← Quay lại trang sách

Chương 35 Đại sảnh

Nó kể cho họ nghe mọi chuyện trừ những gì đã xảy đến với nó khi tuyết bít kín đầu ống bê tông. Nó không thể nhắc lại chuyện đó. Và nó không có từ ngữ thích hợp để diễn tả cái cảm giác hãi hùng rón rén, lừ đừ mà nó đã cảm thấy khi nghe tiếng mớ lá dương chết bắt đầu khẽ rào rạo trong bóng tối lạnh lẽo dưới đó. Nhưng nó kể cho họ nghe về tiếng tuyết rơi nhẹ nhàng từng đám. Về con sư tử với cái đầu và cặp vai rùn lại, leo ra khỏi tuyết để đuổi theo nó. Nó thậm chí còn kể cho họ nghe chuyện con thỏ quay đầu lại để quan sát lúc gần cuối.

Ba người bọn họ đang ở trong sảnh. Jack đã nhóm một đống lửa lớn trong lò sưởi. Danny quấn mình trong một chiếc chăn trên cái ghế sofa nhỏ mà cả triệu năm trước từng có ba nữ tu ngồi cười như thiếu nữ trong khi chờ đợi dòng người ở quầy tiếp tân thưa bớt đi. Nó đang nhấp nước xúp mì nóng hổi từ cốc. Wendy ngồi bên cạnh, vuốt tóc nó. Jack ngồi trên sàn nhà, khuôn mặt dường như càng lúc càng tĩnh lặng, càng lúc càng đanh lại trong khi Danny kể câu chuyện của mình. Gã hai lần rút chiếc khăn tay ra khỏi túi sau và dùng nó xoa đôi môi trông tấy đỏ.

“Thế rồi chúng đuổi theo con,” nó nói nốt. Jack đứng dậy và đi đến cửa sổ, quay lưng về phía họ. Nó nhìn mẹ mình. “Chúng đuổi theo con đến tận hiên nhà.” Nó đang chật vật giữ giọng bình tĩnh, vì nếu nó giữ bình tĩnh thì có lẽ họ sẽ tin nó. Thầy Stenger đã không giữ được bình tĩnh. Thầy đã bật khóc và không thể dừng lại, thế nên NHỮNG NGƯỜI MẶC ÁO KHOÁC TRẮNG đã đến đưa thầy đi vì không thể ngừng khóc có nghĩa là ta đã BỊ MẤT TRÍ và khi nào thì ta được quay lại? KHÔNG AI BIẾT. Áo parka và quần tuyết và đôi giày đi tuyết đóng cục của nó nằm trên tấm thảm ngay bên trong cánh cửa đôi lớn.

( mình sẽ không khóc mình sẽ không để bản thân khóc )

Và nó nghĩ mình có thể làm được, nhưng nó không sao ngừng run rẩy. Nó nhìn đống lửa và đợi bố nói gì đó. Những ngọn lửa vàng cao nhảy múa trong lò sưởi đá sẫm màu. Một mắt gỗ thông nổ đánh bốp và các đốm lửa lao thẳng lên ống khói.

“Danny, đến đây.” Jack quay lại. Mặt gã vẫn mang cái vẻ nhăn nhó, chết chóc. Danny không muốn nhìn khuôn mặt ấy.

"Jack...”

“Anh chỉ muốn thằng bé ra đây một phút thôi.”

Danny trượt xuống khỏi chiếc ghế sofa và đến bên cạnh bố nó.

“Ngoan lắm. Bây giờ thì con thấy gì?”

Danny đã biết mình sẽ nhìn thấy gì trước cả khi nó ra đến chỗ cửa sổ. Về bên dưới, qua khỏi những dấu vết lẫn lộn của giày bốt, xe trượt và giày đi tuyết đánh dấu khu vực mọi khi họ vẫn tập thể dục, cánh đồng tuyết phủ kín các bãi cỏ Overlook dốc xuống, dẫn ra chỗ mớ cây cảnh và sân chơi đằng sau. Xéo vào lớp tuyết là hai vệt dài, một trong hai chạy thẳng mạch từ hiên đến sân chơi, vệt còn lại thì là một đường vòng dài dẫn ngược trở lên.

