← Quay lại trang sách

Chương 23 Trong sân chơi

Jack bước ra hiên nhà, kéo khóa áo khoác lên đến dưới cằm, chớp mắt nhìn bầu không sáng sủa. Gã cầm trong tay trái một cái máy tỉa cây chạy ắc quy. Gã dùng tay phải rút chiếc khăn tay mới ra khỏi túi sau và lau môi rồi nhét nó trở lại. Trên đài đã nói là sẽ có tuyết. Khó mà tin được, mặc dù gã có thể nhìn thấy mây đang tụ lại trên đường chân trời đằng xa.

Gã bước dọc con đường dẫn đến khu cây cảnh, chuyển cái máy tỉa cây sang tay bên kia. Gã thầm nghĩ rằng công việc này sẽ chẳng tốn bao lâu; tỉa tót một chút thôi là được rồi. Những đêm lạnh lẽo hẳn đã kìm hãm sự phát triển của đám cây. Đôi tai con thỏ trông hơi xù xì và những cái gai xanh cũng xù xì đã mọc ra ở hai chân con chó, nhưng lũ sư tử và con trâu trông vẫn ổn. Chỉ cần cắt tỉa một tẹo là được, sau đó thì mời tuyết cứ rơi.

Con đường bê tông kết thúc đột ngột như tấm ván nhún hồ bơi. Gã bước khỏi đường và đi qua cái hồ cạn nước để đến con đường sỏi ngoằn ngoèo dẫn qua các bức tượng cây cảnh đến sân chơi. Gã bước tới chỗ con thỏ và ấn nút trên tay cầm máy tỉa. Nó ro ro lặng lẽ tỉnh dậy.

“Xin chào, Thỏ Brer,” Jack nói. “Hôm nay quý khách thế nào? Hớt chút trên đỉnh và tỉa thêm tí bên tai hả? Được rồi. Mà này, anh đã nghe câu chuyện về người bán hàng rong và bà già với chú chó xử cung chưa?”

Giọng gã nghe thật thiếu tự nhiên và ngu ngốc trong chính tai mình, nên gã dừng lại. Gã nhận ra mình chẳng quan tâm gì mấy đến những con thú cây cảnh này. Cắt xén và tra tấn một cái cây đẹp đẽ đơn sơ để biến nó thành một thứ không còn là nó, việc đó luôn có vẻ hơi biến thái trong mắt gã. Dọc theo một trong những đường cao tốc ở Vermont từng có một bảng quảng cáo bằng cây kiểng đặt trên một con dốc cao nhìn xuống đường, quảng cáo một loại kem nào đó. Bắt tự nhiên chào mời kem, thật sai trái. Thật kệch cõm.

( Mày không được thuê để lên mặt triết gia đâu, Torrance. )

Ôi, đó là sự thật. Thật sự. Gã tỉa dọc theo tai con thỏ, gạt một mớ những cây những cành vụn nhỏ xuống cỏ. Cái máy tỉa cây ro ro phát ra thứ âm thanh kim loại trầm đục khá kinh tởm, mà xem chừng là đặc trưng ở tất cả các thiết bị chạy ắc quy. Mặt trời tỏa sáng rực rỡ nhưng không có hơi ấm, bây giờ thì việc tuyết sắp rơi chẳng còn quá khó tin nữa.

Biết rằng dừng lại và suy nghĩ trong khi đang thực hiện một công việc như thế này thường sẽ khiến sai lầm xảy ra, nên Jack làm luôn tay, tỉa tót lại “khuôn mặt” con thỏ (khi ở sát thế này thì trông không hề giống, nhưng gã biết ở cự ly tầm hai mươi bước hay gì đó, ánh sáng và bóng đổ ắt sẽ khiến nó trông hao hao giống một khuôn mặt; trí tưởng tượng của người quan sát cũng góp phần nữa) và rồi gã lia cái máy tỉa cây dọc theo bụng nó.

Sau khi xong việc, gã tắt máy đi, bước về phía sân chơi, rồi đột ngột quay người để quan sát tổng thể, toàn bộ con thỏ. Được, trông ổn rồi. Chà, tiếp theo sẽ đến con chó.

“Nhưng nếu đây mà là khách sạn của tao,” gã nói, “thì tao đã chặt hết cả lũ nhà chúng mày xuống rồi.” Gã nói thật. Cứ chặt hết chúng xuống rồi trải thảm cỏ lên chỗ chúng từng đứng và bày thêm nửa tá bàn kim loại nhỏ cùng những chiếc ô màu sắc sặc sỡ. Mọi người có thể uống cocktail trên bãi cỏ Overlook dưới nắng hè. Sloe gin fizz, margarita, pink lady và tất cả những món đồ uống ngọt ngào khác cho du khách. Có lẽ là một ly rum pha tonic. Jack lấy khăn tay ra khỏi túi sau và chậm rãi xoa môi.

