Chương 34 Những cái cây
Hôm đó là ngày 29 tháng Mười một, ba ngày sau lễ Tạ ơn. Tuần vừa qua là một quãng thời gian tuyệt vời, bữa Tạ ơn ngon lành nhất mà gia đình họ từng ăn với nhau. Con gà tây của Dick Hallorann được Wendy nấu không thể chê vào đâu được và dù bọn họ đều đã ăn đến căng cả bụng, con gà thơm ngon vẫn chưa hao đi mấy. Jack kèo nhèo rằng họ sẽ phải ăn gà tây nốt mùa đông - gà tây trộn kem, gà tây kẹp bánh mì, gà tây với mì ống, gà tây bất ngờ.
Không, Wendy bảo gã, khẽ mỉm cười. Chỉ đến Giáng sinh thôi. Sau đó chúng ta sẽ ăn con gà trống thiến.
Jack và Danny cùng rên rỉ.
Những vết bầm trên cổ Danny đã mờ và nỗi sợ hãi của họ dường như cũng đã theo chúng phai đi. Vào buổi chiều hôm lễ Tạ ơn, Wendy kéo xe trượt tuyết cho Danny trong khi Jack viết nốt vở kịch, bấy giờ đã gần xong rồi.
“Con có còn sợ không, bác sĩ?” cô hỏi, không biết phải làm thế nào để hỏi câu này một cách đỡ thẳng thừng hơn.
“Còn ạ,” nó trả lời giản dị. “Nhưng bây giờ thì con chỉ ở những nơi an toàn thôi.”
“Bố con nói rằng không sớm thì muộn, các kiểm lâm viên sẽ tự hỏi tại sao chúng ta không cập nhật tình hình qua đài vô tuyến băng tần dân dụng. Họ sẽ đến để xem có vấn đề gì không. Khi ấy chúng ta có thể xuống núi rồi. Con và mẹ. Và bố con sẽ canh nốt mùa đông. Bố con có lý do chính đáng khi muốn như vậy. Có thể nói rằng... mẹ biết con sẽ thấy điều này khó hiểu, bác sĩ à... nhưng chúng ta đang bị dồn vào chân tường rồi.”
“Vâng,” nó trả lời với giọng vô thưởng vô phạt.
Trong buổi chiều rực rỡ hôm nay, hai người bọn họ ở trên tầng và Danny biết rằng họ đã làm tình với nhau. Bây giờ họ đang ngủ. Nó biết rằng họ hạnh phúc. Mẹ vẫn còn hơi sợ hãi, nhưng thái độ của bố thì thật kỳ lạ. Cảm giác như thể bố đã làm một việc vô cùng khó khăn và đã làm rất tốt. Nhưng Danny xem chừng không thể nhìn ra chính xác thì việc đó là gì. Bố canh giữ điều ấy thật cẩn thận, ngay cả trong tâm trí. Danny tự hỏi, con người ta liệu có thể nào vừa vui mừng vì một việc mình đã làm đồng thời vẫn thấy xấu hổ vì việc đó đến độ phải cố không nghĩ về nó nữa không? Đó là một câu hỏi đáng lo ngại. Nó nghĩ chuyện như vậy là không thể... đối với một khối óc bình thường. Ngay cả những nỗ lực mạnh mẽ nhất hòng thăm dò đầu óc bố mình cũng chỉ mang lại cho nó một hình ảnh mờ ảo về thứ gì đó giống như con bạch tuộc, xoay vù vù bay lên nền trời xanh hà khắc. Và trong cả hai lần nó tập trung đủ mạnh để thấy được hình ảnh ấy, bố đều đột nhiên lừ mắt nhìn nó chằm chằm, vẻ gay gắt và đáng sợ, như thể biết Danny đang làm gì.
Hiện nó đang ở trong đại sảnh, chuẩn bị ra ngoài. Nó ra ngoài rất nhiều, mang theo xe trượt tuyết hoặc dùng giày đi tuyết. Nó thích ra khỏi khách sạn. Khi ở ngoài nắng, nó cảm thấy như thể một khối nặng đã tuột xuống khỏi vai mình.
