Chương 39 Trên cầu thang
Một trong những thứ họ đã bán để làm tăng cho mình thêm chút ít lượng tài sản thanh khoản trước khi chuyển từ Vermont đến Colorado là bộ sưu tập hai trăm album nhạc rock & roll và R&B cũ của Jack; tại buổi bán đồ cũ, chúng đã được bán với giá một đô mỗi album. Một trong số này có album Danny rất thích, đó là một album đôi của Eddie Cochran với bốn trang ghi chú trong bìa do Lenny Kaye viết. Wendy vẫn thường lấy làm lạ chuyện Danny thích mê cái album ấy, sáng tác bởi một thanh niên sống vội và chết trẻ... thực tế là đã chết khi Wendy chỉ mới mười tuổi. Lúc bảy giờ mười lăm (giờ miền núi), trong khi Dick Hallorann đang kể cho Queems về tay bạn trai da trắng của bà vợ cũ, Wendy tình cờ thấy Danny ngồi ở chiếu nghỉ cầu thang nối sảnh và tầng một, ném quả bóng cao su màu đỏ từ tay này sang tay kia và hát một bài trong cái album ấy. Giọng nó thấp và lệch điệu hết cả. “Thế là tôi leo một-hai-ba qua lầu bốn rồi năm,” Danny hát, “lên sáu bảy và thêm lầu thứ tám... khi đến nơi, tôi mệt mỏi chẳng còn rock nổi...”
Cô đi ra chỗ nó, ngồi xuống một bậc thang và thấy môi dưới của nó đã sưng lên gấp đôi bình thường còn trên cằm thì có máu khô. Tim cô vọt lên vì hãi hùng trong lồng ngực, nhưng cô vẫn cố nói với giọng điềm đạm. “Đã xảy ra chuyện gì thế, bác sĩ?” cô hỏi, mặc dù cô tin chắc rằng mình biết. Jack đã đánh nó. Tất nhiên rồi. Tiếp theo sẽ đến chuyện đó mà, phải không? Vòng quay chuyển động như thế đấy; không sớm thì muộn cũng sẽ đưa ta trở về xuất phát điểm.
“Con gọi Tony,” Danny nói. “Trong phòng khiêu vũ. Chắc là con đã ngã khỏi ghế. Con không còn đau nữa đâu. Chỉ cảm thấy... như thể môi con bị to quá ấy.”
“Đó có thực sự là những gì đã xảy ra không?” cô hỏi, lo lắng nhìn nó.
“Bố không gây ra chuyện này đâu,” nó trả lời. “Hôm nay thì không.”
Cô nhìn nó, cảm thấy rờn rợn. Quả bóng đi từ tay này sang tay kia. Nó đã đọc được suy nghĩ của cô. Con trai cô đã đọc được suy nghĩ của cô.
“Tony... Tony đã nói gì với con thế, Danny?”
“Không quan trọng đâu.” Mặt nó bình thản, giọng thờ ơ đến lạnh gáy.
“Danny...” Cô nắm chặt vai nó, mạnh hơn cô dự định. Nhưng nó không nhăn nhó, thậm chí chẳng lắc người để giũ tay cô ra.
( Ôi chúng ta đang hủy hoại thằng bé này. Không chỉ mỗi Jack, mà cả mình nữa, có lẽ không chỉ có chúng mình thôi, còn bố Jack, mẹ mình, họ cũng ở đây à? Tất nhiên, tại sao không? Dù sao thì nơi này cũng đầy nhóc ma quỷ rồi, sao lại không có thêm hai bóng ma nữa? Ôi lạy Chúa trên cao, nó giống như cái va li mà người ta quảng cáo trên ti vi, cho xe cán qua, thả rơi khỏi máy bay, tống vào máy nghiền công nghiệp. Hay như một chiếc đồng hồ Timex. Bị quăng quật tanh bành nhưng vẫn chạy ngon lành. Ôi Danny mẹ rất xin lỗi )
“Không quan trọng đâu,” nó lại nói. Quả bóng chuyền từ tay này sang tay kia. “Tony không thể đến nữa. Họ sẽ không để cho nó đến. Nó bị đánh bại rồi.”
