Chương 45 Sân bay Stapleton, Denver
Vào lúc tám giờ ba mươi mốt phút sáng, múi giờ chuẩn miền núi, một phụ nữ trên chuyến bay 196 của TWA bật khóc và bắt đầu lu loa ý kiến, mà có thể một số hành khách khác (hoặc thậm chí cả phi hành đoàn) cũng đồng tình, ấy là máy bay sẽ rơi.
Người phụ nữ có khuôn mặt sắc cạnh kế bên Hallorann ngước lên khỏi cuốn sách và đưa ra một bản phân tích tính cách ngắn gọn, “Đần độn,” rồi lại tiếp tục đọc. Cô đã uống hai ly Screwdriver trong chuyến bay, nhưng chúng xem chừng chẳng khiến cô bớt lạnh lùng hơn tí nào.
“Nó sẽ rơi!” người phụ nữ kia đang thét lên lanh lảnh. “Ôi, tôi biết chắc mà!”
Một tiếp viên vội vã đến chỗ cô ta và ngồi xổm xuống bên cạnh. Hallorann thầm nghĩ dường như chỉ có tiếp viên và những bà nội trợ rất trẻ mới có thể ngồi xổm xuống một cách duyên dáng; đó là một tài năng hiếm có và tuyệt vời. Ông nghĩ về điều này trong khi cô tiếp viên dịu dàng khẽ nói chuyện với người phụ nữ kia, dần dần giúp cô ta bình tĩnh lại.
Hallorann không biết những hành khách khác trên chuyến bay 196 thì sao, nhưng cá nhân ông thì đang sợ gần như muốn bĩnh ra quần. Bên ngoài cửa sổ chẳng có gì để nhìn ngắm ngoài một tấm màn trắng cứ đập túi bụi vào máy bay. Chiếc máy bay bị những cơn gió chừng như từ tứ phương tám hướng thổi đến, thúc cho rung lắc dữ dội, hết bên này sang bên kia. Các động cơ đã được tăng công suất để bù đắp phần nào và kết quả là mặt sàn rung lên dưới chân họ. Có mấy người rên rỉ bằng thứ tiếng Khách Du Lịch phía sau, một cô tiếp viên đang quay trở lại cùng với mớ túi nôn mới, người đàn ông ngồi trước Hallorann ba hàng đã ói vào tờ National Observer và mỉm cười hối lỗi với cô tiếp viên đến giúp mình lau chùi. “Không sao đâu,” cô an ủi anh ta, “tôi cũng cảm thấy tương tự về tờ Reader's Digest .”
Hallorann đi máy bay đủ thường xuyên để phỏng đoán những gì đã xảy ra. Họ đã bay ngược chiều gió mạnh phần lớn chặng đường, thời tiết ở Denver bất thình lình trở xấu và bây giờ đã hơi muộn để chuyển hướng sang một nơi nào đó có thời tiết tử tế hơn. Chân ơi, đừng làm tao thất vọng.
( Nhóc à, đây quả là một màn kỵ binh xung kích bệnh hoạn. )
Cô tiếp viên xem chừng đã làm nguôi được cơn cuồng loạn của người phụ nữ kia. Cô ta bấy giờ đang sụt sịt và xì mũi vào trong một chiếc khăn tay thêu ren, nhưng đã ngừng lu loa ý kiến về cái kết khả dĩ của chuyến bay cho toàn bộ khoang cùng nghe. Cô tiếp viên vỗ vai người phụ nữ một phát cuối cùng và đứng dậy ngay lúc chiếc 747 làm pha tròng trành tệ nhất từ nãy đến giờ. Cô tiếp viên lảo đảo ra sau và ngã vào lòng người đàn ông ban nãy vừa nôn vào tờ báo, để lộ một đoạn đùi yêu kiều mang tất chân. Người đàn ông chớp mắt rồi ân cần vỗ vai cô. Cô mỉm cười đáp lại, nhưng Hallorann nghĩ rằng nỗi căng thẳng đang lộ ra ngoài. Chuyến bay sáng nay nhọc nhằn vô cùng.
Một tiếng tinh khẽ vang lên khi đèn KHÔNG HÚT THUỐC sáng trở lại.
“Cơ trưởng xin thông báo,” một giọng nói nhẹ nhàng, hơi nhuốm khẩu âm miền Nam bảo với họ. “Chúng tôi chuẩn bị hạ cánh xuống Sân bay Quốc tế Stapleton. Chuyến bay vừa rồi thật bão tố, vô cùng xin lỗi quý khách. Quá trình hạ cánh có thể cũng sẽ hơi dữ dội, nhưng chúng tôi dự đoán sẽ không gặp khó khăn thực sự nào. Xin vui lòng chú ý đèn THẮT DÂY AN TOÀN và KHÔNG HÚT THUỐC, chúng tôi hy vọng quý khách sẽ có một quãng thời gian tuyệt vời tại vùng đô thị Denver. Chúng tôi cũng hy vọng…”
Một đợt xóc mạnh nữa khiến chiếc máy bay rung chuyển rồi hụp xuống như một cú lao thang máy kinh hoàng. Bụng dạ Hallorann óc ách. Nhiều người - và không phải chỉ toàn là phụ nữ - hét lên.