“Thôi nào, thôi nào,” gã nói nhẹ nhàng. Đó không phải là điều gã nên nghĩ đến.

Gã định làm tiếp, rồi một thôi thúc khiến gã đổi ý và, thay vào đó, gã đi tới sân chơi. Gã thầm nghĩ rằng thật buồn cười khi chẳng ai biết đường nào mà lần với bọn trẻ con. Gã và Wendy cứ tưởng Danny sẽ thích cái sân chơi; ở đó có mọi thứ mà một đứa trẻ có thể muốn. Nhưng Jack nghĩ thằng bé chắc chưa xuống đây được quá nửa tá lần, có lẽ còn ít hơn. Gã cho rằng mọi sự hẳn đã khác nếu nó có một đứa trẻ nữa để chơi cùng.

Cánh cổng khẽ kẽo kẹt khi gã bước vào, rồi tiếng sỏi vụn nghiến rào rạo dưới chân. Đầu tiên gã đến cái nhà đồ chơi, mô hình thu nhỏ hoàn hảo chính Overlook. Nó cao tới đùi dưới gã, ngang với Danny khi thằng bé đứng thẳng. Jack cúi xuống và nhìn vào cửa sổ tầng ba.

“Người khổng lồ đến ăn thịt tất cả chúng mày trên giường đây,” gã nói với giọng vô hồn. “Chào tạm biệt cái đánh giá chất lượng cao của mày đi.” Nhưng ngay cả câu đó cũng không có gì buồn cười hết. Ta có thể mở tung ngôi nhà chỉ bằng cách kéo nó ra - nó mở ra nhờ một bản lề ẩn. Nội thất bên trong là một sự thất vọng. Tường được sơn, nhưng trong này gần như trống rỗng. Mà tất nhiên là phải như vậy rồi, gã tự nhủ, không thì làm sao bọn trẻ con chui vào được? Những món đồ chơi nội thất có thể đã được bày kèm vào mùa hè đã biến mất, chắc được cất trong kho dụng cụ. Gã đóng cái nhà lại và nghe thấy tiếng tách nhỏ khi chốt được gài.

Gã bước tới bên cây cầu trượt, đặt cái máy tỉa cây xuống rồi, sau khi ngoái lại nhìn con đường lên khách sạn để đảm bảo Wendy và Danny chưa quay trở lại, gã leo lên đỉnh và ngồi xuống. Đây là cầu trượt cho bọn trẻ lớn, nhưng vẫn chật chội thiếu thoải mái đối với cặp mông trưởng thành của gã. Đã bao lâu rồi gã chưa ngồi lên một cây cầu trượt nhỉ? Hai mươi năm à? Chừng như không thể lâu đến thế, gã cảm thấy đâu thể lâu thế được, nhưng phải là như vậy rồi, có khi còn lâu hơn nữa kìa. Gã có thể nhớ ông già đưa gã đến công viên ở Berlin hồi gã tầm tuổi Danny, gã đã chơi đủ trò - cầu trượt, xích đu, bập bênh, mọi thứ. Sau đó gã và ông già sẽ ăn xúc xích thay cơm trưa và mua đậu phộng từ người bán hàng rong. Họ sẽ ngồi trên một băng ghế để ăn và hàng đám bồ câu sẫm màu sẽ túm tụm quanh chân họ.

“Lũ chim nhặt rác khốn nạn,” bố gã nói, “đừng có cho chúng ăn, Jacky.” Vậy nhưng cuối cùng cả hai người họ vẫn cho chúng ăn và cười khúc khích trước cách chúng chạy theo các hạt đậu, cái dáng chạy tham lam đuổi lấy đậu của chúng. Jack nhớ ông già chưa từng đưa các anh gã đến công viên. Jack là đứa lão cưng nhất, ngay cả vậy, Jack vẫn từng lãnh mấy cục u khi lão say xỉn, mà như thế tức là thường xuyên luôn. Nhưng Jack đã yêu lão lâu hết mức có thể, rất lâu sau khi những người còn lại trong gia đình chỉ còn biết ghét và sợ lão.

