← Quay lại trang sách

Chương 37 Phòng khiêu vũ

Đó là ngày đầu tiên của tháng Mười hai.

Danny đang ở trong phòng khiêu vũ chái Đông, đứng trên một chiếc ghế bành lưng cao được nhồi căng đệm, nhìn ngắm chiếc đồng hồ trong vòm kính. Nó nằm ở chính giữa bệ lò sưởi cao được trang hoàng cầu kỳ trong phòng khiêu vũ, hai bên là hai con voi bằng ngà lớn. Thằng bé gần như trông đợi những con voi sẽ chuyển động và tìm cách lấy ngà húc nó ngay tại đó, nhưng cả hai con đều bất động. Chúng “an toàn”. Kể từ đêm xảy ra vụ thang máy, nó đã chia mọi thứ ở Overlook thành hai loại. Thang máy, tầng hầm, sân chơi, phòng 217 và Suite Tổng Thống (là Suite, không phải Sweet; Danny nhìn thấy cách viết đúng trong một cuốn sổ thu chi mà bố đọc vào bữa tối hôm qua và nó đã cẩn thận ghi nhớ) - đó là những nơi “không an toàn”. Nơi họ ở, tiền sảnh và hiên nhà là nơi “an toàn”. Có vẻ phòng khiêu vũ cũng vậy.

(Ít nhất là những con voi.)

Nó không chắc về những nơi khác, thế nên tránh hẳn chúng luôn.

Danny nhìn chiếc đồng hồ bên trong vòm kính. Nó được đặt trong vòm kính vì tất cả các bánh xoay và bánh răng và lò xo của nó đều lộ hết ra. Một đường rãnh crôm hay thép gì đó chạy vòng bên ngoài mở máy móc đấy, ngay bên dưới mặt đồng hồ có một thanh trục nhỏ với một cặp bánh răng khớp vào nhau ở hai đầu trục. Các kim đồng hồ đứng ở vị trí XI và một góc tư. Mặc dù không biết chữ số La Mã, nó vẫn có thể dựa vào vị trí các kim để đoán chiếc đồng hồ đã dừng vào giờ nào. Đồng hồ được đặt trên một cái bệ nhung. Trước mặt nó, hơi méo đi bởi đường cong vòm kính, là một chiếc chìa khóa bạc được chạm khắc cẩn thận.

Nó cho rằng đồng hồ là một trong những thứ mà nó không nên động vào, như mấy thanh còi lửa trang trí cất trong cái tủ viền đồng bên lò sưởi ở đại sảnh hay cái tủ com mốt đựng đồ sử ở cuối phòng ăn.

Ý thức về sự bất công lẫn một cảm giác nổi loạn đầy giận dữ đột nhiên trỗi dậy trong nó và

( đừng bận tâm đến chuyện mình không được động vào cái gì, đừng bận tâm gì hết. cái nơi này đã động vào mình rồi mà, phải không? nó đã chơi với mình rồi mà, phải không? )

Đúng. Và nó cũng có buồn cẩn thận để không làm tổn hại đến thằng bé đâu.

Danny đưa tay ra chụp lấy vòm kính và nhấc sang một bên. Nó nghịch một ngón tay trên bộ đồng hồ một lúc, đầu ngón trỏ nó lõm lại khi ấn vào các bánh răng, nhẹ nhàng lướt qua mở bánh xoay. Nó nhặt chiếc chìa khóa bạc lên. Đối với một người trưởng thành thì cái chìa sẽ quá nhỏ, khó cầm, nhưng nó vừa khít với những ngón tay thằng bé. Thằng bé đút cái chìa vào lỗ khóa ở chính giữa mặt đồng hồ. Nó khớp vào với một tiếng tách bé xíu, cảm thấy thì đúng hơn là nghe được. Tất nhiên nó phải được vặn sang bên phải rồi: theo chiều kim đồng hồ.

