ ghê tởm. “Bác ấy phát điên. Cậu biết đấy.” Scott làm mắt lác, lè lưỡi và xoay ngón trỏ thành những vòng lớn quanh tai. “Họ đưa bác ấy đến NHÀ THƯƠNG ĐIÊN.”
“Ái chà,” Danny nói. “Bao giờ họ mới cho bác ấy về?”
“Không-bao-giờ-không-bao-giờ-không-bao-giờ,” Scotty nói với vẻ u ám.
Trong ngày hôm đó và cả hôm sau nữa, Danny hóng được rằng
a.) Bác Stenger đã cố giết mọi người trong nhà, kể cả bằng khẩu súng lục lưu niệm hồi Thế Chiến II của mình;
b.) Bác Stenger đã phá nát ngôi nhà trong lúc BÍ TỈ;
c.) Bác Stenger được phát hiện trong khi đang ăn một bát bọ xít chết với cỏ như thể đó là ngũ cốc và sữa, vừa ăn vừa khóc;
d.) Bác Stenger đã cố siết cổ vợ bằng chiếc tất khi đội Red Sox thua một trận đấu quan trọng.
Cuối cùng, vì quá băn khoăn không thể giữ trong lòng, nó đã hỏi bố về vụ bác Stenger. Bố đã bế nó lên lòng và giải thích rằng bác Stenger đã phải chịu đựng rất nhiều căng thẳng, một phần liên quan đến gia đình bác và một phần liên quan đến công việc của bác và một phần liên quan đến những điều mà không ai ngoài bác sĩ có thể hiểu được. Bác ấy đã mấy lần bật khóc, rồi ba đêm trước, bác đã khóc nức nở không thể ngưng lại và đã phá vỡ rất nhiều thứ trong nhà. Đó không phải là MẤT TRÍ, bố nói, đó là SUY SỤP THẦN KINH và bác Stenger không ở trong NHÀ THƯƠNG ĐIÊN mà là trong BỆNH VIỆN TÂM THẦN. Nhưng bất chấp những lời giải thích cẩn thận của bố, Danny vẫn thấy sợ hãi. Dường như không có bất kỳ khác biệt nào giữa MẤT TRÍ và SUY SỤP THẦN KINH, vả lại cho dù nơi kia có được gọi là NHÀ THƯƠNG ĐIÊN hay BỆNH VIỆN TÂM THẦN đi nữa, thì cửa sổ ở đó vẫn được lắp chấn song và ta dù muốn cũng không được ra ngoài. Và bố nó đã, vô tình, xác nhận nguyên văn một cụm từ khác của Scotty, cái cụm khiến Danny tràn ngập một nỗi sợ hãi mơ hồ và vô hình vô dạng. Ở nơi bác Stenger hiện đang sống, có NHỮNG NGƯỜI MẶC ÁO KHOÁC TRẮNG. Họ đến để đưa ta vào một chiếc xe tải không có cửa sổ, một chiếc xe tải màu xám như bia mộ. Nó đỗ lại bên vệ đường phía trước nhà và NHỮNG NGƯỜI MẶC ÁO KHOÁC TRẮNG bước ra mang ta đi khỏi gia đình và bắt ta phải sống trong một căn phòng với những bức tường mềm. Và nếu muốn viết thư gửi về nhà, ta sẽ phải dùng bút sáp màu để viết.
“Khi nào thì họ cho bác ấy quay trở lại ạ?” Danny hỏi bố.
“Ngay khi bác ấy khỏe hơn, bác sĩ à.”
“Nhưng là khi nào ạ?” Danny tiếp tục hỏi.
“Dan,” Jack nói, “KHÔNG AI BIẾT.”
Chẳng có gì tồi tệ hơn thế. Đó là một cách nói khác của không-bao-giờ-không-bao-giờ-không-bao-giờ. Một tháng sau, mẹ Robin đưa nó ra khỏi trường mẫu giáo và họ rời Stovington mà không có bác Stenger theo cùng.
Chuyện xảy ra đã hơn một năm, sau khi bố ngừng uống Nước Xấu nhưng là trước khi bố mất việc. Danny vẫn thường xuyên nghĩ về chuyện ấy. Đôi khi, lúc nó ngã hoặc bị đau đầu hay đau bụng, nó sẽ bắt đầu khóc và ký ức lại tràn đến, kèm theo nỗi sợ rằng nó sẽ không thể ngừng khóc, rằng nó sẽ cứ thế khóc mãi, khóc mãi, thút thít và rên la, cho đến khi bố nó lại chỗ điện thoại, quay số và nói, “A lô? Đây là Jack Torrance tại số 149 Phố Mapleline. Con trai của tôi không thể ngừng khóc. Xin hãy cử NHỮNG NGƯỜI MẶC ÁO KHOÁC TRẮNG đến để đưa nó vào BỆNH VIỆN TÂM THẦN. Đúng rồi, nó đã MẤT TRÍ. Cảm ơn nhé.” Và chiếc xe tải màu xám không có cửa sổ sẽ dừng lại trước cửa nhà nó , họ sẽ tống nó, bấy giờ vẫn đang khóc lóc thảm thiết, vào trong xe và đưa nó đi. Khi nào thì nó mới được gặp lại bố mẹ mình? KHÔNG AI BIẾT.
