Chương 36 Thang máy
Jack tỉnh dậy từ một giấc ngủ nông, không yên, nơi những hình thù to lớn không rõ là gì đã đuổi theo gã qua những cánh đồng tuyết bất tận đến một khung cảnh mà mới đầu gã cứ tưởng là một giấc mơ khác: bóng tối và, bên trong nó, một tràng những tiếng động máy móc đột ngột vang lên - cạch, keng, ro ro, loạch xoạch, viu viu và vù vù.
Thế rồi Wendy ngồi dậy bên cạnh gã và gã biết đó không phải giấc mơ.
“Cái gì vậy?” Bàn tay cô, lạnh buốt như đá cẩm thạch, nắm chặt lấy cổ tay gã. Gã kiềm chế mong muốn giũ nó đi - làm thế quái nào mà gã biết đó là cái gì? Chiếc đồng hồ phát quang trên tủ đầu giường cho biết hiện đang là mười hai giờ kém năm.
Tiếng ro ro lại vang lên, ồn ã và đều đặn, chỉ khác biệt chút ít. Vừa hết ro ro thì đến một tiếng keng. Rồi loạch xoạch ồn ã. Một tiếng thụp. Và tiếp tục ro ro.
Là cái thang máy.
Danny đã ngồi dậy. “Bố ơi? Bố? ” Giọng nó vừa ngái ngủ, vừa sợ hãi.
“Ngay đây, bác sĩ à,” Jack nói. “Trèo qua đây đi. Mẹ con cũng đang thức này.”
Bộ chăn ga kêu lột sột khi Danny leo lên giường nằm giữa họ. “Là cái thang máy đấy,” nó thì thầm.
“Đúng rồi,” Jack nói. “Chỉ là cái thang máy thôi.”
“Anh nói chỉ thôi là ý gì?” Wendy gặng hỏi. Giọng cô phần nào có chút kích động. “Giờ là lúc đêm hôm khuya khoắt. Ai đang điều khiển nó chứ? ”
Roooooooo. Cạch|keng . Bây giờ thì đã ở trên đầu họ. Tiếng loạch xoạch khi cánh cửa đồng kéo lại, tiếng thụp khi cửa thang hết mở lại đóng. Rồi một lần nữa đến tiếng ro ro của động cơ và dây cáp.
Danny bắt đầu thút thít.
Jack vung chân khỏi giường xuống sàn. “Chắc là bị đoản mạch. Anh sẽ đi kiểm tra.”
“Anh đừng mơ đến chuyện ra khỏi căn phòng này!”
“Đừng ngớ ngẩn thế,” gã nói, mặc áo choàng vào. “Đây là việc của anh.”
Một lúc sau chính cô cũng ra khỏi giường, kéo Danny đi cùng.
“Bọn em cũng sẽ đi.”
"Wendy...”
“Chuyện gì vậy ạ?” Danny ủ rũ hỏi. “Có chuyện gì vậy hả bố?”
Thay vì trả lời, gã quay đi, mặt rắn đanh giận dữ. Gã thắt đai buộc áo choàng quanh người lúc ra mở cửa và bước vào hành lang tăm tối.
Wendy lưỡng lự một thoáng, chính Danny mới là người di chuyển trước. Cô nhanh chóng bắt kịp nó và họ cùng nhau đi ra ngoài.
Jack không buồn bật đèn. Cô dò dẫm tìm công tắc bật bốn cái đèn cách quãng trên đầu ở lối đi dẫn ra hành lang chính. Phía trước, Jack đã rẽ qua góc quanh. Lần này thì Danny tìm thấy bảng công tắc điện và bật cả ba công tắc lên. Hành lang dẫn ra cầu thang và giếng thang máy bừng sáng.
Jack bấy giờ đang đứng ở trạm thang máy, hai bên là băng ghế và các trụ đựng tàn thuốc lá. Gã đang đứng bất động trước cánh cửa thang máy đóng im ỉm. Trông chiếc áo choàng tắm kẻ ca rô đã phai màu cùng đôi dép da nâu mòn đế và mái tóc rối bời tua tủa do vừa ngủ dậy của gã, cô thấy gã như một Hamlet lố bịch ở thế kỷ hai mươi, một nhân vật thiếu quyết đoán bị bị kịch ập đến làm cho mất hồn tới mức bất lực, không thể chuyển hướng hoặc thay đổi nó theo bất kỳ cách nào.
( lạy chúa đừng suy nghĩ điên rồ nữa đi... )
Danny siết tay cô đau nhói. Nó đang ngưc lên nhìn cô chăm chú, mặt căng thẳng và lo lắng. Cô nhận ra nó đã đọc được dòng suy nghĩ của mình. Không thể xác định cụ thể nó đọc được nhiều hay ít, nhưng cô đỏ bừng mặt, cảm thấy giống như nó đã bắt quả tang cô thủ dâm.
“Đi thôi nào,” cô nói và họ bước dọc hành lang đến bên Jack.