Danny xoay chiếc chìa cho đến khi nó không còn quay được nữa, rồi thằng bé rút chìa ra. Chiếc đồng hồ bắt đầu kêu tích tắc. Các bánh răng lại bắt đầu quay. Một bánh đà xoay lớn đong đưa qua lại theo cung hình bán nguyệt. Các kim đang di chuyển. Nếu giữ cho đầu mình bất động hoàn toàn và mở to mắt, ta sẽ có thể thấy kim phút đang nhích dần về nơi tụ họp với kim giờ, cách khoảng bốn mươi lăm phút. Tại số XII.

( Và Tử Thần Đỏ thống trị tất cả. )

Nó nhíu mày, rồi rũ bỏ ý nghĩ ấy đi. Đối với nó, ý nghĩ đấy vừa vô nghĩa, vừa chẳng gợi đến điều gì cả.

Nó lại thò ngón trỏ ra và đẩy kim phút lên đến chỗ kim giờ, tò mò muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra. Đây hiển nhiên không phải là một chiếc đồng hồ đánh chuông, nhưng cái đường rãnh thép kia phải phục vụ một mục đích nào đó.

Có một chuỗi những tiếng tanh tách nhỏ, mỗi lúc một tăng, sau đó chiếc đồng hồ bắt đầu ngân vang bản “Dòng sông Danube xanh” của Strauss. Một cuộn vải đục lỗ có chiều rộng không quá năm phân bắt đầu quay. Chuỗi tiếng búa đánh chuông nhỏ trầm bổng vang lên. Từ phía sau mặt đồng hồ, hai hình người trượt theo đường rãnh thép vào trong tầm mắt, là các vũ công ba lê, bên trái là một cô gái mặc váy xòe đi tất trắng, bên phải là một cậu bé mặc bộ đồ nịt đen và mang giày ba lê. Họ chụm hai tay thành hình vòng cung phía trên đầu. Cả hai gặp nhau ở chính giữa, trước mặt số VI.

Danny nhận thấy các rãnh tí hon ở hai bên sườn, ngay dưới nách hai vũ công. Thanh trục trượt vào trong các rãnh này và nó nghe thấy một tiếng tách nhỏ nữa. Các bánh răng ở hai đầu thanh bắt đầu quay. “Dòng sông Danube xanh” ngân lên. Cánh tay hai vũ công buông xuống quanh người nhau. Cậu trai nhấc cô gái qua đầu và sau đó xoay vòng trên thanh trục. Giờ thì cả hai nằm úp, đầu cậu trai vùi dưới chiếc váy ba lê ngắn của cô gái, khuôn mặt cô gái áp vào chính giữa bộ đồ nịt của cậu trai. Họ ngó ngoáy như những cỗ máy hóa rồ.

Danny nhăn mũi. Họ đang hôn hạ bộ nhau. Cảnh đó khiến nó thấy buồn nôn.

Một lúc sau, mọi thứ bắt đầu chạy ngược về như cũ. Cậu trai xoay lại trên thanh trục. Cậu ta lật cô gái về tư thế thẳng đứng. Họ dường như gật đầu với nhau đầy ngụ ý trong khi hai tay vòng trở lại lên trên đầu. Cả hai rút đi hệt như lúc đã đến, biến mất ngay khi bản “Dòng sông Danube xanh” kết thúc. Đồng hồ bắt đầu ngân lên mấy nốt chuông bạc.

( Nửa đêm! Hồi chuông nửa đêm! )

( Hoan hô mặt nạ! )

Danny quay phắt người trên ghế, suýt thì ngã xuống. Phòng khiêu vũ trống rỗng. Bên ngoài cánh cửa sổ đôi kiểu thánh đường, nó có thể thấy tuyết mới đã bắt đầu rơi xuống. Tấm thảm phòng khiêu vũ khổng lồ (tất nhiên đã được cuộn lại để mọi người còn nhảy) - một bức tranh thêu phức tạp màu đỏ và vàng lộng lẫy - nằm yên trên sàn nhà. Dàn xung quanh nó là những chiếc bàn nhỏ, thân mật dành cho hai người, mấy cái ghế chân cong kèm theo mỗi bàn được úp ngược, chân chĩa lên trần nhà.