Nó kéo một cái ghế lại, trèo lên và lấy áo parka cùng quần tuyết ra khỏi tủ quần áo ở phòng khiêu vũ, rồi ngồi xuống ghế để mặc chúng. Giày nó nằm trong hộp và nó đi vào, lưỡi nó khẽ thò ra khóe miệng khi nó tập trung xỏ sợi dây da thô và buộc thành những nút thắt cẩn thận. Nó đeo găng tay với mặt nạ trượt tuyết và thế là đã sửa soạn xong.
Danny bước ra khỏi bếp, đến cửa sau, rồi dùng lại. Nó đã chán ra sân sau chơi rồi, vả lại vào thời điểm này, bóng khách sạn sẽ hắt xuống chỗ nó chơi. Nó thậm chí còn không thích ở bên trong bóng Overlook. Nó quyết định sẽ mang giày đi tuyết vào và ra sân chơi. Dick Hallorann đã bảo nó tránh xa mớ cây cảnh, nhưng nó chẳng thấy lăn tăn mấy về lũ thú ấy. Bây giờ chúng đã bị chôn vùi dưới những đụn tuyết, không lộ gì ra cả ngoài một khối mơ hồ là đầu con thỏ và mấy cái đuôi sư tử. Với cái kiểu thò ra khỏi tuyết như thế, mớ đuôi trông ngớ ngẩn hơn là đáng sợ.
Danny mở cửa sau rồi lấy đôi giày đi tuyết ở bục giao sữa. Năm phút sau, nó đã ở hiên trước và đang buộc chúng vào chân. Bố có nói rằng Danny thạo cách sử dụng giày đi tuyết rồi - cách nó nghiêng người biếng nhác sải bước, cách nó vặn mắt cá để lắc chỗ tuyết bột khỏi dây buộc ngay trước khi chiếc giày hạ xuống lại - nó chỉ còn phải phát triển các cơ cần thiết ở đùi, bắp chân và mắt cá chân nữa thôi. Danny nhận thấy mắt cá chân là chỗ bị mỏi nhanh nhất. Đi tuyết hành mắt cá gần như chẳng kém gì trượt băng, bởi vì ta liên tục phải giũ sạch dây buộc. Cứ tầm năm phút gì đó là nó lại phải dừng bước, chân dang rộng còn giày thì đạp thẳng xuống tuyết, để cho đỡ mỏi.
Nhưng nó không phải nghỉ trên đường xuống sân chơi vì toàn bộ quãng đường đều là xuống dốc. Chưa đầy mười phút sau khi chật vật leo qua cái đụn tuyết khổng lồ phủ kín hiên trước Overlook, nó đã đứng trên cầu trượt sân chơi với đôi bàn tay đeo găng. Nó thậm chí còn không thở dốc.
Ngập trong tuyết sâu, sân chơi trông có vẻ đẹp hơn hẳn hồi mùa thu. Nó trông giống một tác phẩm điêu khắc đến từ thế giới cổ tích. Xích treo mấy cái đu đã bị đóng băng vào những tư thế lạ thường, bệ ngồi xích đu dành cho bọn trẻ lớn bị vùi xuống tuyết. Khung leo trèo là một đống băng được bảo vệ bởi các trụ băng trông như răng, nhỏ nước tong tỏng. Chỉ có những ống khói của mô hình Overlook thò lên khỏi lớp tuyết
(giá mà cái khách sạn kia cũng bị chôn vùi như thế chỉ có điều không chôn kèm chúng ta trong đó)
và miệng các ống xi măng nhô ra ở hai chỗ trông chẳng khác nào lều tuyết của người Eskimo. Danny bước ra đó, ngồi thụp xuống và bắt đầu đào bới. Không lâu sau, nó đã đào ra được cái miệng đen ngòm của một ống và chui vào trong đường hầm lạnh lẽo ấy. Trong tâm trí mình, nó là Patrick McGoohan, Nhân viên Mật vụ (người ta đã chiếu lại chương trình đó hai lần trên kênh Burlington TV và bố nó không bao giờ bỏ lỡ; bố sẵn sàng bỏ qua một bữa tiệc để ở nhà xem Nhân viên Mật vụ hay Biệt đội Avengers , Danny luôn xem cùng với bố), anh đang trên đường chạy trốn các đặc vụ KGB ở vùng núi Thụy Sĩ. Đã xảy ra tuyết lở trong khu vực này và tay đặc vụ KGB Slobbo khét tiếng đã giết chết bạn gái anh bằng một mũi phi tiêu độc, nhưng cỗ máy chống trọng lực của Nga nằm ở đâu đó ngay gần đây. Có lẽ ở ngay cuối đường hầm này. Anh rút súng và đi dọc theo đường hầm bê tông, đôi mắt mở to đầy cảnh giác, hơi thở phà ra thành chùm.
