Chương 41 Ánh sáng ban ngày
Danny bừng tỉnh khỏi một giấc mơ khủng khiếp, hổn hển không thành tiếng. Đã có một vụ nổ. Một đám cháy. Overlook đang ngùn ngụt lửa. Nó và mẹ quan sát vụ nổ từ bãi cỏ sân trước.
Mẹ đã nói, “Nhìn kìa, Danny, nhìn mấy cái cây kìa.”
Nó nhìn và bọn chúng đều đã chết. Lá cây đã chuyển sang một màu nâu ngột ngạt. Những cành nhánh đan xen san sát lộ ra như bộ xương xác chết đã thối rữa phân nửa. Và rồi bố nó xông ra khỏi cánh cửa đôi lớn của Overlook, bố đang cháy rừng rực như một ngọn đuốc. Quần áo bố chìm trong lửa, da mang một sắc màu tối sẫm và hắc ám, mỗi khoảnh khắc qua lại thêm đen đúa, tóc gã là một bụi cây cháy.
Chính lúc đó, nó tỉnh dậy, cổ họng thắt lại vì sợ hãi, hai tay nắm chặt lấy ga và chăn. Nó có hét lên không? Nó nhìn sang mẹ mình. Wendy nằm nghiêng, chăn kéo lên đến tận cằm, một lọn tóc màu rơm nằm vương trên má cô. Cả cô trông cũng chẳng khác nào một đứa trẻ. Không, nó đã không hét.
Nó nằm trên giường, nhìn lên trên trần nhà, cơn ác mộng bắt đầu tan đi. Lạ lùng thay, nó cứ có cảm giác một bi kịch lớn nào đó
( hoả hoạn? vụ nổ? )
đã được ngăn chặn trong gang tấc. Nó để tâm trí mình trôi dạt ra ngoài, tìm kiếm bố và thấy bố đang đứng ở đâu đó bên dưới. Trong đại sảnh. Danny dồn thêm sức, cố gắng đột nhập vào bên trong đầu bố nó. Không ổn tí nào. Bởi vì bố đang nghĩ về Điều Xấu. Bố đang nghĩ rằng
( chỉ một hoặc hai ly thôi sẽ tuyệt biết bao tôi không quan tâm giờ là giờ nhậu ở đâu đó trên thế giới nhớ chúng ta hồi trước toàn nói thế không al? gin và tonic bourbon với chỉ một chút rượu đắng scotch và rượu rum soda và coca ô tweedledum ô tweedledee này tôi một ly và kìa ông một ly người sao hỏa đã hạ cánh ở đâu đó trên thế giới princeton hay houston hay stokely carmichael nơi chó đẻ nào đó xét cho cùng giờ đang là mùa lễ và không ai trong chúng ta )
( RA KHỎI ĐẦU HẮN NGAY, THẰNG RANH CON! )
Nó giật nẩy lại vì hãi hùng trước cái giọng trong đầu ấy, mắt nó mở lớn, đôi bàn tay cấu chặt như móng vuốt xuống khăn trải giường. Đó không phải là giọng bố nó, mà là một bản nhại khôn khéo. Một giọng mà nó biết. Khàn khàn, tàn bạo, nhưng ngầm chứa một vẻ hóm hỉnh vô hồn.
Cái giọng ấy gần đến thế ư?
Danny lật chăn ra và thò chân xuống dưới sàn. Nó đá đôi dép mình ra khỏi gầm giường và mang vào. Nó lại chỗ cánh cửa, mở ra và vội vã bước về phía hành lang chính, đôi chân mang dép thì thầm trên lớp sợi tấm thảm dài. Nó rẽ qua góc quanh.
Một người đàn ông bò lồm cồm trên tứ chi ở giữa hành lang, giữa nó và cây cầu thang.
Danny sững người.