Toàn bộ nơi này trống rỗng.

Nhưng nó không thực sự trống rỗng. Bởi vì ở Overlook này, mọi thứ cứ mãi tiếp diễn. Ở Overlook này, mọi dòng thời gian đều hòa thành một. Có một đêm tháng Tám năm 1945 bất tận, tràn ngập tiếng cười và đồ uống cùng với một số ít nhân vật ưu tú được chọn đi lên đi xuống trong thang máy, uống rượu sâm panh và bắn hoa giấy vào mặt nhau. Vào một buổi sáng tờ mờ đất tháng Sáu khoảng hai mươi năm sau, sát thủ băng đảng không ngừng nã súng lên tấm thân tơi tả đầm đìa máu của ba người đàn ông phải trải qua con hấp hối bất tận. Trong một căn phòng trên tầng hai, một người phụ nữ nằm trong bồn tắm chờ khách đến.

Ở Overlook mọi thứ đều có một dạng sự sống. Như thể toàn bộ nơi này đã được lên dây bởi một chiếc chìa khóa bạc. Đồng hồ đang chạy. Đồng hồ đang chạy.

Nó chính là cái chìa khóa đó, Danny buồn bã nghĩ. Tony đã cảnh báo nó rồi mà nó cứ để cho mọi thứ tiếp diễn.

( Tao mới năm tuổi thôi mà! )

nó gào lên với một thực thể nào đó mà nó chỉ lờ mờ cảm thấy trong căn phòng.

( Việc tao mới năm tuổi chẳng lẽ không có nghĩa lý gì ư? )

Không có lời đáp.

Nó miễn cưỡng quay lại với chiếc đồng hồ.

Nó đã lần lữa việc này bao lâu nay, hy vọng điều gì đó sẽ xảy ra giúp nó tránh phải tìm cách gọi Tony đến lần nữa, như một kiểm lâm viên đến, hoặc máy bay trực thăng, hoặc đội cứu hộ; họ luôn xuất hiện kịp thời trên các chương trình truyền hình nó xem, mọi người được cứu. Trên ti vi, các kiểm lâm viên và đội SWAT lẫn nhân viên y tế là một lực lượng thanh khiết ở phe ta, làm đối trọng với cái ác mà nó thấy vô cùng hỗn độn trên thế giới; khi con người gặp rắc rối, họ sẽ được cứu, được giúp đỡ. Họ không phải tự mình thoát thân.

( Làm ơn đi được không? )

Không có lời đáp.

Không lời đáp, nếu Tony xuất hiện thì liệu cơn ác mộng tương tự có xảy ra không? Tiếng thình thình, cái giọng khàn và cục cằn, tấm thảm xanh-đen như rắn? Redrum ?

Nhưng nếu không thế thì sẽ là gì?

( Ôi làm ơn đi mà )

Không lời đáp.

Với một tiếng thở dài run rẩy, nó nhìn mặt đồng hồ. Bánh răng quay khớp vào với các bánh răng khác. Bánh đà xoay lắc qua lắc lại. Nếu giữ cho đầu bất động hoàn toàn, ta sẽ có thể thấy kim phút đang đều đặn nhích dần từ XII xuống V. Nếu giữ cho đầu bất động hoàn toàn, ta sẽ có thể thấy...

Mặt đồng hồ đã biến mất. Thế vào vị trí nó là một lỗ đen tròn mải miết dẫn đến vô tận. Nó bắt đầu phình to lên. Chiếc đồng hồ biến mất. Cả căn phòng phía sau thằng bé nữa. Danny chao đảo và rồi rơi tòm vào trong cái bóng tối bấy lâu nay ẩn nấp đằng sau mặt đồng hồ.

