Chương 42 Trên không
Chuyến bay của Dick Hallorann thông báo gọi hành khách vào lúc 6:45 sáng, múi giờ miền Đông, nhân viên cho khách lên máy bay giữ ông lại ở Cổng 31 - ông bồn chồn chuyển túi hành lý từ tay này sang tay kia - cho đến tận lượt thông báo cuối cùng lúc bảy giờ kém năm. Cả hai người họ đang đợi một người đàn ông tên Carlton Vecker, hành khách duy nhất trên chuyến bay 196 của TWA từ Miami đi Denver đến giờ vẫn chưa làm thủ tục.
“Được rồi,” cô nhân viên nói và đưa cho Hallorann một thẻ lên máy bay hạng nhất màu xanh. “Ông may mắn đấy. Ông có thể lên máy bay, thưa ông.”
Hallorann vội vã bước dọc con dốc quây kín dẫn lên máy bay và để cô tiếp viên với nụ cười cứng đờ trên môi xé vé rồi trả lại cuống.
“Chúng tôi có phục vụ bữa sáng trên chuyến bay,” cô tiếp viên nói. “Nếu ông muốn...”
“Cà phê thôi, cưng à,” ông nói và bước dọc lối đi, đến một chỗ ngồi trong khu vực hút thuốc. Ông cứ chờ đợi cái tay Vecker không-xuất-hiện kia thò đầu qua cánh cửa vào phút chót như thằng hề nhảy ra từ trong hộp nhạc. Người phụ nữ ngồi ghế cạnh cửa sổ đang đọc cuốn Bạn có thể là bạn tốt của chính mình với vẻ mặt cau có, hồ nghi. Hallorann thắt dây an toàn vào, sau đó khép chặt hai bàn tay đen to quanh tay vịn ghế và thầm hứa với nhân vật Carlton Vecker vắng mặt kia rằng ông ta sẽ phải hiệp lực cùng năm tiếp viên hàng không lực sĩ của TWA mới mong lôi được ông ra khỏi cái ghế này. Ông để mắt nhìn đồng hồ. Nó điểm dần từng phút đến giờ cất cánh lúc bảy giờ một cách chậm chạp đến điên người.
Vào lúc bảy giờ năm phút, tiếp viên thông báo với họ rằng sẽ có chút chậm trễ vì đội kỹ thuật trên mặt đất phải kiểm tra lại một cái chốt trên cửa khoang hành lý.
“Lũ óc chó,” Dick Hallorann lẩm bẩm.
Người phụ nữ mặt mày sắc cạnh hướng biểu cảm cau có, hồ nghi sang ông rồi quay lại với cuốn sách.
Ông đã qua đêm tại sân bay, chạy hết quầy này đến quầy khác - United, American, TWA, Continental, Braniff - hạch hỏi các nhân viên bán vé suốt. Lúc đã quá nửa đêm, khi đang uống tách cà phê thứ tám hoặc thứ chín trong căng tin, ông quyết định rằng mình đúng là đồ khốn vì đã tự thân cáng đáng toàn bộ chuyện này. Còn giới chức trách nữa mà. Ông đi xuống dãy điện thoại gần nhất và sau khi nói chuyện với ba tổng đài viên khác nhau, ông đã kiếm được số máy khẩn cấp của Cơ quan Vườn Quốc gia Núi Rocky.
Người trả lời điện thoại nghe có vẻ hoàn toàn kiệt sức. Hallorann đã cung cấp một cái tên giả và nói rằng đang có rắc rối tại khách sạn Overlook, phía Tây Sidewinder. Rắc rối nghiêm trọng.
Ông được cho chờ máy.
Nhân viên kiểm lâm (Hallorann đoán đó là nhân viên kiểm lâm) quay trở lại sau khoảng năm phút.
“Họ có một đài vô tuyến băng tần dân dụng” nhân viên kiểm lâm nói.
“Ừ, đúng là họ có một cái,” Hallorann nói.
“Chúng tôi chưa nhận được cuộc gọi cầu cứu nào từ họ cả.”
“Trời ơi, điều đó không quan trọng. Họ...”
“Chính xác thì họ gặp rắc rối gì vậy, ông Hall?”