Gã dùng tay đẩy người và trượt xuống, nhưng chuyến đi chẳng thỏa mãn cho lắm. Do không được sử dụng, cây cầu trượt có quá nhiều ma sát khiến gã không đạt đến tốc độ thực sự vừa ý. Còn mông gã lại quá lớn. Đôi bàn chân trưởng thành của gã rơi thụp vào trong chỗ trũng, nơi hàng ngàn bàn chân trẻ con từng đáp xuống trước đây. Gã đứng dậy, phủi mông quần và nhìn cái máy tỉa cây. Nhưng thay vì quay trở lại chỗ nó, gã đi đến bên chiếc xích đu, hóa ra cũng là một nỗi thất vọng nữa. Dây xích đã bị gỉ sét kể từ khi hết mùa hoạt động và chúng ré lên như thể bị gì đau đớn lắm. Jack tự hứa với mình rằng gã sẽ tra dầu cho chúng vào mùa xuân.

Tốt hơn hết mày nên dừng lại đi, gã tự khuyên mình. Mày không còn là trẻ con nữa. Mày không cần nơi này để chứng minh điều đó.

Nhưng gã tiếp tục đi đến các ống xi măng - chúng quá nhỏ so với gã nên gã bỏ qua luôn - rồi gã ra chỗ hàng rào an ninh đánh dấu rìa sân chơi. Gã quắp ngón tay vào các mắt lưới và nhìn qua đó, mặt trời hắt bóng chằng chéo trên mặt gã nhìn không khác chỉ một người đang ở sau song sắt. Bản thân gã cũng nhận ra nét tương đồng đó, nên gã lắc tấm lưới mắt cáo, làm vẻ mặt bất mãn và thì thào, “Thả tôi ra khỏi đây! Thả tôi ra khỏi đây!” Nhưng, lần thứ ba, chẳng buồn cười gì cả. Đã đến lúc trở lại làm việc.

Chính lúc đó gã nghe thấy có tiếng động đằng sau mình.

Gã quay phắt lại, nhíu mày, ngượng ngùng, tự hỏi có phải đã có người trông thấy gã đùa nghịch ở cái chỗ trẻ con này. Mắt gã lướt qua mấy chiếc cầu trượt, những góc đối đỉnh mở bập bênh tạo thành, những chiếc xích đu chỉ có gió ngồi bên trên. Nhìn ra phía sau tất cả những thứ đó, đến tận chỗ cánh cổng và hàng rào thấp phân tách sân chơi khỏi bãi cỏ và khu cây cảnh - lũ sư tử túm tụm bảo vệ quanh lối đi, con thỏ cúi xuống như thể gặm cỏ, con trâu sẵn sàng lao tới, con chó cúi mình. Đằng sau chúng, là sân gôn và cái khách sạn. Từ đây, gã thậm chí còn có thể nhìn thấy gờ bao quanh sân bóng cửa ở phía Tây Overlook.

Mọi thứ vẫn như cũ. Vậy tại sao da trên mặt và bàn tay gã lại bắt đầu sởn gai ốc, tại sao tóc sau gáy gã lại bắt đầu dựng đứng cả lên, như thể phần da ở đó đã bất thình lình căng ra vậy?

Gã lại nheo mắt nhìn lên khách sạn, nhưng đó không phải là câu trả lời. Nó chỉ đứng đó, cửa sổ tối om, một luồng khói nhỏ li ti bốc ra từ ống khói, đến từ đống lửa trong sảnh.

(Cu à, tốt hơn hết là mày nên làm ngay, không thì khi quay lại người ta sẽ thắc mắc mày đã làm những trò gì suốt thời gian qua.)

Ừ, làm ngay đi. Bởi vì trận tuyết đang đến và gã phải tỉa tót mớ cây chết tiệt kia. Đó là một phần thỏa thuận. Vả lại, chúng sẽ không dám...

(Ai sẽ không cơ? Thứ gì sẽ không cơ? Không dám làm gì cơ?)

Gã bắt đầu bước trở về phía cái máy tỉa cây dưới chân cầu trượt cho đám trẻ lớn, tiếng chân gã nghiến lạo xạo trên đá vụn nghe to bất thường. Bây giờ thì đến cả da ở hai hòn bi của gã cũng đã bắt đầu sởn gai ốc, còn mông gã thì có cảm giác cứng và nặng, như đá.

( Chúa ơi, chuyện gì thế này? )

Gã dừng lại bên cạnh cái máy tỉa cây, nhưng không làm động tác nào để nhặt nó lên. Phải, có gì đó khác. Trong khu cây cảnh. Lại còn thật đơn giản, thật dễ thấy, chỉ là gã không nhận ra. Thôi nào, gã tự mắng bản thân, mày vừa mới tỉa xong con thỏ chết tiệt, thế vấn đề nằm ở

(chính nó)

Hơi thở gã ngừng lại trong cổ họng.