“Chỉ có vết chân của con thôi, bố. Nhưng…”

“Thế còn đám cây thì sao, Danny?”

Đôi môi Danny bắt đầu run rẩy. Nó sắp khóc. Nhỡ nó không thể dừng lại thì sao?

( mình sẽ không khóc mình sẽ không khóc Sẽ Không Sẽ Không SẼ KHÔNG )

“Tất cả đều bị tuyết phủ kín,” nó thì thầm. “Nhưng, bố...”

“Gì? Bố không nghe được con nói!”

“Jack, anh đang thẩm vấn nó! Anh không thấy nó đang xúc động ư, nó...”

“Im đi! Thế nào, Danny?”

“Chúng đã cào con, bố ạ. Chân con...”

“Hẳn là con đã làm xước chân mình trên lớp tuyết cứng.”

Thế rồi Wendy chen giữa họ, mặt cô tái nhợt và tức giận. “Anh đang định bắt nó làm gì thế?” cô hỏi gã. “Thú nhận đã giết người à? Anh bị làm sao thế ?

Khi ấy, nét kỳ lạ trong mắt gã dường như tan vỡ. “Anh đang cố gắng giúp nó tìm ra sự khác biệt giữa một thứ có thật và một thứ chỉ là ảo giác, có vậy thôi.” Gã ngồi xổm xuống cạnh Danny để họ ở ngang tầm mắt nhau, rồi ôm chặt lấy nó. “Danny, chuyện đó đã không thực sự xảy ra. Được chứ? Nó giống như mấy cơn xuất thần con đôi khi vẫn gặp phải. Chỉ có vậy thôi.”

"Bố?”

“Sao thế, Dan?”

“Con không làm xước chân trên tuyết cứng. Không có chỗ tuyết cứng nào. Chỉ toàn là tuyết bột thôi. Thậm chí tuyết còn không dính nổi vào nhau để làm bóng tuyết. Bố nhớ chúng ta đã cố gắng chơi đấu bóng tuyết nhưng không thể không?”

Nó cảm thấy cơ thể bố đang ôm nó cứng đờ lại. “Thế thì bậc thang hiên nhà.”

Danny lùi lại. Nó bất chợt nhận ra. Mọi thứ cùng lúc ùa vào trong tâm trí, theo cái kiểu một số điều đôi khi vẫn đến với nó, như vụ người đàn bà muốn lột quần anh chàng mặc đồ xám. Nó nhìn bố mình bằng đôi mắt mở to.

“Bố biết con đang nói thật,” nó thì thầm, sững sờ.

“Danny..” mặt Jack rắn lại.

“Bố biết bởi bố đã thấy...”

Tiếng lòng bàn tay xòe rộng của Jack đập vào mặt Danny nghe rất xịt, không chút kịch tính. Đầu thằng bé bật ra sau, vết bàn tay đỏ lừ trên má như dấu sắt nung.

Wendy rên lên một tiếng.

Trong một khoảnh khắc, họ bất động, cả ba người, thế rồi Jack túm lấy con trai và nói, “Danny, bố xin lỗi, con không sao chứ, bác sĩ?”

“Anh đánh nó, đồ khốn!” Wendy thốt lên. “Đồ khốn bẩn tưởi!”

Cô nắm lấy cánh tay kia của nó và trong chốc lát, Danny bị giằng giữa hai người.

“Làm ơn đừng kéo con!” nó hét lên với họ và giọng nó nghe đau đớn đến nỗi cả hai người đều buông nó ra, thế rồi nước mắt buộc phải tuôn rơi và nó sụp xuống, khóc lóc, giữa ghế sofa và cửa sổ, trong khi bố mẹ nó nhìn nó một cách bất lực, cái kiểu bọn trẻ con nhìn một món đồ chơi bị phá hỏng trong lúc chúng tranh giành nhau xem nó thuộc về ai. Trong lò sưởi, một mắt gỗ thông phát nổ như lựu đạn, khiến tất cả giật bắn mình.

