Chương 40 Trong tầng hầm
(!!!C ái lò hơi ấy cái lò hơi chết tiệt ấy!!! )
Ý nghĩ ấy, viền một sắc đỏ chóe như lời cảnh báo, ập thẳng vào trong tâm trí Jack Torrance. Theo sau nó là giọng Watson:
( Nếu anh quên nó sẽ cứ thế bò mãi bò mãi để rồi có khi anh và cả lò nhà anh bay tít lên tận mặt trăng luôn... nó được thiết kế đến hai trăm năm mươi nhưng tuổi này thì chưa đến mức đó nó đã nổ tung từ đời tám hoánh nào rồi... tôi chẳng dám xuống đứng cạnh nó khi cái đồng hồ kia lên đến một trăm tám mươi đâu. )
Gã đã ở dưới này suốt cả đêm, nghiền ngẫm những hộp hồ sơ cũ, bị xâm chiếm bởi một cảm giác điên cuồng rằng thời gian đang cạn kiệt dần và gã phải khẩn trương lên. Dù vậy, những manh mối quan trọng, những mối liên hệ có thể giúp mọi thứ trở nên rõ ràng vẫn tiếp tục nằm ngoài tầm với gã. Ngón tay gã đã vàng ệch và cáu bẩn vì mớ giấy tờ cũ nát. Và gã mải mê đến nỗi chưa kiểm tra cái lò hơi lần nào. Gã đã đổ nước cho nó vào khoảng sáu giờ tối hôm qua, khi gã mới xuống đây. Bây giờ là...
Gã nhìn đồng hồ và nhảy dựng, đá đổ một chồng hóa đơn cũ.
Chúa ơi, bây giờ là năm giờ mười lăm phút sáng.
Đằng sau gã, lò nung bùng lên. Cái lò hơi đang phát ra tiếng rên rỉ, líu ríu.
Gã chạy đến chỗ nó. Khuôn mặt gã đã gầy tọp đi trong vòng một tháng qua, giờ lởm chởm râu ria và gã trông hốc hác như dân trong trại tập trung.
Đồng hồ đo áp suất lò hơi chỉ mức hai trăm mười pound một inch vuông. Gã tưởng mình gần như nhìn thấy thành của cái lò hơi chắp vá cũ kỹ đang phình ra trước sức căng chết người.
( Nó bò đi đấy... tôi chẳng dám xuống đứng cạnh nó khi cái đồng hồ kia lên đến một trăm tám mươi đâu... )
Bất chợt một giọng nội tâm lạnh lùng và đầy xúi giục nói với gã.
( Hãy cứ để nó bò đi. Đi kiếm Wendy và Danny rồi cuốn xéo khỏi nơi này thôi. Hãy để nó nổ tung lên trời nào. )
Gã có thể hình dung ra vụ nổ. Hai tiếng sấm đầu tiên sẽ xé toạc trái tim nơi này ra, rồi đến linh hồn của nó. Cái lò hơi sẽ phát nổ với một ánh chớp màu tím cam, trút xuống tầng hầm các mảnh văng nóng bỏng như mưa. Gã có thể mường tượng trong tâm trí những miếng kim loại nóng đỏ bắn tứ tung từ sàn đến tường và lên trần nhà như những quả bóng bi-a kỳ lạ, bản án tử lỏm chởm rít gió bay trong không trung. Chắc chắn một số mảnh sẽ phóng vèo qua cái vòm đá, châm lửa mớ giấy cũ ở phía bên kia và chúng sẽ sung sướng bùng cháy lên như địa ngục. Tiêu hủy các bí mật, đốt sạch các manh mối, một bí ẩn mà không một bàn tay người sống nào có thể phanh phui. Thế rồi vụ nổ khí ga, một ngọn lửa lớn long trời lở đất, một ngọn lửa mồi khổng lồ sẽ biến toàn bộ trung tâm của khách sạn thành một cái vỉ nướng thịt. Cầu thang và hành lang và trần nhà và các phòng bùng cháy, chẳng khác nào tòa lâu đài trong đoạn cuối một bộ phim về Frankenstein. Ngọn lửa lan vào các chái nhà, hừng hực phóng qua tấm thảm đan đen-xanh như những vị khách háo hức. Lớp lụa dán tường cháy sém và cong lại. Không có hệ thống phun nước, chỉ có những cái vòi đã lỗi thời mà không có ai ở đây để sử dụng. Và không chiếc xe cứu hỏa nào trên cõi đời này có thể đến được nơi đây trước cuối tháng Ba. Nổi lửa lên em, nổi lửa lên. Chỉ trong mười hai tiếng thôi là sẽ chẳng còn lại gì ngoài xương cốt trần trụi.