“À thì, có một gia đình. Người trông nom và gia đình anh ta. Tôi nghĩ có khi anh ta đã trở nên hơi điên điên, anh hiểu không. Tôi nghĩ có khi anh ta sẽ làm hại vợ và con mình.”
“Cho phép tôi hỏi làm thế nào ông biết được thông tin này vậy, thưa ông?
Hallorann nhắm mắt lại. “Anh tên là gì thế, anh bạn?”
“Tom Staunton, thưa ông.”
“Rồi, Tom, tôi cứ biết thôi. Bây giờ tôi sẽ thẳng thắn hết mức có thể với anh. Trên đấy đang có rắc rối nghiêm trọng. Có khi còn là chuyện đổ máu, anh hiểu ý tôi đang nói gì chứ?”
“Ông Hall, tôi thực sự cần phải biết làm thế nào ông.”
“Nghe này,” Hallorann nói. “Tôi khẳng định với anh là tôi biết . Vài năm trước, trên đó từng có một tay tên là Grady. Hắn giết vợ và hai cô con gái sau đó tự sát. Tôi khẳng định với anh điều đó sẽ xảy ra thêm một lần nữa nếu các anh không xách mông lên và ngăn chặn nó!”
“Ông Hall, ông đang gọi không phải từ Colorado.”
“Đúng. Nhưng thế thì có gì khác biệt đâu...”
“Nếu ông đang không ở Colorado, ông không ở trong phạm vi đài vô tuyến băng tần dân dụng của khách sạn Overlook. Nếu ông ở ngoài phạm vi, không thể có chuyện ông liên hệ được với, ờm...” Tiếng giấy tờ sột soạt khe khẽ. “Gia đình Torrance. Trong lúc để ông chờ máy, tôi đã thử gọi điện thoại. Nó không hoạt động, việc đó cũng không có gì bất thường. Vẫn có một đường dây điện thoại mặt đất dài bốn mươi cây nối giữa khách sạn và trạm chuyển mạch Sidewinder. Kết luận của tôi là ông hẳn phải là một gã lập dị nào đó.”
“Ôi trời đất ơi, cái đồ óc...” Nhưng vì quá tuyệt vọng, ông không tìm ra được chữ nào để đi kèm sau đó. Bất chợt, một ý tưởng bùng lên. “Gọi cho họ đi!” ông thốt lên.
“Sao cơ?”
“Anh có đài vô tuyến băng tần dân dụng, họ cũng có một cái. Thế nên hãy gọi cho họ đi! Gọi cho họ và hỏi xem tình hình thế nào rồi!”
Một khoảng im lặng ngắn, cùng với tiếng ro ro của dây điện thoại đường dài.
“Anh cũng đã thử rồi, phải không?” Hallorann hỏi. “Chính thế mà anh bắt tôi phải chờ lâu đến thế. Anh đã thử gọi điện thoại sau đó anh đã thử gọi vô tuyến băng tần dân dụng và không nhận được gì cả nhưng anh vẫn nghĩ chẳng có vấn đề gì hết... Các anh đang làm gì ở trên đó đấy? Ngồi ì ra và chơi bài à?”
“Không, không hề,” Staunton giận dữ nói. Hallorann cảm thấy nhẹ nhõm trước sắc thái giận dữ trong giọng anh ta. Lần đầu tiên ông cảm thấy mình đang nói chuyện với một con người chứ không phải tiếng máy thu sẵn. “Tôi là người duy nhất ở đây, thưa ông. Mọi nhân viên kiểm lâm khác của Vườn, kể cả quản rừng, kể cả các tình nguyện viên, đều đang ở tít trên Hasty Notch, mạo hiểm mạng sống mình vì ba tên khốn ngu đần chỉ với lượng kinh nghiệm vỏn vẹn sáu tháng mà quyết định thử leo mạn phía Bắc dãy King’s Ram. Chúng bị mắc kẹt ở lưng chừng núi và có khi chúng sẽ xuống được, có khi sẽ không. Hai chiếc trực thăng đã lên đó và phi công đang mạo hiểm mạng sống mình bởi vì ở đây đang là ban đêm và tuyết đã bắt đầu rơi. Thế nên nếu ông vẫn chưa luận ra được, tôi sẽ giúp ông một tay. Thứ nhất, tôi không có người để cử đến Overlook. Thứ hai, Overlook không phải là ưu tiên hàng đầu ở đây, những gì xảy ra trong rừng mới là ưu tiên. Thứ ba, lúc bình minh lên thì sẽ không một chiếc trực thăng nào có thể bay được vì, theo lời Cơ quan Thời tiết Quốc gia, tuyết sẽ rơi như điên. Ông có hiểu tình hình không?”