Tiếng ro ro, lanh canh và thình thịch ở đây to hơn, đáng sợ theo một kiểu rời rạc, tê dại. Jack đang chăm chú nhìn cánh cửa đóng. Cô tin mình có thể thấy dây cáp khẽ rung động qua ô cửa sổ hình thoi ở chính giữa cửa thang máy. Chiếc thang máy lạch cạch dừng lại bên dưới họ, ở tầng đại sảnh. Họ nghe thấy tiếng cửa mở ra đánh thụp. Và...
( tiệc )
Tại sao cô lại nghĩ đến tiệc? Cái chữ đó cứ thế nhảy vào đầu cô mà chẳng có lý do nào hết. Toàn bộ Overlook bị bao trùm trong một sự tĩnh lặng tột cùng, ngoại trừ những tiếng động kỳ lạ phát ra từ giếng thang máy.
(hẳn phải là một bữa tiệc tuyệt vời)
( ???BỮA TIỆC NÀO??? )
Trong chỉ tích tắc ngắn ngủi, tâm trí cô tràn ngập một hình ảnh chân thực đến nỗi đó cứ như là ký ức... không chỉ là thứ ký ức đơn thuần mà là một trong các ký ức ta trân trọng, một trong các ký ức ta để dành cho những dịp rất đặc biệt và hiếm khi cất lời đề cập đến. Đèn... hàng trăm, có khi hàng ngàn ngọn đèn. Đèn đuốc và màu sắc, tiếng bốp bật nút chai rượu sâm panh, một dàn nhạc bốn mươi người chơi bản “In the Mood” của Glenn Miller. Nhưng Glenn Miller đã tử trận cùng với máy bay ném bom của mình trước khi cô được sinh ra, làm sao cô lại có thể có ký ức về Glenn Miller được?
Cô nhìn xuống Danny và thấy đầu nó đã nghiêng sang một bên, như thể nó đang nghe gì đó mà cô không thể nghe thấy. Khuôn mặt nó tái nhợt.
Thụp .
Cánh cửa đã sập lại ở dưới đó. Một tiếng ro ro ỉ ôi xuất hiện khi thang máy bắt đầu đi lên. Đầu tiên, cô nhìn thấy hộp động cơ trên nóc buồng thang máy qua ô cửa sổ hình thoi, rồi đến bên trong buồng thang qua các khung ghép hình thoi của cánh cửa kéo bằng đồng. Ánh sáng vàng ấm áp tỏa ra từ trên đỉnh buồng. Nó trống rỗng. Thang máy trống rỗng. Nó trống rỗng nhưng
(vào đêm bữa tiệc diễn ra, hẳn phải có đến hàng chục người chen chúc nhau, ních chặt buồng thang quá giới hạn an toàn, nhưng tất nhiên hồi ấy nó còn mới và tất cả bọn họ đều đeo mặt nạ)
( ????MẶT NẠ NÀO???? )
Buồng thang dừng lại bên trên họ, tại tầng ba. Cô nhìn Danny. Đôi mắt nó mở to như choán hết khuôn mặt. Miệng nó mím chặt thành một khe mảnh tái nhợt, đầy sợ hãi. Phía trên họ, cánh cửa đồng loạch xoạch được kéo lại. Cửa thang máy mở ra đánh thụp, nó bật mở vì đã đến lúc, đã đến giờ, thời điểm ta phải nói
( Chúc ngủ ngon... chúc ngủ ngon... vâng, thật tuyệt vời... không, tôi thực sự không thể ở lại dự màn cởi mặt nạ được... ngủ sớm, dậy sớm... ô, có phải là Sheila đó không?... nhà sư ấy?... sáng kiến hóa trang nhà sư của Sheila hay thật đấy nhỉ?... vâng, chúc ngủ ngon... chúc )
Thụp .
Bánh răng va vào nhau. Động cơ rùn rùn khỏi động. Buồng thang bắt đầu rền rĩ đi xuống.
“Jack,” cô thì thầm. “Có chuyện gì thế? Nó bị làm sao vậy?”
“Bị đoản mạch,” gã nói. Mặt gã chẳng khác nào khúc gỗ. “Anh đã nói với em rồi đó, nó bị đoản mạch.”
“Em cứ nghe thấy giọng nói trong đầu mình!” cô thốt lên. “Nó là gì thế? Có chuyện gì vậy? Em cảm thấy như thể mình sắp phát điên đến nơi rồi!”
“Giọng nói nào cơ?” Gã nhìn cô với vẻ lạnh lùng chết chóc.
Cô quay sang Danny. “Con có...?”
Danny gật đầu chậm rãi. “Vâng. Cả nhạc nữa. Giống như từ rất lâu rồi. Trong đầu con.”
Buồng thang máy lại dừng. Khách sạn im lìm, kẽo kẹt, hoang vắng. Bên ngoài, gió rít quanh mái hiên trong bóng tối.