Kim trên đồng hồ đo đã dịch đến nấc hai mười hai. Cái lò hơi kêu kèn kẹt và rên rỉ như một bà già đang cố ra khỏi giường. Những luồng hơi nước rít xì xì đã bắt đầu xịt ra quanh cạnh các miếng hàn cũ; những hạt hợp kim hàn đã bắt đầu kêu xèo xèo.
Gã không thấy, không nghe gì cả. Jack đông cứng người trong khi bàn tay gã đặt trên cái van sẽ giúp xả áp suất và cho nhỏ lửa xuống, cặp mắt lấp lánh trong hốc như những viên ngọc bích.
( Đây là cơ hội cuối cùng của mình. )
Thứ duy nhất hiện chưa được quy đổi thành tiền mặt là chính sách bảo hiểm nhân thọ mà gã đã đăng ký cùng với Wendy vào mùa hè giữa năm đầu tiên và năm thứ hai gã dạy ở Stovington. Bốn mươi ngàn đô tiền trợ cấp tử vong, bồi thường gấp đôi nếu gã hay cô chết trong một tai nạn tàu hỏa, tai nạn máy bay hay hỏa hoạn. Gieo được bảy và mười một, chết một cái chết bí mật và thắng một trăm đô [17E] .
( Một vụ hỏa hoạn... tám mươi ngàn đô. )
Cô và Danny sẽ có thời gian để thoát ra. Ngay cả khi đang ngủ, họ vẫn sẽ có thời gian để ra ngoài. Gã tin là thế. Và gã nghĩ sẽ không có chuyện mấy cái cây hay bất cứ thứ gì khác tìm cách níu chân họ nếu Overlook đang bốc cháy.
( Bốc cháy. )
Chiếc kim bên trong cái đồng hồ bám đầy dầu mỡ, gần như mờ đục, đã nhích lên hai trăm mười lăm pound một inch vuông.
Một ký ức khác ùa về trong đầu gã, một ký ức tuổi thơ. Có một tổ ong vò vẽ ở phần cành thấp của cây táo đằng sau nhà họ. Một người anh gã - bây giờ gã không thể nhớ được là ai - đã bị chích trong khi đong đưa trên cái xích đu bằng lốp xe cũ mà bố họ đã treo lên một nhánh cây trong vùng cành thấp ấy. Bấy giờ đang là đợt cuối hè, khi ong vò vẽ hung hãn nhất.
Bố họ, vừa đi làm về, mặc quần áo trắng, mùi bia phảng phất quanh mặt như một màn sương mịn, đã tập hợp cả ba đứa bé lại, Brett, Mike và Jacky bé nhỏ, rồi nói với họ rằng lão sẽ giải quyết lũ ong.
“Bây giờ nhìn đây nhé,” lão nói, mỉm cười, hơi loạng choạng một chút (lão hồi ấy chưa sử dụng cây gậy; phải nhiều năm nữa mới xảy ra vụ tai nạn với chiếc xe tải chở sữa). “Có khi chúng mày sẽ học được điều gì đó. Bố tao đã dạy tao món này đấy.”
Lão đã dồn một đống lớn lá sũng nước mưa bên dưới cành cây có cái tổ ong, một thứ trái chết chóc còn hơn mấy quả táo teo tóp nhưng ngon lành mà cây táo nhà họ thường sản xuất ra vào cuối tháng Chín, vẫn còn cách thời điểm ấy nửa tháng. Lão châm lửa đốt đống lá. Ngày hôm ấy trời quang lặng gió. Mớ lá cháy âm ỉ nhưng không thực sự bùng lên, chúng phát ra một cái mùi - một mùi hương - luôn vọng về trong tâm trí gã mỗi mùa thu, khi đàn ông mặc quần ở nhà và áo gió mỏng dồn lá lại để đốt. Một cái mùi ngòn ngọt pha chút đắng dịu, nồng nàn và đầy khơi gợi. Mớ lá cháy âm ỉ tạo ra những chùm khói lớn, bốc lên che khuất cái tổ.
