Chương 22 Trong xe tải
Tôi thấy vầng trăng xấu đang lên.
Thấy rắc rối trên đường đang đến.
Đất rung, chớp giật, sấm rền.
Tôi thấy báo trước thời đen tối này.
Ai ơi chớ la cà đêm nay,
Kẻo không còn đường quay về đấy,
Có một vầng trăng xấu đang lên.
Ai đó đã thêm một đài phát thanh cũ rích của xe Buick vào bên dưới bảng điều khiển xe tải khách sạn; bây giờ đang phát ra trên loa, rổn rảng và đầy tiếng nhiễu, là âm thanh đặc trưng đến từ ban nhạc Creedence Clearwater Revival của John Fogerty. Wendy và Danny đang trên đường đi Sidewinder. Tiết trời hôm ấy quang quẻ và rạng rỡ. Danny đang lật đi lật lại tấm thẻ thư viện màu cam của Jack trong đôi bàn tay và xem chừng khá vui vẻ, nhưng Wendy cảm tưởng nó trông rệu rã và mệt mỏi, như thể nó ngủ không đủ giấc và chỉ đang hoạt động nhờ năng lượng sản sinh từ lo âu.
Bài hát kết thúc và phát thanh viên cất lời. “Vâng, vừa rồi là Creedence. Nhân tiện nhắc đến vầng trăng xấu, xem chừng chẳng bao lâu nữa nó sẽ mọc lên trên khu vực của thính giả đài KMTX, mặc dù với thời tiết đẹp như mùa xuân mà chúng ta đã được tận hưởng trong ba ngày qua thì thật khó lòng tin được điều ấy. Dự báo viên Dũng cảm của KMTX cho biết vào lúc một giờ chiều nay, áp suất cao sẽ nhường chỗ cho một khu vực áp suất thấp lan rộng và nó sẽ dừng lại ở khu vực KMTX chúng ta, tít trên nơi không khí loãng. Nhiệt độ sẽ giảm nhanh chóng và tuyết sẽ bắt đầu rơi vào khoảng hoàng hôn. Những nơi ở độ cao dưới hai ngàn mét, bao gồm cả khu vực đô thị của Denver, có thể sẽ có cả mưa đá và tuyết, nhiều khả năng một số con đường sẽ bị đóng băng, còn ở trên đây sẽ không có gì ngoài tuyết. Có thể những nơi ở độ cao dưới hai ngàn mét sẽ bị tuyết phủ từ ba cho đến bảy phân và tuyết có thể sẽ phủ dày từ mười lăm cho đến hai mươi lăm phân ở Trung Colorado và vùng Sườn Tây. Hội đồng Tư vấn Đường Cao tốc nói rằng nếu tính đi xe trên núi vào chiều hoặc tối nay, bạn nên nhớ luật quấn xích lốp xe sẽ được áp dụng. Và đừng đi đâu ngoại trừ trường hợp bất khả kháng. Hãy nhớ, phát thanh viên nói thêm với giọng vui vẻ, “tại vì thế mà nhóm Donner mới gặp rắc rối. Cửa hàng 7-Eleven gần nhất lại không gần như họ đã tưởng”
Một mẩu quảng cáo sản phẩm chăm sóc tóc Clairol vang lên và Wendy thò tay xuống tắt đài đi. “Mẹ tắt nhé?”
“Vâng, mẹ tắt đi.” Nó liếc nhìn bầu trời xanh sáng bên ngoài. “Vậy là bố đã chọn đúng ngày để cắt tỉa lũ thú cây cảnh, phải không ạ?”
“Chắc thế,” Wendy nói.
“Nhưng mà trông trời cũng không giống đổ tuyết lắm đâu,” Danny nói thêm một cách đầy hy vọng.
“Bắt đầu thấy sợ rồi à?” Wendy hỏi. Cô vẫn đang nghĩ về câu đùa xoay quanh vụ việc nhóm Donner của phát thanh viên.
“Đâu có ạ.”
Rồi, cô thầm nghĩ, đây chính là lúc thích hợp. Nếu định mang chuyện đó ra bàn thì phải làm luôn thôi, nói ngay không thì phải im đi mãi mãi.
“Danny này,” cô nói, giữ cho giọng mình bình thản nhất có thể, “con có thấy vui hơn không nếu chúng ta rời khỏi Overlook? Nếu chúng ta không ở lại đấy suốt mùa đông?”
Danny nhìn xuống tay. “Chắc thế ạ,” nó nói. “Vâng. Nhưng đây là công việc của bố.”
