Chương 43 Quán đãi đồ uống
Jack đứng trong phòng ăn ngay bên ngoài cánh của hai chiều dẫn vào trong Sảnh rượu Colorado, đầu gã nghiêng sang một bên, lắng nghe. Gã đang khẽ mỉm cười.
Khắp xung quanh, gã có thể nghe thấy tiếng khách sạn Overlook đang bừng tỉnh.
Thật khó để xác định được cụ thể làm sao gã biết, nhưng gã đoán điều ấy không khác gì mấy đợt cảm nhận mà Danny thỉnh thoảng vẫn trải nghiệm... con nhà tông, không giống lông cũng giống cánh. Chẳng phải người ta vẫn hay nói như thế sao?
Đó không phải là một dạng cảm nhận về mặt thị giác hay thính giác, mặc dù cũng rất gần như thế, nó được phân cách với các giác quan ấy bởi những tấm màn cảm nhận mỏng manh vô cùng. Cứ như thể có một Overlook khác nằm lệch khỏi nơi này chỉ vài phân, tách biệt với thế giới thực (nếu quả có tồn tại một thứ gọi là “thế giới thực”, Jack thầm nghĩ) nhưng đang dần dần trở nên trùng khít với nó. Gã nhớ lại những bộ phim 3D mình từng xem hồi nhỏ. Nếu nhìn màn hình mà không đeo cặp kính chuyên dụng, ta sẽ thấy hình ảnh nhân đôi - tương tự như những gì gã hiện đang cảm thấy. Nhưng khi ta đeo kính vào, mọi thứ lại trở nên hợp lý.
Tất cả các thời đại của khách sạn giờ đã nhập vào cùng với nhau, tất cả trừ thời đại hiện tại, Thời đại Torrance. Và chẳng mấy chốc, thời đại này sẽ chập cùng với số còn lại ngay thôi. Tốt lắm. Thực sự là rất tốt.
Gã gần như có thể nghe thấy tiếng tinh! tinh! tự phụ từ chiếc chuông mạ bạc trên bàn tiếp tân, triệu tập mấy cậu phụ trách hành lý ra sảnh trước trong khi khách bận đồ dạ thời thượng của thập niên 1920 nhận phòng và khách mặc com lê kẻ sọc hai hàng khuy đúng mốt thập niên 1940 làm thủ tục rời đi. Sẽ có ba nữ tu ngồi trước lò sưởi đợi hàng người trả phòng thưa bớt và đứng đằng sau họ, ăn mặc gọn gàng với những chiếc ghim cài kim cương trên cà vạt hoa văn xanh-trắng, là Charles Grondin và Vito Gienelli, đang bàn luận chuyện lãi lỗ, sinh tử. Có cả chục chiếc xe tải trong các sân bốc xếp hàng phía sau, một số chiếc chồng lên nhau như những tấm ảnh phơi sáng lâu bị hỏng. Trong phòng khiêu vũ ở chái Đông, hàng chục buổi hội nghị doanh nghiệp khác nhau đang diễn ra cùng một lúc, cách nhau có vài phân thời gian. Có một buổi dạ hội hóa trang đang diễn ra. Có những bữa yến tiệc, tiệc cưới, tiệc sinh nhật và kỷ niệm. Đàn ông bàn về Neville Chamberlain và Đại công tước Áo. Âm nhạc. Tiếng cười. Say xỉn. Kích động. Chẳng có chút yêu đương nào, ở đây thì không, nhưng vẫn có một dòng chảy nhục dục ngấm ngầm xuyên suốt. Và gã gần như có thể nghe thấy tất cả bọn họ cùng nhau, lang thang khắp khách sạn và gây ồn ào một cách phong nhã. Trong phòng ăn gã đứng, bữa sáng, bữa trưa và bữa tối của bảy mươi năm qua đều đang được phục vụ cùng một lúc ngay sau lưng gã. Gã gần như có thể... không, gạch bỏ gần như đi, gã có thể nghe thấy họ, giờ mới chỉ lờ mờ, nhưng rõ là có - như cách ta có thể nghe thấy tiếng sấm sét xa xa trong một ngày hè nóng nực. Gã có thể nghe thấy tất cả bọn họ, những con người xa lạ xinh đẹp. Gã đã dần ý thức được về họ, hệt như họ hẳn đã ý thức được về gã ngay từ đầu.