“Có khi cả hai người đều điên hết rồi,” Jack bình thản nói. “Anh không nghe thấy bất cứ thứ khốn kiếp gì hết ngoại trừ cái thang máy gặp trục trặc về điện. Nếu hai người muốn làm một màn song ca cuồng loạn thì tùy. Nhưng đừng lôi anh vào.”
Chiếc thang máy lại đi xuống lần nữa.
Jack bước sang bên phải, nơi một chiếc hộp gắn mặt kính được treo trên tường ở ngang tầm ngực. Gã đập bàn tay trần lên đó. Kính vỡ leng keng vào bên trong. Máu rỉ ra từ hai khớp ngón tay gã. Gã thò vào trong và lôi ra một chiếc chìa khóa có mũi dài, trơn nhẵn.
“Jack, đừng. Đừng.”
“Anh sẽ làm công việc của mình. Bây giờ thì để anh yên đi, Wendy!”
Cô cố nắm lấy cánh tay gã. Gã đẩy cô lùi lại. Chân cô bị vướng vào vạt áo choàng và cô lóng ngóng ngã phịch xuống thảm. Danny rú lên lanh lảnh và quỳ xuống cạnh cô. Jack quay trở lại thang máy và nhét chìa khóa vào ổ cắm.
Các dây cáp thang máy biến mất và phần đáy buồng xuất hiện trong ô cửa sổ nhỏ. Một giây sau, Jack vặn chìa khóa thật mạnh. Tiếng rít kèn kẹt, chói tai vang lên khi buồng thang máy dừng phắt lại. Do bị hãm, động cơ ở dưới tầng hầm rên còn to hơn trong thoáng chốc, thế rồi cầu dao ngắt mạch và Overlook trở nên im ắng kỳ dị. So ra thì cơn gió đêm bên ngoài nghe chừng ồn ã vô cùng. Jack ngây người nhìn cánh cửa thang xám bằng kim loại. Bên dưới lỗ khóa là ba vệt máu vương lại từ các khớp ngón tay bị xước.
Gã quay sang nhìn Wendy và Danny một lúc. Cô đang ngồi dậy, còn Danny thì vòng tay ôm lấy cô. Cả hai đều đang nhìn gã với vẻ dè chừng, như thể gã là một người xa lạ mà họ chưa từng gặp bao giờ, có khi còn là một kẻ nguy hiểm. Gã mở miệng, không chắc điều gì sẽ thốt ra.
“Đây... Wendy, đây là công việc của anh.”
Cô nói rành rọt, “Kệ mẹ công việc của anh.”
Gã quay trở lại với thang máy, lách ngón tay vào trong cái khe chạy dọc bên mé phải cánh cửa và tách được nó he hé ra. Thế rồi gã dồn toàn bộ trọng lượng mình lên và mở tung cánh cửa.
Buồng thang đã dừng lại giữa chừng, sàn của nó nằm ở ngang ngực Jack. Ánh sáng ấm áp vẫn tỏa ra từ bên trên, tương phản với cái bóng tối đặc quánh như dầu bên dưới giếng thang.
Gã nhìn vào trong đó một hồi xem chừng rất lâu.
“Nó trống không,” gã lên tiếng. “Bị đoản mạch, như anh đã nói đấy.” Gã ngoắc ngón tay mình vào cái khe phía sau cánh cửa và định kéo nó đóng lại... thế rồi tay cô đặt lên vai gã, mạnh đến đáng kinh ngạc, lôi giật gã lại.
“Wendy!” gã hét lên. Nhưng cô đã túm lấy mép sàn thang và nhổm lên đủ cao để nhìn được vào bên trong. Thế rồi, vận sức gồng cơ ở vai và bụng, cô cố nâng mình vào hẳn buồng thang. Trong thoáng chốc, trông như thể cô sẽ không làm nổi. Đôi chân cô đong đưa trên khoảng không đen ngòm của giếng thang và một chiếc dép màu hồng rơi khỏi chân cô biến mất dạng.
“Mẹ!” Danny hét lên.
Thế rồi cô đã lên đến nơi, hai má đỏ bừng, trán trắng bệch và bóng lưỡng như một ngọn đèn cồn. “Cái này thì sao, Jack? Đây có phải là bị đoản mạch không?” Cô ném cái gì đó ra và đột nhiên hành lang đầy hoa giấy lả lướt, đỏ và trắng và xanh và vàng. “Đây có phải không?” Một lá cờ đuôi nheo màu xanh lá cây, đã bị thời gian làm phai thành một sắc phấn nhạt.
“ Còn đây nữa? ”
Cô ném ra và nó đáp xuống tấm thảm rừng xanh-đen, một chiếc mặt nạ mắt mèo màu đen bằng lụa, đính kim sa ở hai bên thái dương.
“Anh có thấy nó giống bị đoản mạch không, Jack?” cô hét lên với gã.
Jack chậm rãi lùi xa khỏi nó, lắc đầu như một cái máy. Chiếc mặt nạ mắt mèo ngước nhìn trống rỗng lên trần nhà từ trên thảm hành lang ngổn ngang hoa giấy.