Con thỏ bấy giờ đang đứng trên bốn chân, gặm cỏ. Bụng nó gí sát đất. Nhưng chưa đầy mười phút trước, nó còn đang đứng trên hai chân sau, tất nhiên là vậy, gã đã tỉa tai nó mà... cả bụng nó nữa.

Mắt gã liếc sang chỗ con chó. Lúc gã bước ra đây thì nó đang ngồi nhổm dậy, như thể xin được cho kẹo. Bây giờ thì nó đang khom người, đầu nghiêng đi, cái miệng khía hình nêm dường như khẽ gầm gừ. Và lũ sư tử...

(ôi không, cưng ơi, ôi không, không thể nào, không đời nào)

lũ sư tử đã ở sát con đường hơn. Hai con bên phải gã đã âm thầm thay đổi vị trí, xích lại gần nhau hơn. Cái đuôi của con bên tay trái bây giờ gần như đã thò hẳn vào lối đi. Lúc gã đi ngang chỗ chúng và bước qua cánh cổng, con sư tử đó nằm bên tay phải và gã khá chắc rằng đuôi nó cuộn tròn quanh thân.

Chúng không còn bảo vệ con đường nữa; chúng đang chặn đường.

Jack chợt đưa tay lên che mắt rồi bỏ xuống. Bức tranh không thay đổi. Một tiếng thở dài khẽ, quá lặng lẽ chẳng thể thành tiếng rên, thoát khỏi miệng gã. Hồi còn uống rượu, gã luôn sợ một chuyện gì đó tương tự như thế này sẽ xảy ra. Nhưng khi là bợm nhậu thì ta sẽ gọi đó là sảng rượu - như chàng Ray Milland trong phim Cuối tuần bị mất thấy bọ thò ra từ các bức tường.

Khi ta tỉnh như sáo thì gọi nó là gì đây?

Đó đáng lẽ chỉ là câu hỏi tu từ, nhưng tâm trí gã vẫn cứ

(mày gọi đó là điên)

trả lời.

Nhìn lũ thú cây cảnh, gã nhận ra có gì đó đã thay đổi khi gã lấy tay che mắt. Con chó đã đến gần hơn. Nó không còn cúi người nữa mà dường như đang trong tư thế chạy, hai chân sau co lại, một chân trước dứ tới, chân kia ở phía sau. Cái miệng lá ngoác ra rộng hơn, cành nhánh được tỉa trông sắc lẻm và hung tọn. Bây giờ thì gã ngỡ rằng mình còn thấy hai hốc mắt lõm mờ mờ trên lớp lá xanh nữa. Đang nhìn gã.

Tại sao lại phải cắt tỉa chúng cơ chứ? gã cuồng loạn nghĩ. Chúng hoàn hảo mà .

Lại thêm một âm thanh nhẹ nhàng nữa. Gã bất giác lùi lại một bước khi nhìn mấy con sư tử. Một trong hai con bên phải dường như đã hơi vượt lên trước con kia. Đầu nó cúi xuống. Một chân đã lén nhích gần như đến tận hàng rào thấp. Ôi lạy Chúa, tiếp theo sẽ là gì đây?

( tiếp theo nó sẽ nhảy đến và nuốt chửng mày như một thứ quái nào đấy trong một câu chuyện cổ độc ác )

Thật chẳng khác nào cái trò mà họ đã chơi khi còn nhỏ, trò đèn đỏ, đèn xanh. Một đứa “bị” và trong khi đứa đó quay lưng lại đếm đến mười, những người chơi khác rón rén tiến về phía trước. Đứa “bị” đếm đến mười xong sẽ quay ngoắt lại, nếu bắt được bất cứ ai động đậy thì người đó bị loại khỏi trò chơi. Những người khác vẫn đứng yên như tượng cho đến khi đứa “bị” quay lưng lại và đếm tiếp. Họ ngày một tiến lại gần hơn và, cuối cùng, đâu đó giữa tiếng thứ năm và mười, ta sẽ cảm thấy một bàn tay chạm lên lưng...

Sỏi kêu rào rạo trên lối đi.

Gã quay phắt đầu lại nhìn con chó và thấy nó đã đi được nửa con đường, giờ đang ở ngay phía sau những con sư tử, cái miệng to tướng ngoác ra. Lúc trước, nó chỉ là một cây kiểng được cắt tỉa thành hình dạng hao hao một con chó, một thứ mất sạch các đường nét cụ thể khi ta đến gần. Nhưng giờ Jack có thể thấy rằng nó đã được cắt để trông giống như một chó chăn cừu Đức và chó chăn cừu có thể hung hăng lắm. Ta có thể huấn luyện chó chăn cừu để giết chóc.