Wendy cho Danny uống aspirin trẻ em và Jack đặt thằng bé im thin thít xuống giữa đống chăn nệm trên cái giường con. Chẳng bao lâu sau nó đã say ngủ với ngón tay cái đút trong miệng.

“Em không thích vụ này,” cô nói. “Đây là một sự thụt lùi.”

Jack không đáp.

Cô dịu dàng nhìn gã, không giận dữ, nhưng cũng không mỉm cười. “Anh muốn em xin lỗi vì đã gọi anh là đồ khốn à? Được rồi, em xin lỗi. Em xin lỗi. Nhưng anh vẫn không nên đánh nó.”

“Anh biết,” gã lẩm bẩm. “Anh biết điều đó. Anh không biết lúc đó mình mắc cái chứng quái quỷ gì nữa.”

“Anh đã hứa sẽ không bao giờ đánh nó nữa.”

Gã giận dữ nhìn cô, rồi cơn giận dữ sụp đổ. Bất chợt, vừa thương hại vừa kinh hãi, cô thấy khuôn mặt Jack như khi về già. Cô chưa bao giờ thấy gã trông như vậy.

(?trông như thế nào cơ?)

Quỵ ngã , cô tự trả lời. Trông anh như thể đã bị đánh quỵ .

Gã nói, “Anh đã luôn nghĩ mình có thể giữ lời hứa.”

Cô đi đến bên gã và đặt cả hai tay lên cánh tay gã. “Được rồi, chuyện qua rồi. Khi nào nhân viên kiểm lâm đến xem tình hình, ta sẽ nói rằng cả nhà ta đều muốn xuống núi. Được chứ?”

“Được rồi,” Jack nói và ít nhất thì, tại thời điểm đó, gã thật lòng nghĩ thế. Giống như gã luôn thật lòng nghĩ vào những buổi sáng sau đêm nhậu nhẹt, lúc nhìn khuôn mặt tái nhợt và hốc hác của mình trong gương phòng tắm. Mình sẽ dừng lại, sẽ cai hẳn đi. Nhưng buổi sáng nhường chỗ cho buổi chiều và vào buổi chiều, gã cảm thấy khá hơn chút ít. Rồi chiều nhường chỗ cho đêm. Như một nhà tư tưởng vĩ đại nào đó của thế kỷ hai mươi đã nói, đêm là phải buông.

Gã thấy mình thầm ước gì Wendy chịu hỏi gã về mớ cây, chịu hỏi gã ý Danny là sao khi nó nói Bố biết bởi bố đã thấy - nếu cô hỏi, gã sẽ kể cho cô nghe mọi thứ. Mọi thứ. Mấy cái cây, người phụ nữ trong căn phòng, thậm chí cả chuyện cái vòi cứu hỏa dường như đã chuyển vị trí. Nhưng lời thú nhận sẽ dừng lại ở đâu? Liệu gã có thể nói với cô rằng mình đã ném bộ đánh lửa đi, rằng đáng lẽ tất cả bọn họ đều có thể đang ở Sidewinder ngay lúc này nếu không vì gã đã làm vậy?

Điều cô hỏi là, “Anh có muốn uống trà không?”

“Có. Một tách trà nghe hay đấy.”

Cô bước tới cửa và dừng lại ở đó, xoa hai cẳng tay trong lớp áo len. “Em cũng có lỗi chẳng kém gì anh,” cô nói. “Chúng ta đang làm gì trong khi nó trải qua cái... giấc mơ, hay bất kể là gì kia?”

"Wendy...”

“Chúng ta đang ngủ,” cô nói. “Ngủ như một cặp thiếu niên sau khi đã được gãi ngứa. ”

“Dừng lại đi,” gã nói. “Chuyện qua rồi.”

“Không” Wendy trả lời và nở một nụ cười kỳ lạ, bứt rứt. “Chuyện chưa qua đâu.”

Cô đi ra ngoài pha trà, để gã trông chừng con trai họ.