Bố họ đã để đám lá cháy suốt buổi chiều hôm đó, bản thân lão thì ngồi uống bia ngoài hiên và thả những lon Black Label rỗng vào cái xô nhựa của vợ trong khi hai đứa con trai lớn ngồi hai bên và bé Jacky ngồi trên bậc thang dưới chân lão, chơi với cái vợt đập bóng Bolo Bouncer và cứ đều giọng hát đi hát lại, “Trái tim dối lừa của em... sẽ khiến em phải khóc... trái tim dối lừa của em... sẽ làm em bại lộ.”
Vào lúc sáu giờ mười lăm, ngay trước bữa ăn tối, bố gã đi ra cây táo cùng với đám con trai thận trọng túm tụm đằng sau. Một bên tay lão cầm cái cuốc vườn. Lão tẽ mớ lá ra thành những đám nhỏ trải khắp nơi, để chúng cháy âm ỉ và lụi tàn. Thế rồi lão thò cán cuốc lên, lắc lư và chớp chớp mắt, rồi sau hai, ba lần thứ gì đấy, lão đập được cái tổ rơi xuống đất.
Mấy thằng bé chạy về hiên nhà cho an toàn, nhưng bố chúng cứ thế đứng phía trên cái tổ, đong đưa người và chớp mắt nhìn nó. Jacky rón rén quay lại xem. Một vài con ong vò vẽ đang lờ đờ bò trên lớp vỏ ngoài như giấy của ngôi nhà chúng, nhưng không tìm cách bay lên. Phát ra từ chốn đen sì xa lạ bên trong tổ là một âm thanh nó sẽ không bao giờ quên được: một tiếng vo vo nhỏ, mơ màng, giống như âm thanh dây điện cao thế.
“Tại sao chúng không tìm cách chích bố thế?” nó đã hỏi.
“Khói làm cho chúng bị say, Jacky à. Đi lấy cái bình xăng cho tao đi.”
Jacky chạy đi lấy. Bố rưới dòng xăng màu hổ phách lên cái tổ.
“Bây giờ tránh xa ra, Jacky, trừ khi mày muốn bay mất lông mày.”
Nó bước lùi ra. Từ đâu đó bên trong những nếp gấp thùng thình của chiếc áo choàng trắng bố mặc, lão lôi ra một que diêm gỗ. Lão đánh lửa bằng móng tay cái và ném que diêm lên cái tổ. Một vụ nổ màu trắng cam bùng lên, hừng hực gần như trong im lặng. Bố nó bước lùi lại, cười sằng sặc như điên. Chẳng mấy chốc, cả cái tổ ong đã cháy rụi.
“Lửa,” bố nó mỉm cười nói, quay sang Jacky. “Lửa sẽ giết chết bất cứ thứ gì.”
Sau khi ăn tối, mấy đứa trẻ con bước ra ngoài dưới ánh sáng ngày đang lịm dần và đứng nghiêm trang xung quanh cái tổ cháy đen. Vọng ra từ bên trong nóng rẫy là tiếng thi thể những con ong vò vẽ nổ tanh tách như bỏng ngô.
Đồng hồ đo áp suất đang ở mức hai hai mươi. Có tiếng sắt rên rỉ trầm trầm đang lớn dần trong lòng nó. Các luồng hơi nước phụt thẳng ra ở cả trăm nơi như lông nhím.
( Lửa sẽ giết chết bất cứ thứ gì. )
Jack bất chợt giật mình. Gã đã ngủ gật... và suýt nữa gà gật thẳng qua kiếp sau. Gã đã nghĩ cái quái gì thế chứ? Bảo vệ khách sạn là công việc của gã. Gã là người trông nom.
Một lớp mồ hôi hãi hùng túa ra trên đôi bàn tay gã nhanh đến nỗi mới đầu gã trượt tay khỏi cái van lớn. Thế rồi gã khép các ngón tay quanh nan cái van. Gã xoay nó một vòng, hai, ba. Có tiếng hơi nước rít lên ồn ã, hơi thở của rồng. Một màn sương nhiệt đới ấm áp bốc lên từ bên dưới lò hơi và che khuất gã. Trong một khoảnh khắc, gã không còn nhìn thấy cái mặt đồng hồ nữa và nghĩ rằng mình hẳn đã đợi quá lâu; âm thanh rên rỉ, cành cạch bên trong cái lò hơi tăng lên, theo sau là một chuỗi những tiếng lạch xạch nặng nề và tiếng kim loại vặn mình chói tai.