Thằng bé ở trên ghế đột nhiên đổ sụp người xuống và nằm đấy trong một tư thế cong queo, quái dị, đầu ngửa ra sau, đôi mắt ngước nhìn như đui mù lên tràn căn phòng khiêu vũ cao.

Mải miết và mải miết và mải miết và mải miết...

... trên hành lang, khom người chạy dọc hành lang, nó đã rẽ nhầm đường, bây giờ thì cố gắng quay trở lại chỗ cầu thang nơi nó đã rẽ nhầm và bây giờ VÀ BÂY GIỜ...

... nó thấy mình đang ở trong nhánh hành lang ngắn không lối ra chỉ dẫn đến Suite Tổng Thống và cái tiếng thình thình đang tiến đến gần hơn, cái vồ đánh bóng vụt vù vù đầy man rợ trong không trung, đầu vồ găm vào tường, làm rách toạc lớp giấy dán lụa, bắn ra những đám nhỏ bụi thạch cao.

( Chết tiệt, đi ra đây! Chịu phạt )

Nhưng có một hình bóng khác trên hành lang. Lãnh đạm dựa vào bức tường ngay sau lưng. Như một bóng ma.

Không, không phải ma, mà mặc toàn đồ trắng. Mặc quần áo trắng.

( Tao sẽ tìm ra mày, đồ ranh con chó đẻ KHỐN NẠN! )

Danny co rúm người lại trước âm thanh ấy. Bây giờ đã lên đến hành lang chính của tầng ba rồi. Chẳng mấy chốc, chủ nhân của giọng nói đó sẽ đi vòng qua góc quanh.

( Ra đây! Ra đây, đồ khốn! )

Người mặc đồ trắng đứng thẳng lên một chút, bỏ điếu thuốc khỏi khóe miệng và rút ra một sợi thuốc lá dính trên bờ môi dưới đầy đặn. Danny nhận ra đó là Hallorann. Mặc bộ đồ trắng đầu bếp thay vì bộ đồ màu xanh ông đã mặc hôm đóng của khách sạn.

“Nếu có rắc rối,” Hallorann nói, “cháu gọi bác nhé. Hú một tiếng to như cái tiếng vừa làm bác phải bật ngửa mấy phút trước. Bác có lẽ sẽ nghe thấy tiếng cháu ở tận Florida đấy. Và nếu nghe thấy, bác sẽ chạy đến thật nhanh. Bác sẽ chạy đến thật nhanh. Bác sẽ chạy đến.”

( Thế thì bác đến đi! Đến ngay đi, đến NGAY ĐI! Dick cháu cần bác cả nhà cháu cần )

"... phải chạy thôi. Xin lỗi, nhưng bác phải đi gấp. Xin lỗi nhé, Danny nhóc bác sĩ bé bỏng, nhưng bác phải đi rồi. Quả là vui thật đấy, cậu trẻ ạ, nhưng bác phải chạy vội, bác phải đi đây.”

( Không! )

Nhưng trước mắt nó, Dick Hallorann quay người, đặt điếu thuốc trở vào khóe miệng và thản nhiên bước xuyên qua bức tường.

Bỏ mặc nó một mình.

Và đúng lúc ấy, cái hình hài tăm tối kia bước qua góc quanh, trông thật khổng lồ trong cảnh tranh tối tranh sáng của hành lang, chỉ có sắc đỏ phản chiếu trong mắt nó là rõ ràng.

( Mày đây rồi! Bây giờ thì tao túm được mày rồi, đồ chó đẻ! Bây giờ thì tao sẽ dạy cho mày một bài học! )

Nó xộc về phía Danny với một dáng chạy kinh khủng, xiêu vẹo, cái vô đánh bóng vung lên và lên và lên. Danny luống cuống lùi lại phía sau, la hét, bất chợt nó xuyên qua bức tường và rơi xuống, lộn nhào, thẳng xuống cái hố, thẳng xuống cái hang thỏ vào một vùng đất đầy những điều diệu kỳ bệnh hoạn.