“Ai không cho nó đến cơ?”
“Những người trong khách sạn,” nó nói. Rồi nó nhìn cô và mắt nó không còn thờ ơ chút nào. Mắt nó tối sầm và đầy sợ hãi. “Và những.. những thứ trong khách sạn. Có đủ thể loại. Khách sạn nhung nhúc những thứ ấy.”
“Con có thể thấy.”
“Con không muốn thấy,” nó khẽ giọng nói, rồi nhìn lại quả bóng cao su nẩy vòng cung từ tay này sang tay kia. “Nhưng đôi khi con có thể nghe thấy chúng, vào lúc đêm khuya. Chúng như những cơn gió, đồng loạt thở dài. Trên gác mái. Tầng hầm. Các phòng. Khắp khách sạn. Con cứ nghĩ đó là lỗi của mình, bởi vì con như thế này. Chiếc chìa khóa. Chiếc chìa khóa bạc nhỏ.”
“Danny, đừng… đừng tự giày vò bản thân như thế.”
“Nhưng cả bố nữa,” Danny nói. “Cả bố. Và cả mẹ. Nó muốn tất cả chúng ta. Nó đang lừa bố, nó đang phỉnh phờ bố, cố làm cho bố nghĩ rằng nó muốn bố nhất. Nó muốn con nhất, nhưng nó sẵn sàng bắt hết chúng ta.”
“Giá mà chiếc xe trượt tuyết đó...”
“Chúng không để bố làm vậy đâu,” Danny nói vẫn với cái giọng khẽ khàng như vậy. “Chúng khiến bố ném một bộ phận của nó vào trong tuyết. Xa lắm. Con đã mơ thấy. Và bố biết rằng người phụ nữ đó thực sự có mặt trong phòng 217.” Nó nhìn cô bằng đôi mắt tối thẫm, hoảng sợ. “Mẹ có tin con hay không thì cũng không quan trọng đâu.”
Cô choàng một cánh tay quanh người nó.
“Mẹ tin con. Danny, nói thật cho mẹ nghe nào. Jack có... bố có định làm hại chúng ta không?”
“Chúng sẽ cố bắt bố làm vậy,” Danny nói. “Con đã gọi bác Hallorann bao lâu nay. Bác ấy nói bất cứ khi nào con cần đến bác thì cứ gọi. Và con đã gọi rồi. Nhưng thật khó quá. Việc đó làm con mệt lử người. Điều tồi tệ nhất là con không biết liệu bác ấy có nghe thấy con không. Con nghĩ bác ấy không thể hồi đáp bởi vì khoảng cách quá xa đối với bác. Và con không biết liệu khoảng cách ấy có quá có xa đối với con hay không. Ngày mai...”
“Ngày mai thì sao?”
Nó lắc đầu. “Không có gì ạ.”
“Bố con giờ ở đâu?” cô hỏi.
“Bố ở dưới tầng hầm. Con nghĩ tối nay bố sẽ không lên nhà đâu.”
Cô bất chợt đứng dậy. “Đợi mẹ ở ngay đây nhé. Năm phút thôi.”
Nhà bếp lạnh lẽo và vắng vẻ bên dưới những ống đèn huỳnh quang trên cao. Cô đi đến tấm bảng nam châm treo những con dao lạng thịt. Cô lấy con dao dài nhất và sắc nhất, bọc nó trong một cái khăn lau bát chén và rời khỏi bếp, tắt đèn khi ra ngoài.
Danny ngồi trên cầu thang, mắt nó dõi theo đường bay từ tay này sang tay kia của quả bóng cao su màu đỏ. Nó hát, “Nàng sống ở tầng hai mươi phố trên, thang máy bị hỏng không thể đi lên. Thế là tôi leo một-hai-ba qua lầu bốn rồi năm...”
( ... Em, em, nhảy qua bên em... )
Tiếng hát nó ngưng lại. Nó dỏng tai nghe ngóng.