“Ừ,” Hallorann nhẹ nhàng nói. “Tôi hiểu.”
“Còn bây giờ, phỏng đoán của tôi về nguyên nhân tôi không thể gọi được họ trên đài vô tuyến băng tần dân dụng rất đơn giản. Tôi không biết hiện ở chỗ ông là mấy giờ, nhưng ở đây thì đang là chín giờ ba mươi. Tôi nghĩ rằng họ có thể đã tắt đài và đi ngủ. Bây giờ, nếu ông...”
“Chúc anh may mắn với mấy tay leo núi ấy, anh bạn” Hallorann nói. “Nhưng tôi muốn anh biết rằng họ không phải là những người duy nhất bị mắc kẹt ở tít trên đấy vì không biết mình đã đâm đầu vào cái gì đâu.”
Ông cúp điện thoại.
Vào lúc bảy giờ hai mươi sáng, chiếc TWA 747 ì ạch thoát ra khỏi trạng thái bất động, quay đầu lại và tiến về phía đường băng. Hallorann thở ra một hơi dài miên man, lặng lẽ. Carlton Vecker à, bất kể ông có đang ở đâu, cứ ở đó mà buồn thối ruột nhé.
Chuyến bay 196 rời khỏi mặt đất lúc bảy giờ hai tám và vào lúc bảy giờ ba mươi mốt, khi nó đang lên cao, khẩu súng lục ý nghĩ lại khai hỏa trong đầu Dick Hallorann. Vai ông rùn lại vô dụng trước mùi cam rồi giật từng con thất thường. Trán ông rúm lại, miệng nhăn nhó xệ xuống vì đau đớn.
( !!!DICK ƠI BÁC ĐẾN NHANH LÊN BỌN CHÁU GẶP RẮC RỐI TO RỒI DICK ƠI BỌN CHÁU CẦN )
Và chỉ có vậy thôi. Nó đột nhiên biến mất. Lần này không phải phai dần nữa. Thông điệp đã bị cắt cụt ngọt sót, như thể bằng một con dao. Điều đó làm ông sợ hãi. Đôi bàn tay ông, bấy giờ vẫn nắm chặt tay vịn ghế, trở nên gần như trắng bệch. Miệng ông khô không khốc. Đã có chuyện gì đó xảy đến với thằng bé. Ông tin chắc là như thế. Nếu có ai làm tổn thương đứa bé đó...
“Ông luôn phản ứng dữ dội như vậy mỗi lần cất cánh à?”
Ông nhìn xung quanh. Là người phụ nữ đeo kính gọng sừng.
“Không phải đâu,” Hallorann nói. “Tôi có một miếng thép trong đầu. Từ hồi ở Triều Tiên. Thỉnh thoảng nó làm tôi đau nhói. Rung động ấy mà, cô biết đó. Làm xáo trộn tín hiệu.”
“Thật thế à?”
“Vâng, thưa cô.”
“Rốt cuộc thì lính trơn luôn là người phải trả giá cho mọi sự can thiệp vào các quốc gia khác, người phụ nữ mặt mày sắc cạnh nói với giọng nghiêm khắc.
“Thật thế à?”
“Đúng thế. Đất nước này phải thôi ngay mấy cuộc chiến bẩn thỉu đi. CIA là gốc rễ của mọi cuộc chiến bẩn thỉu mà nước Mỹ đã tham gia trong thế kỷ này. CIA và chính sách đô la.”
Cô mở cuốn sách ra và bắt đầu đọc. Ngọn đèn KHÔNG HÚT THUỐC tắt đi. Hallorann quan sát mặt đất lùi xa và tự hỏi liệu thằng bé có ổn không. Ông đã nảy sinh cảm tình với thằng bé đó, mặc dù bố mẹ nó trông chẳng có gì đặc biệt cả.
Ông ta thầm khấn rằng họ đang trông chừng Danny.