Khi hơi nước đã bay đi một phần, gã thấy đồng hồ đo áp suất đã giảm xuống còn hai trăm và vẫn đang tiếp tục giảm. Luồng hơi nước thoát ra xung quanh các miếng hàn bắt đầu yếu đi. Những âm thanh lạch xạch, rào rạo giảm dần.
Một chín mươi... một tám mươi... một bảy lăm...
( Anh đang lao dốc, vận tốc một trăm tư cây số giờ, thì tiếng hơi rít hóa thành gầm rú... )
Nhưng gã nghĩ giờ nó sẽ không nổ tung. Áp suất đã hạ xuống còn một sáu mươi.
( ... người ta tìm thấy anh trong đống hoang tàn, bàn tay vẫn đặt trên van tiết lưu, anh chết vì bị bỏng hơi nước. )
Gã lùi xa khỏi cái lò hơi, thở dốc, run lẩy bẩy. Gã nhìn đôi bàn tay mình và thấy mụn rộp đã nổi lên trong lòng bàn tay. Kệ cha chỗ mụn rộp, gã thầm nghĩ và run rẩy cười to. Gã suýt nữa đã chết với bàn tay đặt trên van tiết lưu, giống cái tay kỹ sư Casey trong bài hát “Vụ tai nạn tàu Old 97” ấy. Tệ hơn, gã sẽ giết Overlook. Thất bại thê thảm cuối cùng. Gã đã thất bại trên cương vị một giáo viên, một nhà văn, một người chồng và một ông bố. Gã thậm chí đã thất bại trên cương vị một tay bợm nhậu. Nhưng trong hạng mục thất bại truyền thống thì không gì vượt mặt được việc làm nổ tung tòa nhà mà ta đáng lẽ phải trông nom. Và đây lại còn không phải là một tòa nhà bình thường nữa, không bình thường chút nào.
Chúa ơi, nhưng gã muốn làm một ly quá.
Áp suất đã giảm xuống còn hơn tám mươi pound trên một inch vuông. Gã thận trọng đóng van xả lại, nhăn mặt một chút vì đau tay. Nhưng từ nay trở đi, cái lò hơi sẽ phải được theo dõi chặt chẽ hơn bao giờ hết. Nó có thể đã bị suy yếu nghiêm trọng. Trong suốt phần còn lại của mùa đông, gã sẽ không thể để cho nó lên quá một trăm pound trên một inch vuông. Và nếu có cảm thấy hơi hơi lạnh, thì họ cũng chỉ còn nước cười trừ và cắn răng chịu đựng.
Gã bóp bục hai cái mụn. Đôi bàn tay nhức nhối như răng sâu.
Một ly rượu. Một ly rượu sẽ giúp gã lấy lại phong độ, mà trong cái ngôi nhà chết tiệt này lại không có thứ gì ngoài rượu sherry nấu ăn. Bây giờ thì một ly rượu sẽ là thuốc bổ. Thề có Chúa, đúng là như vậy. Một thứ thuốc gây mê. Gã đã hoàn thành nhiệm vụ và bây giờ gã muốn được dùng một chút thuốc gây mê - thứ gì đó mạnh hơn Excedrin. Nhưng chẳng có gì cả.
Gã nhớ đến những cái chai lấp lánh trong bóng tối.
Gã đã cứu khách sạn. Khách sạn sẽ muốn thưởng cho gã. Gã chắc như đinh đóng cột là vậy. Gã lấy khăn tay ra khỏi túi sau và lại chỗ cầu thang. Gã lau miệng. Chỉ một ly nhỏ thôi. Chỉ một thôi. Để xoa dịu cơn đau.
Gã đã phục vụ Overlook và bây giờ Overlook sẽ phục vụ gã. Gã chắc chắn về điều này. Chân gã đưa trên cầu thang nhanh và đầy háo hức, những bước chân vội vã của một người đã trở về nhà sau một cuộc chiến dài và cay đắng. Lúc đó là 5:20 giờ sáng, múi giờ chuẩn miền núi.