Phía đầu bên kia ống bê tông bị tuyết chặn kín bưng. Nó thử bới tuyết xuyên qua và lấy làm ngạc nhiên (cũng như hơi chút lo lắng) khi thấy tuyết rắn chắc nhường nào, gần như băng đá do cái lạnh cũng như sức nặng liên tục trút xuống của tuyết bên trên.
Trò chơi giả vờ đã sụp đổ hết và nó bỗng nhận ra, trong ống xi măng chật chội này, nó cảm thấy bị mắc kẹt và lo lắng vô cùng. Nó có thể nghe thấy tiếng mình thở; sao mà ẩm ướt và gấp gáp và trống rỗng quá. Nó đang ở dưới tuyết, hầu như không chút ánh sáng nào chiếu vào được cái lỗ nó đã đào để chui vào đây. Bất chợt nó vô cùng muốn ra ngoài nơi có ánh nắng, bất chợt nó nhớ ra rằng bố mẹ đang ngủ và không biết nó ở đâu, rằng nếu cái lỗ vừa đào sụp xuống, nó sẽ bị mắc kẹt, còn Overlook thì không ưa nó. Danny chật vật quay người lại và bò ngược ra, dọc cái ống bê tông, giày đi tuyết gõ vào nhau lộc cộc khô khốc đằng sau, lòng bàn tay nó sục lạo xạo vào trong mớ lá dương chết từ mùa thu trải bên dưới. Nó vừa đến được đầu ống nơi ánh sáng lạnh lẽo tràn xuống từ trên cao, thì lớp tuyết đổ ụp xuống thật , một lượng ít thôi, nhưng đủ để phủ kín mặt nó và chặn lại khoảng hở nó từng luồn lách chui qua, khiến cho nó chìm trong bóng tối.
Trong một tích tắc, não nó đông cứng lại vì hoảng loạn tột độ và nó không thể nghĩ được gì. Thế rồi, như thể từ đâu đó xa xăm, nó nghe thấy bố dặn rằng không bao giờ được chơi ở bãi rác Stovington, bởi vì đôi khi có mấy kẻ ngu xuẩn mang tủ lạnh cũ ra quẳng ở đấy mà không tháo cửa và nếu ta chui vào trong rồi cửa vô tình đóng sập lại, sẽ không có cách nào để ta thoát ra. Ta sẽ chết trong bóng tối.
(Con không ©We-love-ebook muốn chuyện như thế xảy ra với mình đâu, đúng không, bác sĩ?)
(Không, bố ạ.)
Nhưng chuyện ấy đã xảy ra, khối óc cuồng loạn của nó bảo nó, chuyện ấy đã xảy ra, nó đang ở trong bóng tối, nó đang bị mắc kẹt và ở đây lạnh lẽo chẳng khác nào tủ lạnh. Và...
( có thứ gì đó ở trong này với mình. )
Nó nín thở, miệng há hốc. Một nỗi kinh hoàng gần như uể oải đang lén lút lan tỏa trong huyết quản nó. Phải. Đúng. Có thứ gì đó đang ở trong này với nó, một thứ khủng khiếp đã được Overlook cất giữ để mang ra sử dụng trong một dịp như thế này. Có thể là một con nhện khổng lồ đã đào hang ẩn bên dưới mớ lá chết, hoặc một con chuột... hay có khi là xác một đứa trẻ từng chết ở ngay trên cái sân chơi này đây. Điều đó đã bao giờ xảy ra chưa? Rồi, nó nghĩ có khi là rồi. Nó nghĩ về người phụ nữ trong bồn tắm. Chỗ máu và não trên tường Sweet Tổng Thống. Về một đứa trẻ nào đó, toác đầu do ngã xuống từ khung leo hoặc xích đu, lồm cồm bò đuổi theo nó trong bóng tối, toét miệng cười, tìm kiếm người bạn cuối cùng cho sân chơi bất tận của mình. Mãi mãi. Chỉ tích tắc nữa thôi, thằng bé sẽ nghe thấy tiếng nó tiến đến.