Sáng nay, tất cả các phòng trong Overlook đều có người ở.
Trọ kín cả rồi.
Và đằng sau cặp của hai chiều, tiếng trò chuyện rì rầm vọng đến và cuộn xoắn như làn khói thuốc lá biếng nhác. Tinh tế hơn, riêng tư hơn. Có tiếng cười khe khẽ, khàn khàn của phụ nữ, kiểu cười như rung động theo một vòng tròn thần tiên xung quanh vùng nội tạng và sinh dục. Âm thanh máy tính tiền, ô màn hình sáng dịu trong cảnh tranh tối tranh sáng ấm áp, leng keng báo giá một ly cocktail Gin Rickey, một ly Manhattan, một ly Depression Bomber, một ly Sloe Gin Fizz, một ly Zombie. Máy hát tự động tuôn ra những giai điệu nhậu nhẹt, chồng chéo lên nhau theo dòng thời gian.
Gã đẩy mở cặp của hai chiều và bước qua.
“Xin chào mọi người,” Jack Torrance nhẹ nhàng nói. “Bấy lâu nay tôi không ghé, nhưng giờ tôi đã trở lại rồi.”
“Xin chào, ông Torrance,” Lloyd nói, tỏ vẻ vui sướng chân thành. “Gặp ông vui quá.”
“Được trở lại vui thật đấy, Lloyd ạ,” gã nghiêm túc nói, rồi vòng chân qua một chiếc ghế đẩu giữa một người đàn ông diện bộ com lê xanh lịch lãm và một phụ nữ mắt lờ đờ mặc váy đen, bấy giờ đang đau đáu nhìn một ly Singapore Sling.
“Ông muốn gọi gì, ông Torrance?”
“Martini,” gã hồ hỏi nói. Gã nhìn vào quầy phía sau với những hàng chai ánh lên mờ mờ, trên miệng gắn vòi rót bằng bạc. Jim Beam. Wild Turkey. Gilby's. Sharrod's Private Label. Toro. Seagrams. Và gã đã lại về nhà.
“Cho tôi một ly Martian cỡ lớn nhé,” gã nói. “Bọn Sao Hỏa ấy đã hạ cánh xuống đâu đó trên thế giới rồi đấy, Lloyd à.” Gã lấy ví ra và cẩn thận đặt một tờ hai mươi đô lên quầy.
Trong khi Lloyd pha đồ uống cho gã, Jack ngoái nhìn ra sau vai. Buồng nào cũng có người ngồi. Vài người trong trang phục hóa trang. một người phụ nữ mặc quần thụng mỏng và áo yếm đính đầy kim cương giả lấp lánh, một gã đàn ông với cái đầu cáo xảo quyệt nhô lên trên bộ trang phục dạ tiệc, một tay mặc trang phục chó màu bạc đang cù mũi một cô gái mang xà rông bằng túm lông xù ở chót cái đuôi dài, mua vui cho cả bọn.
“Ông không phải trả tiền đâu, ông Torrance,” Lloyd nói, đặt ly đồ uống lên tờ hai mươi đô Jack để. “Tiền ông không dùng được ở đây đâu. Lệnh từ quản lý đấy.”
“Quản lý ư?”
Một cảm giác bất an mờ nhạt xâm chiếm lấy gã; nhưng gã vẫn cầm ly martini lên và xoay nó, ngắm nghía quả ô liu ở dưới đáy khẽ bập bềnh sâu trong làn nước mát lạnh.
“Tất nhiên. Quản lý.” Nụ cười của Lloyd nở rộng hơn, nhưng mắt hắn chìm sâu trong bóng tối và làn da thì nhợt nhạt kinh khủng, chẳng khác nào làn da xác chết. “Ông ấy tính lát nữa sẽ đích thân đi hỏi thăm con trai ông. Ông ấy rất quan tâm đến con trai ông. Danny là một cậu bé rất có tài.”
Hơi bách xù từ ly rượu mang lại cảm giác điên điên đầy dễ chịu, nhưng dường như ©We-love-ebook chúng cũng che mờ lý trí gã. Danny ư? Ba cái chuyện về Danny này là thế nào? Và gã đang làm gì trong một quán rượu với ly đồ uống trên tay thế này?