“Đôi khi,” cô thận trọng nói, “mẹ có cảm tưởng rằng bố có thể cũng sẽ thấy hạnh phúc hơn khi rời khỏi Overlook.” Họ băng qua một tấm biển đề SIDEWINDER 18 DẶM và cô cẩn thận cho xe tải vòng qua một khúc quanh chữ chi và chuyển số hai. Cô không muốn liều lĩnh trên những đoạn đường dốc này, chúng làm cô sợ hết hồn.
“Mẹ thực sự nghĩ vậy ạ?” Danny hỏi. Nó nhìn cô với vẻ quan tâm một lúc rồi lắc đầu. “Không, con nghĩ là không đâu.”
“Tại sao không?
“Bởi vì bố lo lắng cho chúng ta,” Danny nói, lựa lời một cách cẩn thận. Thật khó để giải thích khi ngay bản thân nó cũng chẳng hiểu là bao. Nó nhớ lại một chuyện mình từng kể cho bác Hallorann nghe, vụ có thằng nhóc to con nhìn mấy chiếc đài ở cửa hàng và muốn ăn cắp một cái. Vụ đó thật khó chịu, nhưng ít nhất bản chất sự tình vẫn rõ ràng, ngay cả với Danny, lúc bấy giờ hãy còn nhỏ tí. Nhưng người lớn luôn chìm trong trạng thái hỗn loạn, mọi hành động khả dĩ đều bị pha lẫn với những suy nghĩ về hậu quả, với nỗi hoài nghi chính mình, với hình tượng bản thân , với những nỗi niềm như tình yêu và trách nhiệm. Mọi lựa chọn khả dĩ dường như đều có nhược điểm, đôi khi nó không hiểu tại sao mấy cái nhược điểm ấy lại là nhược điểm. Thật khó quá.
“Bố nghĩ...” Danny lại dợm nói, rồi nhìn sang mẹ thật nhanh. Cô đang nhìn đường, không nhìn nó và nó cảm thấy mình có thể nói tiếp.
“Bố nghĩ có lẽ chúng ta sẽ thấy cô đơn. Rồi nghĩ rằng bố thích nơi này và đây là một nơi phù hợp cho cả nhà ta. Bố yêu mẹ con ta và không hề muốn ta bị cô đơn... hay buồn... nhưng bố nghĩ kể cả khi ta cảm thấy như vậy, mọi chuyện chắc sẽ ổn thỏa VỀ LÂU VỀ DÀI. Mẹ có biết VỀ LÂU VẺ DÀI là gì không?”
Cô gật đầu. “Có, cưng à. Mẹ biết.”
“Bố lo rằng nếu chúng ta rời đi, bố sẽ không thể kiếm được một công việc khác. Rằng chúng ta sẽ phải ăn xin hay gì đó.”
“Tất cả chỉ có vậy thôi hả?”
“Không ạ, nhưng phần còn lại lẫn hết vào với nhau. Bởi vì bây giờ bố đã khác rồi.”
“Ừ,” cô nói, gần như thở dài. Con dốc thoải đi một chút và cô thận trọng gài sang số ba.
“Con không bịa đâu, mẹ. Con xin thề.”
“Mẹ biết,” cô nói và mỉm cười. “Tony nói cho con biết à?”
“Không” nó nói. “Con cứ thế biết thôi. Ông bác sĩ đó không tin có Tony, đúng không ạ?”
“Đừng quan tâm đến ông bác sĩ đó,” cô nói. “Mẹ tin có Tony. Mẹ không biết nó là cái gì hay nó là ai, nó là một phần đặc biệt của con hay nó đến từ... đâu đó bên ngoài, nhưng mẹ tin nó, Danny. Và nếu con... nó... nghĩ chúng ta nên rời đi, thì chúng ta sẽ rời đi. Hai mẹ con mình sẽ đi và quay trở lại với bố vào mùa xuân.”
Nó nhìn cô với vẻ hy vọng thấy rõ. “Ở đâu ạ? Một nhà trọ ạ?”
“Cưng à, mình không đủ tiền thuê nhà trọ. Mình sẽ phải ở nhà bà ngoại.”
Nét hy vọng trên khuôn mặt Danny tắt lịm. “Con biết...” nó nói và ngừng lại.
“Sao thế?”
“Không có gì ạ,” nó lẩm bẩm.
Cô về lại số hai khi con dốc lại nghiêng đi. “Không, bác sĩ, đừng nói thế chứ con. Mẹ nghĩ chúng ta đáng lẽ phải có cuộc nói chuyện này từ nhiều tuần trước rồi. Vậy nên cứ thoải mái nhé. Con biết những gì? Mẹ sẽ không giận đâu. Mẹ không thể giận được, bởi vì chuyện này quá quan trọng. Nói chuyện thẳng thắn với mẹ đi.”