Ở đầu kia ống bê tông, Danny nghe thấy tiếng lá chết khẽ kêu răng rắc trong khi thứ gì đó đang bò về phía mình. Bất cứ lúc nào thằng bé cũng có thể cảm thấy bàn tay lạnh lẽo kia nắm lấy mắt cá chân mình...
Ý nghĩ đó phá vỡ cơn tê liệt. Nó đào chỗ tuyết rơi bít kín đầu ống bê tông, hất ra sau từng đám tuyết bột qua giữa hai chân, như một con chó đào xương. Ánh sáng xanh lọt qua từ bên trên và Danny đẩy mình về phía đó như một thợ lặn trồi ra khỏi vùng nước sâu. Nó cọ lưng vào mép ống bê tông. Một chiếc giày đi tuyết bị vẹo đi sau chiếc kia. Tuyết tràn vào trong mặt nạ trượt tuyết và chui vào cổ áo parka của nó. Nó đào và cào cấu. Tuyết như đang cố gắng ghì lấy nó, hút nó trở lại, vào trong ống bê tông nơi có cái thứ vô hình đang xào xạc nghiến lá, rồi giữ nó ở đó. Mãi mãi.
Thế rồi nó ra đến bên ngoài, đầu ngửa lên trời, nó tiếp tục bò qua tuyết, ra xa khỏi cái ống xi măng bị chôn vùi phân nửa, hồng hộc thở, mặt nó bị tuyết bột phủ trắng trông gần như nực cười - một cái mặt nạ dọa ma sống. Nó khập khiễng đến chỗ khung trèo và ngồi xuống để chỉnh lại đôi giày đi tuyết và nghỉ lấy hơi. Suốt lúc chỉnh lại giày cho ngay ngắn và thắt chặt dây buộc, nó không bao giờ rời mắt khỏi cái lỗ ở đầu ống bê tông. Nó chờ xem liệu có thứ gì bò ra không. Không có gì hết và sau ba hoặc bốn phút gì đấy, nhịp thở của Danny bắt đầu chậm lại. Dù đó là gì đi chăng nữa, nó cũng không thể chịu nổi ánh sáng mặt trời. Nó phải bó gối ở dưới đó, có lẽ chỉ có thể chui ra khi trời tối... hoặc khi cả hai đầu nhà tù hình tròn bị tuyết lèn kín.
( nhưng bây giờ mình an toàn rồi mình an toàn rồi mình quay vào thôi vì bây giờ mình )
Một cái gì đó nhẹ nhàng kêu thụp đằng sau nó.
Nó quay lại, về phía khách sạn, nó nhìn. Nhưng trước khi nhìn
( Bạn có nhìn thấy những người da đỏ trong bức tranh này không? )
nó đã biết mình sẽ thấy gì rồi, bởi vì nó biết cái tiếng thụp đó là gì. Đó là âm thanh một khối tuyết lớn rơi xuống, nghe giống như khi tuyết trượt khỏi mái khách sạn và rơi xuống đất.
( Bạn có nhìn thấy…? )
Có. Nó có thấy. Tuyết đã rơi khỏi con chó cây cảnh. Lúc thằng bé xuống dưới này, nơi đó chỉ là một cục tuyết vô hại bên ngoài sân chơi. Bây giờ thì nó đứng lồ lộ, một vệt xanh lá cây không ăn nhập giữa sắc trắng miên man đến nhức mắt. Nó đang ngồi nhóm dậy, như thể muốn xin một miếng kẹo hay mẩu thức ăn nào đó.