Người đàn ông kia ngước lên nhìn nó. Mắt gã tí hon và rực đỏ. Gã mặc một bộ đồ màu bạc có đính kim sa. Danny nhận ra đó là một bộ trang phục chó. Thò ra từ phần mông tạo vật kỳ lạ này là một cái đuôi dài èo uột phồng lên ở cuối. Một cái khóa kéo chạy dọc mặt lưng bộ trang phục, lên đến tận cổ. Bên trái gã là một cái đầu chó hoặc sói gì đó, hốc mắt trống rỗng phía trên mõm, cái miệng há toang như đang gầm gừ vô nghĩa, để lộ lớp hoa văn màu xanh đen của tấm thảm giữa những chiếc răng nanh trông có vẻ được làm từ giấy.
Miệng và cằm và má gã dính đầy máu.
Gã bắt đầu gầm gừ với Danny. Miệng gã đang cười toe toét, nhưng tiếng gầm gừ quả thật đã vang lên. Từ sâu trong cổ họng gã, một âm thanh nguyên thủy lạnh sống lưng. Thế rồi gã cất tiếng sủa. Răng gã cũng ố đỏ. Gã bắt đầu bò về phía Danny, kéo theo cái đuôi không xương. Đầu bộ trang phục chó nằm chỏng chơ trên tấm thảm, giương mắt vô hồn nhìn ra sau vai Danny.
“Cho tôi qua,” Danny nói.
“Tao sẽ ăn thịt mày, thằng nhãi ranh,” gã người chó trả lời và bất chợt, một tràng tiếng sủa vang lên từ cái miệng cười toe toét của gã. Chúng là tiếng sủa do con người bắt chước, nhưng sự man rợ trong đó là thật. Mái tóc gã đen sẫm, nhìn bóng mồ hôi do phải mặc bộ trang phục kín bưng. Hơi thở gã phảng phất cái mùi pha giữa rượu scotch và sâm panh.
Danny giật mình lùi lại nhưng không bỏ chạy. “Cho tôi qua.”
“Không có chuyện đó đâu,” gã người chó đáp. Đôi mắt đỏ nhỏ chăm chú dán vào khuôn mặt Danny. Gã tiếp tục toét miệng cười. “Tao sẽ ăn tươi nuốt sống mày, thằng nhãi ranh. Và tao nghĩ là tao sẽ bắt đầu với con chim con béo mọng của mày.”
Gã bắt đầu chồm từng chút về phía trước, nhảy theo bước nhỏ và gầm gừ.
Danny không còn giữ được can đảm nữa. Nó chạy ngược vào cái hành lang nhánh dẫn về căn hộ, ngoái lại nhìn qua vai. Có một loạt tiếng hú trộn lẫn với tiếng sủa và gầm gừ, bị ngắt quãng bởi những tiếng lẩm bẩm và khúc khích lè nhè.
Danny đứng trong hành lang nhánh, run rẩy.
“Dựng nó dậy!” gã người chó say xỉn gào lên từ bên kia khúc quanh. Giọng gã vừa hung hãn vừa tuyệt vọng. “Dựng nó dậy, thằng chó khốn kiếp Harry kia! Tao không quan tâm mày sở hữu bao nhiêu sòng bạc và hãng hàng không và công ty điện ảnh! Tao biết mày là kiểu người thế nào khi được riêng tư trong cái nh-nhà mày! Dựng nó dậy! Tao sẽ nút ... tạo sẽ thổi ... cho đến khi Harry Derwent khô quắt lại mới thôi! ” Gã kết thúc với một tiếng hú dài lạnh lẽo, chừng như biến thành một tiếng thét giận dữ và đau đớn ngay trước khi dần tắt lịm.
Danny sợ hãi quay sang cánh cửa phòng ngủ đóng kín ở cuối hành lang và lặng lẽ bước đến đó. Nó mở cửa và thò đầu vào. Mẹ nó vẫn đang ngủ cùng tư thế cũ. Không ai nghe thấy điều này ngoài nó.
Nó khẽ đóng cửa và quay trở lại đoạn giao giữa hành lang nhánh và hành lang chính, hy vọng gã người chó đã biến mất rồi, giống như khi chỗ máu trên tường Suite Tổng Thống biến mất. Nó cẩn thận đưa mắt nhìn qua góc quanh.