“Con biết mẹ cảm thấy thế nào về bà,” Danny nói và thở dài.
“Mẹ cảm thấy thế nào cơ?”
“Thấy chán,” Danny nói, sau đó thì gieo vần, ngân nga, làm cô phát sợ, “Thấy chán. Thấy ngán. Thấy nản. Như thể bà không phải là mẹ của mẹ. Như thể bà muốn ăn thịt mẹ.” Nó nhìn cô, hoảng sợ. “Và con không thích ở đó. Bà lúc nào cũng nghĩ là bà sẽ nuôi con tốt hơn mẹ. Và bà có thể tước con khỏi tay mẹ. Mẹ à, con không muốn đến đó. Con thà ở Overlook còn hơn là ở đó.”
Wendy run rẩy. Mối quan hệ giữa cô và mẹ tệ đến vậy ư? Chúa ơi, nếu sự tình đúng là như vậy và thằng bé thực sự có thể đọc được những gì họ nghĩ về nhau thì thật quá kinh khủng cho nó. Cô đột nhiên cảm thấy trần trụi hơn bao giờ hết, như thể vừa bị bắt quả tang làm chuyện đồi bại.
“Được rồi,” cô nói. “Được rồi, Danny.”
“Mẹ đang giận con,” nó nói với giọng lí nhí, gần khóc đến nơi.
“Không, mẹ không giận. Mẹ thực sự không giận đâu. Mẹ chỉ hơi run thôi.” Họ băng qua một biển báo SIDEWINDER 15 DẶM và Wendy thả lỏng người một chút. Từ đây trở đi, đường dễ đi hơn.
“Mẹ muốn hỏi con thêm một câu nữa, Danny. Mẹ muốn con trả lời một cách trung thực nhất có thể. Con đồng ý chứ?”
“Vâng, thưa mẹ,” nó nói, gần như thì thầm.
“Có phải bố đã uống rượu trở lại không?”
“Không ạ,” nó nói và nuốt đi hai chữ dâng lên môi sau lời phủ nhận đơn giản ấy: Chưa ạ .
Wendy thả lỏng người thêm chút nữa. Cô đặt một tay lên cái chân sau lớp quần bò của Danny và bóp nhẹ. “Bố con đã rất cố gắng,” cô nói nhẹ nhàng. “Bởi vì bố yêu chúng ta. Và chúng ta yêu bố, phải không nào?”
Nó nghiêm trang gật đầu.
Cô tiếp tục nói, gần như cho bản thân nghe, “Bố không phải là một người đàn ông hoàn hảo, nhưng bố đã cố gắng... Danny, bố đã rất cố gắng! Khi... ngừng... bố đã rất khổ sở. Bố vẫn đang vượt qua. Mẹ nghĩ nếu không vì chúng ta, thì bố đã buông xuôi luôn rồi. Mẹ muốn làm điều đúng đắn. Thế nhưng mẹ không biết. Chúng ta nên rời đi? Hay ở lại? Chẳng khác nào phải lựa chọn giữa chảo dầu và chảo lửa.”
“Con biết.”
“Con giúp mẹ một việc có được không, bác sĩ?”
“Việc gì ạ?”
“Cố gọi Tony đến. Ngay bây giờ. Hỏi nó xem liệu chúng ta có an toàn ở Overlook không.”
“Con đã cố rồi,” Danny nói chậm rãi. “Sáng nay.”
“Rồi thế nào?” Wendy hỏi. “Nó đã nói gì?”
“Cậu ấy không đến,” Danny nói. “Tony không đến.” Và nó bất chợt bật khóc.
“Danny,” cô nói, lấy làm hoảng hốt. “Cưng à, đừng làm vậy. Xin con đấy.” Chiếc xe tải lấn qua vạch đôi màu vàng và cô hốt hoảng đánh nó trở lại.
“Đừng đưa con đến nhà bà,” Danny nói qua hai hàng nước mắt. “Xin mẹ đấy, con không muốn đến đó, con muốn ở với bố...”
“Được rồi,” cô nói nhẹ nhàng. “Được rồi, ta sẽ làm vậy.” Cô lấy một cái khăn giấy ra khỏi túi áo chiếc sơ mi kiểu Viễn Tây của mình và đưa cho thằng bé. “Ta sẽ ở lại. Và mọi chuyện sẽ ổn thôi. Ổn cả ấy mà.”