Nhưng lần này Danny sẽ không phát điên, nó sẽ không mất bình tĩnh. Bởi vì ít nhất thì nó cũng đang không bị mắc kẹt trong một cái lỗ cũ kỹ tối tăm. Nó đang ở dưới ánh sáng mặt trời. Và kia chỉ là một con chó. Hôm nay trời khá ấm, nó khấp khởi nghĩ thầm. Có khi chỉ là do mặt trời đã làm tan bớt tuyết khỏi con chó già đó, khiến cho cả đống còn lại rơi xuống. Có khi chỉ là như vậy thôi.
( Đừng đến gần nơi đó... tránh xa nó ra. )
Dây buộc giày đi tuyết của nó chặt chưa từng thấy. Nó đứng dậy và nhìn chằm chằm lại cái ống bê tông, bấy giờ gần như chìm hẳn trong tuyết, thứ nó nhìn thấy ở nơi mình đã bò ra khiến cho trái tim nó đóng băng lại. Có một mảng tối tròn ở đầu ống, một hốc đen đánh dấu cái lỗ mà nó đã đào để chui vào. Bây giờ, bất chấp bị tuyết làm lóa mắt, nó tin mình có thể nhìn thấy thứ gì đó trong đấy. Một thứ đang di chuyển. Một bàn tay. Bàn tay đang vẫy của một đứa trẻ bất hạnh tột cùng, bàn tay đang vẫy, bàn tay đang khẩn cầu, bàn tay đang chết đuối.
( Cứu tôi với Ôi làm ơn cứu tôi với Nếu không thể cứu tôi thì ít nhất hãy đến chơi với tôi... Mãi mãi. Và Mãi mãi. Và Mãi mãi. )
“Không” Danny khàn giọng thì thầm. Chữ ấy phát ra khỏi miệng nó khô khốc và trần trụi, mất sạch hơi ẩm. Nó có thể cảm thấy đầu óc mình giờ đã bắt đầu dao động, cố gắng chạy biến đi giống cái lúc nó gặp người phụ nữ trong căn phòng... không, tốt hơn là đừng nghĩ về điều đó.
Nó chụp lấy sợi dây thực tại và giữ chặt. Nó phải ra khỏi đây. Tập trung vào đó nào. Hãy cứ bình tĩnh. Hãy như Nhân viên Mật vụ. Liệu Patrick McGoohan có khóc nhè và vãi ra quần như một đứa trẻ không?
Liệu bố nó có làm vậy không?
Điều đó làm nó phần nào bình tĩnh lại.
Từ đằng sau, tiếng tuyết rơi thụp khẽ một lần nữa vang lên. Nó quay lại và bây giờ đầu một con sư tử cây cảnh đã nhô ra khỏi tuyết, gầm gừ với nó. Con thú ở gần hơn bình thường, đã gần sát cổng sân chơi.
Nỗi khiếp sợ gắng bùng lên nhưng bị thằng bé dập tắt đi. Nó là Nhân viên Mật vụ và nó sẽ trốn thoát.
Nó bắt đầu bước ra khỏi sân chơi, sử dụng cùng tuyến đường vòng bố nó đã đi vào ngày tuyết rơi. Nó tập trung vào việc điều khiển giày đi tuyết. Đưa chân chậm, bước ngang. Đừng nhấc chân lên quá cao không là sẽ mất thăng bằng ngay. Xoay mắt cá chân và hất tuyết ra khỏi lớp dây buộc chéo. Cảm giác chậm vô cùng. Nó đến góc sân chơi. Tuyết ở chỗ này đã đùn lên cao và nó có thể bước qua hàng rào. Lúc đã đi được nửa đường, nó suýt nữa thì ngã sấp mặt khi giày đi tuyết ở bàn chân bước sau mắc phải một cọc rào. Nó rướn tới, cuống cuồng quay hai cánh tay, nhớ lại một khi đã ngã xuống thì đứng dậy sẽ khó khăn thế nào.
Từ bên phải nó, âm thanh mềm mại kia lại vang lên, tiếng những cụm tuyết rơi. Nó đánh mắt sang nhìn và thấy hai con sư tử còn lại, bấy giờ đã được giũ tuyết xuống hai bàn chân trước, đang đứng cạnh nhau, cách nó khoảng sáu mươi bước chân. Những hốc lõm xanh lá cây là mắt dán vào thằng bé. Con chó đã quay đầu lại.