Một tiếng xào xạc khẽ.

Con sư tử bên tay trái bây giờ đã tiến hẳn đến bên hàng rào; mõm nó chạm vào những tấm ván. Nó dường như đang cười toe toét với gã. Jack lùi lại thêm hai bước nữa. Đầu gã nện thình thịch như điên và gã có thể cảm nhận được hơi thở khô khốc của mình trong họng. Bây giờ thì con trâu đã di chuyển, lượn sang bên phải, vòng ra sau con thỏ. Đầu nó hạ xuống, những chiếc sừng lá xanh chĩa vào gã. Vấn đề là, ta không thể canh chừng tất cả bọn chúng được. Không thể canh tất cả cùng một lúc.

Gã bắt đầu phát ra một âm thanh rên rỉ, vì quá tập trung mà không ý thức được rằng mình đang phát ra tiếng. Mắt gã liếc từ con thú cây cảnh này sang con thú cây cảnh khác, cố gắng nhìn bằng được cảnh chúng di chuyển. Gió thổi mạnh, tạo ra một âm thanh loạt xoạt đói khát trong những cành cây đan xen san sát. Âm thanh nào sẽ vang lên nếu chúng túm được gã? Nhưng dĩ nhiên là gã biết. Một tiếng phụt, roạt, răng rắc. Đó sẽ là...

( không không KHÔNG KHÔNG TAO SẼ KHÔNG TIN VỤ NÀY KHÔNG CHÚT NÀO! )

Gã ụp đôi bàn tay lên mắt, vò đầu bứt tóc, bóp trán, miết lấy hai bên thái dương đang đau nhói. Và gã đứng như thế suốt một hồi lâu, nỗi sợ hãi lớn dần cho đến khi không thể chịu đựng được nữa và gã rút tay ra gào lên một tiếng.

Bên cạnh sân gôn, con chó đang ngồi lên, như thể cầu xin một mẩu xương thừa. Con trâu lại đang gặm cỏ một cách hờ hững ở phía sân bóng cửa, hệt như lúc Jack mang cái máy tỉa cây ra đây. Con thỏ đứng trên hai chân sau, tai vểnh lên lắng nghe những âm thanh yếu ớt nhất, cái bụng mới tỉa để lộ. Lũ sư tử, cắm rễ ở nguyên vị trí, đứng bên cạnh lối đi.

Gã đứng sững người một lúc lâu, hơi thở gấp gáp trong cổ họng cuối cùng cũng chậm lại. Gã thò tay lấy thuốc lá và lắc rơi bốn điếu lên lớp sỏi. Gã cúi xuống nhặt, mày mò tìm chúng mà không hề rời mắt khỏi khu cây cảnh vì sợ những con vật sẽ bắt đầu di chuyển trở lại. Gã nhặt mấy điếu thuốc lên, cẩu thả nhét ba điếu lại vào trong hộp và châm lửa đốt điếu thứ tư. Sau khi rít sâu hai hơi, gã thả điếu thuốc xuống và đạp nát nó. Gã đi đến bên cái máy tỉa cây và cầm nó lên.

“Mình đang rất mệt,” gã nói, bây giờ thì nói thành tiếng nghe đã có vẻ bình thường. Không còn chút nào điên rồ nữa. “Mình đang căng thẳng. Đám ong bắp cày... vở kịch... Al gọi điện cho mình như thế. Nhưng ổn cả rồi.”

Gã bắt đầu lê bước đi trở lại khách sạn. Một phần tâm trí cứ lo lắng thúc gã, cố bắt gã đi vòng quanh lũ thú cây cảnh, nhưng gã đi thẳng trên con đường sỏi, xuyên qua chúng. Một cơn gió nhẹ xào xạc thổi qua bọn thú, chỉ có vậy thôi. Gã đã tưởng tượng ra toàn bộ vụ việc. Gã đã bị một phen sợ mất mật, nhưng bây giờ thì mọi chuyện đã qua rồi.

Trong nhà bếp Overlook, gã dừng lại để uống hai viên Excedrin, sau đó đi xuống hầm và đọc mớ giấy tờ cho đến khi nghe thấy loáng thoáng tiếng chiếc xe tải khách sạn rẽ vào đường dẫn lên Overlook. Gã đi lên đón họ. Gã thấy ổn. Gã thấy không việc gì phải đề cập đến cơn ảo giác của mình cả. Gã đã bị một phen sợ mất mật, nhưng bây giờ thì mọi chuyện đã qua rồi.