Gã đã THỀ. Gã đã LEO LÊN CỖ XE. Gã đã HỨA SẼ CHỪA.
Họ có thể muốn gì với con trai gã được chứ? Họ có thể muốn gì với Danny đây? Wendy và Danny đâu có liên quan gì đến vụ này. Gã cố gắng nhìn vào đôi mắt chìm trong bóng tối của Lloyd, nhưng nó quá tối, quá tối; chẳng khác nào tìm cách đọc cảm xúc bên trong những hốc cầu trống rỗng của một cái hộp sọ.
( Người họ muốn hẳn phải là mình... không đúng sao? Mình là mục tiêu. Không phải Danny, không phải Wendy. Mình là người thích ở đây. Hai người họ muốn rời đi. Mình là người đã giải quyết chiếc xe trượt tuyết... lục lọi mớ giấy tờ cũ... giảm áp suất lò hơi... nói dối... gần như đã bán linh hồn mình... Họ có thể muốn gì với thằng bé cơ chứ? )
“Quản lý đang ở đâu thế?” Gã cố gắng hỏi với giọng bình thản nhưng lời lẽ dường như được thốt ra từ giữa cặp môi đã trở nên tê dại ngay sau ly rượu đầu tiên, giống lời lẽ ở trong ác mộng hơn là một giấc mơ ngọt ngào.
Lloyd chỉ mỉm cười.
“Anh muốn gì với con trai tôi? Danny không liên quan gì đến vụ này... đúng không?” Gã nghe thấy lời cầu xin trần trụi trong giọng nói chính mình.
Khuôn mặt Lloyd dường như đang trượt đi, biến đổi, trở thành một thứ gì đó độc hại. Làn da trắng hóa màu vàng viêm gan, nứt nẻ. Những vết lở loét đỏ bục toác trên da, ộc ra một thứ chất lỏng hôi hám. Những giọt máu lấm tấm ứa ra trên trán Lloyd như mồ hôi và ở đâu đó, một tiếng chuông bạc đang báo hiệu đã mười lăm phút trôi qua.
( Cởi mặt nạ ra, cởi mặt nạ ra! )
“Uống ly rượu của mình đi, ông Torrance,” Lloyd nhẹ nhàng nói. “Đây không phải là chuyện có liên quan đến ông. Bây giờ thì chưa.”
Gã lại nhấc ly rượu đưa nó lên môi, rồi ngập ngừng. Gã nghe thấy tiếng rắc mạnh, khủng khiếp khi cánh tay Danny bị gãy. Gã nhìn thấy chiếc xe đạp tả tơi bay vèo qua mui xe Al, làm nát kính chắn gió. Gã nhìn thấy một bánh xe lẻ loi nằm lăn lóc trên đường, nan hoa méo mó chĩa lên trời như những sợi dây đàn piano cong queo.
Gã nhận thấy các cuộc trò chuyện đã dừng lại hết. Gã ngoái ra sau vai. Tất cả bọn họ đều đang nhìn gã đầy chờ đợi, im lặng. Nhân vật bên cạnh người phụ nữ mặc xà rông đã gỡ bỏ cái đầu cáo và Jack nhận ra đó chính là Horace Derwent, mái tóc vàng nhạt lòa xòa trước trán. Mọi người ở quầy rượu cũng đang theo dõi. Người phụ nữ bên cạnh nhìn gã chăm chú, như thể đang cố gắng tập trung. Chiếc váy bà ta mặc đã tuột khỏi một bên vai và khi nhìn xuống, gã có thể thấy cái núm vú hơi nhăn trên một bên ngực chảy xệ. Khi nhìn lại khuôn mặt bà ta, gã bắt đầu nghĩ rằng đây có thể là người phụ nữ trong phòng 217, người đã tìm cách bóp cổ Danny. Ở phía tay kia của gã, người đàn ông mặc bộ com lê màu xanh lịch lãm đã lấy một khẩu súng nhỏ nòng.32 với báng nạm ngọc ra khỏi túi áo khoác và vẩn vơ xoay nó trên quầy rượu, như thể đang nghĩ đến chuyện chơi trò cò quay Nga.
( Tôi muốn... )
Gã nhận ra lời lẽ mình không truyền được qua thanh quản đã bị đóng băng, nên thử lại.