( Nó chỉ xảy ra khi mình không nhìn. )
“Ô! Này…”
Giày đi tuyết đã qua được rào và nó lao cắm đầu vào trong tuyết, hai cánh tay vung vẩy bất lực. Có thêm tuyết mắc vào trong mũ trùm đầu, xuống cổ lẫn lọt vào trong ống giày nó. Nó chật vật ra khỏi tuyết và cố gắng đứng dậy trên đôi giày đi tuyết, tim đã bắt đầu nện như trống trận
( Nhân viên Mật vụ hãy nhớ mày là Mật vụ )
nhưng rồi nó lại ngã ngửa ra vì chỉnh thăng bằng quá đà. Trong một thoáng, nó nằm đó nhìn lên bầu trời, nghĩ rằng bỏ cuộc sẽ đơn giản hơn hẳn.
Thế rồi nó nghĩ đến thứ trong đường hầm bê tông và biết rằng mình không thể từ bỏ. Nó đứng dậy và giương mắt nhìn chằm chằm đám cây cảnh. Bây giờ cả ba con sư tử đã chụm lại với nhau, cách đó không quá mười hai mét. Con chó đã chạy sang bên trái chúng, như thể để chặn đường rút lui của Danny. Thân mình chúng chẳng còn phủ chút tuyết nào ngoại trừ những vòng bột xếp nếp quanh cổ và mõm. Cả đám đều đang nhìn nó chằm chằm.
Hơi thở nó bấy giờ đã trở nên gấp gáp và nỗi hoảng loạn chẳng khác nào một con chuột núp sau trán nó, vặn vẹo và gặm nhấm. Nó cố đẩy lùi con hoảng loạn và vật lộn với đôi giày đi tuyết.
( Giọng bố: Không, đừng vật lộn với chúng, bác sĩ à. Hãy đi chúng như thể chúng là đôi chân con ấy. Hãy bước đi cùng với chúng. )
( Vâng, thưa bố. )
Nó lại bắt đầu bước, cố gắng lấy lại nhịp bước nhẹ nhàng nó từng thực hành với bố. Nó dần dần bắt vào lại được cái nhịp ấy, nhưng khi nhịp bước xuất hiện, nó nhận ra mình đã mệt mỏi đến mức nào, nhận ra nỗi sợ hãi đã làm nó kiệt sức nhường nào. Gân ở đùi và bắp chân và mắt cá chân nó bỏng rát, run rẩy. Nó có thể nhìn thấy Overlook đằng trước, xa cách đến giễu cợt, như thể đang nhìn chằm chằm nó qua vô số ô cửa sổ, như thể đây là một cuộc thi nào đó mà Overlook chỉ hờ hững dõi theo.
Danny ngoái lại nhìn sau vai và hơi thở gấp gáp thoáng ngưng lại, để rồi trở nên gấp gáp hơn. Con sư tử gần nhất bây giờ chỉ cách sáu mét đằng sau, ưỡn ngực rẽ tuyết như một con chó bơi trong ao. Hai con còn lại đứng ở bên phải và bên trái, đi cùng với nó. Chúng cứ như một trung đội đi tuần tra, còn con chó, bấy giờ vẫn ở bên trái, thì đóng vai lính trinh sát. Con sư tử gần nhất chúi đầu xuống. Đôi vai gồng lút cổ, đầy mạnh mẽ. Cái đuôi dựng lên, như thể mới vung tới lui, tới lui chỉ tích tắc trước khi thằng bé quay lại nhìn. Nó cảm thấy con sư tử trông chẳng khác nào một con mèo nhà to lớn đang chơi đùa với một con chuột trước khi giết.
( ... ngā... )
Không, nếu ngã là nó chết chắc. Chúng sẽ không đời nào để nó đứng dậy. Chúng sẽ về tới. Danny khua tay điên cuồng và nhào tới trước, trọng tâm như rơi ra ngoài cơ thể. Nó bắt lấy và giữ được thăng bằng rồi vội vã đi tiếp, thỉnh thoảng lại liếc nhìn ra sau vai. Không khí rít vào và ra khỏi cổ họng khô không khốc của nó như thủy tinh nóng rẫy.