Chính nỗi sợ này đã khiến nó giữ im lặng. Giờ, khi đã lớn thêm một tuổi, nó khá chắc chắn rằng bố mẹ sẽ không để nó bị bắt đi vì nghĩ vòi cứu hỏa là một con rắn, phần não bộ có lý trí của nó tin chắc điều đó, dẫu vậy, khi nó nghĩ đến chuyện kể cho họ nghe, cái ký ức cũ kia lại trồi lên như một hòn đá, bít kín miệng và chặn lời nó. Vụ này không như Tony; Tony dường như vẫn luôn là một chuyện hoàn toàn tự nhiên (cho đến khi những cơn ác mộng xảy ra, hẳn rồi), vả lại bố mẹ nó dường như cũng chấp nhận Tony về cơ bản là một hiện tượng tự nhiên. Những chuyện tương tự Tony là do SÁNG TRÍ mà ra, cả hai người họ đều cho rằng nó SÁNG TRÍ (hệt như cách họ tự nghĩ thế về bản thân vậy), nhưng một vòi cứu hỏa biến thành rắn, hoặc nhìn thấy máu và não dính trên tường Sweet Tổng Thống khi không ai khác thấy, những điều đó là phi tự nhiên. Họ đã đưa nó đi khám bác sĩ bình thường rồi. Lẽ nào lại là không hợp lý khi cho rằng tiếp theo có thể sẽ đến lượt NHỮNG NGƯỜI MẶC ÁO KHOÁC TRẮNG?
Dù vậy, nó cũng có thể kể cho họ biết mọi chuyện chứ, chỉ có điều nó tin chắc rằng làm như thế, không sớm thì muộn, họ sẽ muốn đưa nó rời khách sạn. Và nó cực kỳ muốn ra khỏi Overlook. Nhưng nó cũng biết rằng đây là cơ hội cuối cùng của bố, rằng bố đến Overlook không chỉ để trông nom nơi này. Bố ở đây để viết lách. Để vượt qua vụ mất việc. Để yêu mẹ/Wendy. Và mãi cho đến rất gần đây, nó mới thấy tất cả những điều đó đang diễn ra. Phải đến sau này bố mới bắt đầu gặp rắc rối. Kể từ khi bố tìm thấy mớ giấy tờ kia.
( Cái chỗ phi nhân này biến người thành quái vật. )
Điều đó nghĩa là gì? Nó đã cầu nguyện với Chúa, nhưng Chúa không cho nó biết. Và bố sẽ làm gì nếu ngừng công việc ở đây? Nó đã thử tìm hiểu tâm trí bố và ngày càng tin chắc rằng đến bố cũng không biết. Bằng chứng mạnh mẽ nhất đã xuất hiện vào tối nay, khi bác Al gọi điện thoại cho bố và đã nói những điều không hay, nhưng bố không dám cãi lại bởi vì bác Al có thể sa thải bố khỏi công việc này, hệt như thầy Crommert, hiệu trưởng trường Stovington, cùng với Hội đồng quản trị đã sa thải bố khỏi công việc giảng dạy. Và bố sợ chuyện đó đến mất mật, lo sợ cho nó và mẹ nó cũng như cho bản thân bố.
Vì vậy, nó không dám nói gì cả. Nó chỉ có thể bất lực đứng nhìn và hy vọng rằng thực sự không có người da đỏ nào hết, hoặc nếu có thì họ cũng sẽ chấp nhận chờ đợi một con mồi béo bở hơn và để cho đoàn tàu nhỏ ba toa của nó yên ổn băng qua.
Nhưng dù có cố gắng đến đâu, nó cũng không thể tin được điều ấy.
Bây giờ thì mọi thứ ở Overlook đã tồi tệ hơn.
Tuyết sắp ập đến và khi tuyết đến, số lựa chọn ít ỏi nghèo nàn mà nó có đều sẽ bị hủy bỏ. Rồi khi tuyết đã bắt đầu rơi, chuyện gì sẽ xảy ra? Chuyện gì sẽ xảy ra khi họ bị vây hãm và thuộc quyền sinh sát của thứ có thể trước đây mới chỉ đùa giỡn với họ mà thôi?
( Ra đây mà nhận hình phạt của mày! )
Chuyện gì sẽ xảy ra khi ấy? REDRUM.
Nó rùng mình trên giường và lại trở người. Bây giờ nó đã đọc được nhiều hơn. Có khi ngày mai nó sẽ cố gọi Tony, nó sẽ cố bắt Tony cho mình biết chính xác thì REDRUM là gì và liệu có bất kỳ cách nào để ngăn chặn không. Nó sẽ đánh liều gặp ác mộng. Nó phải biết .
Danny vẫn còn thức rất lâu sau khi giấc ngủ giả vờ của bố mẹ nó trở thành thật. Nó lăn qua lăn lại trên giường, vặn vẹo tấm ga, vật lộn với một vấn đề quá trưởng thành đối với nó, thao thức trong đêm như một người lính gác đơn độc. Và khi đã quá nửa đêm, nó cũng ngủ nốt, để rồi chỉ mình gió là còn thức giấc, nhòm ngó khách sạn và rú rít nơi đầu hồi dưới ánh nhìn thấu suốt sáng rực của những vì sao.