“Tôi muốn gặp quản lý. Tôi... tôi nghĩ là ông ấy không hiểu. Con trai tôi không dính dáng gì đến chuyện này. Nó...”
“Ông Torrance,” Lloyd nói, giọng hắn phát ra điềm đạm đến kinh tởm từ phía sau khuôn mặt bệnh tật, “ông rồi sẽ được gặp quản lý thôi. Trên thực tế, ông ấy đã quyết định bổ nhiệm ông làm người đại diện cho mình trong vấn đề này. Giờ thì uống ly rượu của ông đi.”
“Uống ly rượu của ông đi,” tất cả bọn họ cùng đồng thanh.
Gã cầm nó lên với một bàn tay run bần bật. Đó là rượu gin nguyên chất. Gã nhìn vào trong ly, nhìn mà chẳng khác nào đang chìm trong đó.
Người phụ nữ bên cạnh gã bắt đầu hát với giọng đều đều, vô hồn, “Lăn... cái... thùng ra... và chúng ta sẽ... chơi vui... tới bến...”
Lloyd hát nối theo. Sau đó đến lượt người đàn ông trong bộ com lê màu xanh. Gã người chó cũng tham gia, một chân trước vỗ nhịp trên bàn
“ Giờ là lúc lôi cái thùng ra ...”
Derwent góp giọng vào với những người khác. Điếu thuốc lá nằm vắt vẻo vui vẻ bên khóe miệng. Cánh tay phải hắn choàng qua vai người phụ nữ mặc xà rỗng, bàn tay lơ đãng nhẹ nhàng vuốt ve ngực phải cô ta. Hắn nhìn gã người chó với vẻ khinh bỉ đầy thích thú trong lúc hát.
“ ... bởi vì cả đám... đều... ở đây rồi! ”
Jack đưa ly rượu lên miệng và uống cạn với ba ngụm dài, rượu gin chảy ồng ộc xuống cổ họng gã như một chiếc xe tải đi trong đường hầm, nổ tung trong bụng gã, nảy lên tới não chỉ bằng một cú bật và ở đó, sau chuỗi rùng mình, nó chiếm lấy gã với một cơn co thắt cuối cùng.
Khi điều đó qua đi, gã cảm thấy ổn.
“Làm thêm phát nữa đi,” gã nói và đẩy cái ly rỗng về phía Lloyd.
“Vâng, thưa ông,” Lloyd nói, cầm lấy cái ly. Lloyd lại trông hoàn toàn bình thường. Người đàn ông với nước da màu ô liu đã cất khẩu.32 đi. Người phụ nữ bên phải hắn tiếp tục nhìn chằm chằm vào trong ly Singapore Sling. Bây giờ một bên ngực đã lộ hẳn ra, ép vào lớp đệm da trên quầy. Một tiếng ngâm nga ngây dại phát ra từ cái miệng uể oải của bà ta. Mọi người đã lại bắt đầu trò chuyện tới lui như khung cửi, dệt qua dệt lại.
Ly rượu mới xuất hiện trước mặt gã.
“ Muchas gracias - cảm ơn nhiều, Lloyd,” gã nói, nhấc nó lên.
“Phục vụ ông luôn là một vinh hạnh, ông Torrance à.” Lloyd mỉm cười.
“Nhất anh đấy, Lloyd ạ.”
“Ôi, cảm ơn ông nhé.”
Lần này gã uống từ tốn, để nó chậm rãi chảy xuống cổ họng, tiện thể thảy thêm vài hạt đậu vào mồm.
Chẳng mấy chốc sau ly rượu đã cạn, gã gọi thêm một ly nữa. Thưa Tổng thống, tôi đã gặp người Sao Hỏa và xin được vui mừng báo cáo lại rằng họ rất thân thiện. Trong lúc Lloyd pha thêm ly mới, gã bắt đầu lục lọi trong túi tìm một đồng hai lăm xu để bỏ vào máy hát. Gã lại nghĩ về Danny, nhưng bây giờ, dễ chịu thay, khuôn mặt Danny đã mờ đi không còn rõ nữa. Gã từng có lần làm tổn thương Danny, nhưng đó là trước khi gã biết cách kiểm soát tửu lượng của mình. Bây giờ thì đó đã là dĩ vãng rồi. Gã sẽ không bao giờ làm tổn thương Danny nữa.
Không đời nào.