( ... Nhảy qua bên em em thân yêuuuu... )
Cái giọng nói đó vang lên trong đầu nó, gần như là một phần trong nó, sát sườn đến đáng sợ, sát đến nỗi chưa biết chừng đó chính là một trong những suy nghĩ của nó. Cái giọng ấy khẽ khàng và vô cùng ranh mãnh. Nhạo báng nó. Như thể muốn nói:
( Ồ phải rồi, mày sẽ thích ở đây lắm. Hãy cứ thử mà xem, mày sẽ thích lắm. Hãy cứ thử mà xem, mày sẽ thííích lắm... )
Bây giờ thì tai nó đã căng ra và nó lại có thể nghe thấy chúng, một đám hội, ma quỷ hoặc linh hồn hoặc có thể là chính cái khách sạn này, một gian nhà cười khủng khiếp trong đó tất cả các màn diễn đều có một cái kết chết chóc, mọi ông kẹ được sơn vẽ riêng biệt thực chất đều là vật sống, những cái cây cảnh đi lại lung tung, một chiếc chìa khóa bạc nhỏ có thể kích hoạt cảnh thô tục. Khẽ khàng như hơi thở, xào xạc như cơn gió mùa đông bất tận chơi đùa dưới mái hiên vào ban đêm, làn gió ru ngủ chết chóc mà các du khách mùa hè chẳng bao giờ nghe thấy. Nó giống như tiếng vo ve mơ màng của những con ong vò vẽ mùa hè trong một cái tổ trên mặt đất, gà gật, chết chóc, nó bắt đầu thức dậy. Họ đang ở cách đất bằng đến hàng ngàn mét.
( Tại sao qua lại giống với bàn giấy? Càng lên cao càng hiếm thấy, tất nhiên rồi! Làm thêm một tách trà nữa đi! )
Đó là một âm thanh sống, nhưng không phải giọng nói, không phải hơi thở. Một người hay chiêm nghiệm triết học có thể sẽ gọi nó là âm thanh của linh hồn. Bà của Dick Hallorann - một người đã lớn lên trên những con đường miền Nam trong thế kỷ trước - sẽ gọi đó là ha'ants . Một nhà điều tra tâm linh ắt sẽ có một cái tên dông dài cho nó - tiếng vọng siêu linh, siêu năng ngoại cảm, một hiện tượng bùa chú. Nhưng với Danny, đó chỉ là âm thanh của khách sạn - con quái vật già nua, đều đặn kẽo cà kẽo kẹt và càng ngày càng khép chặt hơn vòng vây quanh họ: những hành lang giờ đây dẫn về quá khứ, trải dài về mặt không gian lẫn thời gian, những cái bóng đói khát, những vị khách xôn xao không chịu ngơi nghỉ.
Trong phòng khiêu vũ tối om, chiếc đồng hồ dưới vòm kính điểm bảy giờ ba mươi cùng một nốt nhạc.
Một giọng nói khàn khàn, bị rượu làm cho nghe ra cục súc, hét lên, “ Cởi mặt nạ ra rồi thác loạn nào! ”
Wendy, bấy giờ đã đi được nửa đường qua đại sảnh, giật mình đứng sững lại.
Cô nhìn Danny trên cầu thang, vẫn đang tung bóng từ tay này sang tay kia. “Con có nghe thấy gì không?”
Danny chỉ nhìn cô và tiếp tục tung bóng từ tay này sang tay kia.
Đêm đó họ chẳng ngủ nghê được gì mấy, mặc dù họ ngủ chung với nhau sau một cánh cửa khóa chặt.
Và trong bóng tối, với đôi mắt mở to, Danny thầm nghĩ:
( Bố muốn trở thành một trong số họ và sống mãi. Đó là điều bố muốn. )
Wendy thầm nghĩ:
( Nếu không còn nước nào khác, mình sẽ đưa nó lên cao hơn. Nếu chúng mình phải chết, mình thà chết ở trong núi. )
Cô đã đặt con dao pha dưới gầm giường, vẫn quấn nó trong khăn. Cô giữ bàn tay mình gần nó. Họ cứ thiếp đi rồi lại tỉnh. Khách sạn kêu kẽo kẹt xung quanh. Bên ngoài, tuyết đã bắt đầu phun xuống từ một bầu trời xám xịt như chì.