Tony ở tít bên dưới nó, cũng đang rơi.

( Tôi không thể đến nữa, Danny... ông ta không cho tôi đến gần cậu... không ai trong số họ cho tôi đến gần cậu... gọi Dick đi... gọi Dick di... )

“Tony!” nó hét lên.

Nhưng Tony đã biến mất và bất chợt Danny đang ở trong một căn phòng tối. Nhưng không phải tối mịt. Ánh sáng tù mù đang rỉ vào từ đâu đó. Đây là phòng ngủ bố mẹ. Nó có thể nhìn thấy bàn bố. Nhưng căn phòng bừa bộn khủng khiếp. Nó đã từng ở trong căn phòng này rồi. Máy phát đĩa của mẹ nằm lật úp trên sàn. Các đĩa nhạc rải rác trên thảm. Đệm tòi ra khỏi giường phân nửa. Tranh ảnh bị giật tung khỏi tường. Chiếc giường con lật nghiêng nằm như một con chó đã chết, chiếc Volkswagen Tím Tàn Bạo bị nghiền nát thành những mảnh nhựa tím.

Ánh sáng phát ra từ cửa phòng tắm đang mở hé. Ngay phía sau cửa, một bàn tay èo uột treo lủng lẳng, máu nhỏ tong tỏng xuống từ đầu ngón tay. Và trên tấm gương tủ đựng thuốc, chữ REDRUM nhấp nháy thoắt hiện thoắt ẩn.

Bất chợt một chiếc đồng hồ khổng lồ trong vòm kính hiện ra phía trước gương. Không có kim hoặc số gì trên mặt đồng hồ hết, chỉ có ngày tháng viết bằng màu đỏ: MÙNG 2 THÁNG MƯỜI HAI. Và rồi, với đôi mắt mở to đầy kinh hoàng, Danny nhìn thấy chữ REDRUM phản chiếu lờ mờ lại từ vòm kính lên gương, qua hai lần phản chiếu. Và nó thấy cái chữ ấy là MURDER - GIẾT NGƯỜI.

Danny Torrance gào lên với nỗi kinh hoàng xé ruột. Ngày tháng đã biến mất khỏi mặt đồng hồ. Bản thân mặt đồng hồ cũng đã biến mất, thế chỗ nó là một lỗ đen hình tròn cứ phình ra và phình ra như một đồng tử đang giãn nở. Nó nhuộm đen mọi thứ và thằng bé ngã tới trước, bắt đầu rơi, rơi, nó đang...

… ngã xuống khỏi chiếc ghế.

Trong một khoảnh khắc, nó nằm trên sàn phòng khiêu vũ, thở dốc.

REDRUM. MURDER. REDRUM. MURDER.

( Tử Thần Đỏ thống trị tất cả! )

( Cởi mặt nạ ra! Cởi mặt nạ ra! )

Và đằng sau mỗi chiếc mặt nạ lấp lánh, đáng yêu là khuôn mặt vẫn chưa lộ ra của cái bóng đã truy đuổi nó dọc những hành lang tối tăm này, với đôi mắt đỏ mở to, trống rỗng và đằng đằng sát khí.

Ôi, nó hãi sợ gương mặt sẽ hiện ra khi cuối cùng thời khắc cởi bỏ mặt nạ ấy đến.

( DICK! )

nó dồn hết sức bình sinh mà hét. Đầu nó dường như run lên vì áp lực từ tiếng hét.

( !!!ÔI DICK ƠI BÁC LÀM ƠN LÀM ƠN LÀM ƠN HÃY ĐẾN ĐI!!! )

Ở bên trên, chiếc đồng hồ đã được nó lên dây cót bằng cái chìa khóa bạc tiếp tục đánh dấu từng giây và phút và giờ trôi qua.