Thế giới thu lại chỉ còn là tuyết chói lóa, đám cây xanh, cùng âm thanh thì thầm của đôi giày đi tuyết. Và một thứ khác nữa. Một tiếng chân đệm nhẹ nhàng, khe khẽ. Nó cố gắng đi nhanh hơn nhưng không thể. Bây giờ thì nó đang đi trên con đường bị tuyết phủ dẫn về khách sạn, một thằng nhóc với khuôn mặt gần như bị phủ kín dưới bóng chiếc mũ trùm áo khoác. Trời chiều im phăng phắc và sáng trưng.
Khi nó ngoái ra sau nhìn lần nữa, con sư tử đi đầu chỉ cách một mét rưỡi đằng sau. Con thú đang cười toe toét. Miệng há ra, đùi sau gồng xuống như lò xo nén lại. Đằng sau nó và mấy con kia, Danny có thể nhìn thấy con thỏ, đầu lúc này đã thò ra khỏi tuyết, xanh lá sáng lòa, như thể vừa quay khuôn mặt trống rỗng đáng sợ của mình lại để theo dõi phần cuối của cuộc săn.
Bây giờ, trên bãi cỏ phía trước Overlook, nằm giữa con đường vòng và hiên, thằng bé thả tự do cơn hoảng loạn và bắt đầu lóng ngóng chạy với đôi giày đi tuyết, giờ nó không còn dám ngoái lại nhìn nữa, cơ thể cứ mỗi lúc một chúi tới trước, tay vươn ra như một người mù mò mẫm tránh chướng ngại vật. Chiếc mũ trùm đầu rơi xuống, để lộ làn da nó, màu trắng bệch nhường chỗ cho những mảng đỏ bừng trên má, mắt nó lồi cả ra vì kinh hãi. Hiên nhà bấy giờ đã ở rất gần.
Đằng sau lưng, nó nghe thấy tiếng tuyết bất chợt nghiến rào rạo khi thứ gì đó chồm lên.
Nó bổ tới các bậc thang dẫn lên hiên, la hét mà không phát ra âm thanh nào, cuống cuồng leo lên hiên bằng đôi bàn tay và đầu gối, giày đi tuyết xiên xẹo kêu lạch cạch đằng sau nó.
Có tiếng vụt vang lên trong không khí và một cơn đau đột ngột bùng lên ở chân nó. Tiếng vải bị xé toạc. Cùng với một âm thanh khác - có lẽ, chắc hẳn - chỉ vang lên trong tâm trí nó.
Tiếng gầm vang dội, giận dữ.
Mùi của máu và cây thường xanh.
Nó ngã oạch ra trên hiên nhà, khàn giọng nức nở, vị tanh nồng ngầy ngậy trong miệng. Tim nó nện thình thình trong lồng ngực. Một dòng máu nhỏ chảy ra từ mũi.
Nó không biết mình nằm đó bao lâu trước khi cánh cửa sảnh bật mở và Jack chạy ra ngoài, chỉ mặc độc quần bò và đi một đôi dép. Wendy ở đằng sau gã.
“Danny!” cô hét lên.
“Bác sĩ! Danny, lạy Chúa! Chuyện gì vậy? Chuyện gì đã xảy ra thế”
Bố đỡ nó dậy. Dưới đầu gối nó, quần đi tuyết đã bị rạch toác. Bên trong, tất len trượt tuyết rách toang và bắp chân nó đã bị cào mấy vết nông... như thể thằng bé đã cố gắng chui qua một hàng rào cây thường xanh mọc sát sạt và cành cây đã cào nó.
Nó ngoái ra sau vai. Xa xa trên bãi cỏ, quá chỗ sân gôn, là những ụ tuyết phủ không rõ hình dạng. Lũ thú cây cảnh. Đứng giữa gia đình họ và sân chơi. Giữa gia đình họ và con đường.
Chân Danny sụp xuống. Jack đỡ lấy thằng bé. Nó bắt đầu khóc.