Gã đàn ông trong bộ trang phục chó vẫn còn đó. Gã đã đội cái đầu lên và bây giờ đang chồm chồm trên cả tứ chi bên cầu thang, đuổi theo cái đuôi mình. Gã thỉnh thoảng nhảy lên khỏi tấm thảm và khi đáp xuống thì làm tiếng chó sủa trong cổ họng.
“Gâu! Gâu! Ắngẳngẳng! Grrrrrrừừừ! ”
Những âm thanh này phát ra một cách trống rỗng từ cái miệng gầm gừ cách điệu của chiếc mặt nạ, pha lẫn những âm thanh chẳng rõ là tiếng nức nở hay tiếng cười.
Danny trở lại phòng ngủ và ngồi xuống giường con, lấy tay che mắt. Bây giờ thì cái khách sạn đang điều hành tất cả. Có thể lúc đầu những điều đã xảy ra chỉ là ngẫu nhiên. Có thể lúc đầu những điều nó nhìn thấy thực sự chỉ giống mấy bức tranh đáng sợ và không thể làm tổn thương nó. Nhưng bây giờ thì cái khách sạn đã kiểm soát những thứ đó và chúng có thể làm hại người khác. Overlook không muốn nó đến gặp bố. Làm vậy có thể sẽ khiến cuộc vui đổ bể hết cả. Thế nên cái khách sạn đã để gã người chó cản đường thằng bé, hệt như cách nó đã để lũ thú cây cảnh chắn giữa bọn họ và con đường bên ngoài.
Nhưng bố nó có thể đến đây. Và sớm muộn gì thì bố nó cũng sẽ làm vậy.
Nó bắt đầu khóc, những giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má. Đã quá muộn. Họ sẽ chết, cả ba người họ, khi Overlook mở cửa vào cuối mùa xuân tới, họ sẽ ở đây để chào đón khách khứa cùng với những con ma kia. Người phụ nữ trong bồn tắm. Gã người chó. Cái thứ đen tối khủng khiếp ngự trong ống bê tông. Họ sẽ...
( Thôi đi! Dừng lại ngay! )
Thằng bé mạnh tay chùi nước mắt. Nó sẽ cố gắng hết sức để ngăn điều đó xảy ra. Nó sẽ không để điều đó xảy đến với bản thân, với bố mẹ nó. Nó sẽ cố gắng hết sức.
Nó nhắm mắt lại và truyền suy nghĩ đi như một tia sét trong suốt, mãnh liệt, cao vời.
( !!!DICK ƠI BÁC ĐẾN NHANH LÊN BỌN CHÁU GẶP RẮC RỐI TO RỒI DICK ƠI BỌN CHÁU CẦN )
Bất chợt, trong vùng bóng tối đằng sau đôi mắt nó, cái thứ từng đuổi theo nó dọc những hành lang Overlook tối tăm trong mơ xuất hiện , ở ngay đó , một sinh vật khổng lồ mặc đồ trắng, cây gậy thời tiền sử của nó giơ cao trên đầu:
“ Tao sẽ bắt mày phải thôi ngay cái trò đó đi! Đồ chó con khốn kiếp! Tao sẽ bắt mày phải thôi ngay cái trò đó đi bởi tao là BỐ mày! ”
“Không!” Nó giật mình trở lại với thực tại trong phòng ngủ, mắt mở to trợn trừng, những tiếng la hét bất lực tuôn ra khỏi miệng khi mẹ nó bừng tỉnh, ghì chặt tấm chăn vào ngực.
“ Không bố không không không... ”
Và cả hai người bọn họ đều nghe thấy tiếng vụt xuống xé gió đầy tàn khốc của cây gậy tàng hình ở đâu đó rất gần, rồi âm thanh lặng dần đi lúc nó chạy đến bên mẹ và ôm chầm lấy cô, run rẩy như một con thỏ trong bẫy.
Overlook sẽ không để cho nó gọi Dick. Làm vậy cũng có thể sẽ khiến cuộc vui đổ bể hết cả.
Họ đơn độc.
Bên ngoài tuyết rơi dày hơn, che phủ họ khỏi thế giới.