“… rằng sẽ thật sớm được gặp lại quý khách trên một chuyến bay khác của TWA.”
“Còn lâu mới có chuyện ấy,” ai đó đằng sau Hallorann nói.
“Thật ngớ ngẩn,” người phụ nữ có khuôn mặt sắc cạnh kế bên Hallorann nhận xét, đặt một vỏ vỉ diêm vào trong cuốn sách và gấp sách lại lúc chiếc máy bay bắt đầu hạ độ cao. “Đối với một người đã chứng kiến những nỗi kinh hoàng của một cuộc chiến tranh dơ bẩn... giống như ông chẳng hạn... hay cảm nhận được sự vô đạo đê hèn trong chính sách can thiệp đô la mà CIA sử dụng... giống như tôi chẳng hạn... một vụ hạ cánh xóc nẩy chẳng có nghĩa lý gì . Tôi nói thế có đúng không, ông Hallorann?”
“Rất chí lý, thưa cô,” ông nói, rồi nhìn ảm đạm ra màn tuyết đang thổi tới tấp.
“Nếu ông không phiền, tôi xin mạn phép hỏi là mảnh thép trong đầu ông phản ứng ra sao với vụ này vậy?”
“À, đầu tôi không sao cả,” Hallorann nói. “Chỉ có mỗi dạ dày là hơi nhộn nhạo chút.”
“Tệ thật.” Cô ta lại mở cuốn sách ra.
Trong lúc hạ độ cao, xuyên qua những đám mây tuyết bất khả xâm phạm, Hallorann nghĩ đến một vụ rơi máy bay từng xảy ra tại Sân bay Logan ở Boston vài năm trước. Các điều kiện tương tự nhau, chỉ có điều thứ làm giảm tầm nhìn xuống mức không là sương mù, thay vì tuyết. Gầm máy bay đã va vào một bức tường chắn gần cuối đường băng. Những gì còn sót lại của tám mươi chín nhân mạng trên máy bay trông chẳng khác món thịt hầm Hamburger Helper là mấy.
Ông chẳng bận tâm lắm nếu chỉ mình mình thiệt mạng. Nhìn chung ông hiện giờ chỉ có một mình trên cõi đời, khách viếng đám tang ông chủ yếu sẽ là những người ông từng cùng làm việc và cái lão già Masterton bội giáo ấy, ít nhất lão cũng sẽ nâng ly tưởng nhớ ông. Nhưng thằng bé... nó đang trông đợi vào ông. Có khi ông là sự giúp đỡ duy nhất mà thằng bé đó có thể cậy vào và ông không thích cái cách mà lời kêu cứu cuối cùng của thằng bé bị ngắt ngang. Ông cứ nghĩ về chuyện lũ thú cây cảnh trông như thể đã di chuyển...
Một bàn tay trắng mảnh khảnh đặt lên tay ông.
Người phụ nữ với khuôn mặt sắc cạnh đã tháo kính ra. Khi không có kính, các đường nét trên mặt cô trông có vẻ mềm mại hơn hẳn.
“Mọi chuyện sẽ ổn thôi,” cô nói.
Hallorann nở nụ cười và gật đầu.
Đúng như đã quảng cáo, chiếc máy bay hạ cánh rất thô bạo, đoàn tụ với mặt đất mạnh đến nỗi thúc đổ gần hết đám tạp chí ra khỏi giá để ở phía trước và làm các khay nhựa trào khỏi khoang tiếp viên như những lá bài quá khổ. Không ai la hét cả, nhưng Hallorann nghe thấy một vài hàm răng gõ lập cập mạnh bạo, như tiếng nhạc cụ castanet của dân Digan.
Thế rồi các động cơ tua bin rú lên ồn ã, phanh chiếc máy bay lại, rồi khi tiếng chúng giảm xuống, cái giọng miền Nam nhẹ nhàng - dù có lẽ không được bình tĩnh lắm - của viên phi công vang lên trên hệ thống liên lạc. “Thưa quý vị, chúng ta đã hạ cánh xuống Sân bay Stapleton. Xin hãy ở nguyên chỗ ngồi cho đến khi máy bay đã dừng hẳn lại tại sân ga. Cảm ơn quý khách.”
Người phụ nữ bên cạnh Hallorann đóng quyển sách lại và thở dài. “Chúng ta vẫn sống để chiến đấu thêm một ngày nữa, ông Hallorann”
“Thưa cô, chúng ta vẫn chưa qua hết ngày hôm nay đâu.”
“Đúng. Rất đúng. Ông có muốn làm một ly trong phòng chờ với tôi không?”
“Tôi rất muốn thế, nhưng tôi có hẹn mất rồi.”
“Gấp không?”
“Rất gấp,” Hallorann nghiêm giọng nói.
“Tôi hy vọng việc ấy sẽ giúp cải thiện tình hình chung theo một cách nào đó.”
“Tôi cũng hy vọng thế,” Hallorann nói và mỉm cười. Cô mỉm cười đáp lễ, khi cô làm thế, mặt cô lặng lẽ trẻ thêm ra tận mười tuổi.
Bởi vì ông chỉ có một chiếc túi hành lý mang theo, Hallorann đến được bàn của Hertz ở tầng dưới trước cả đoàn. Bên ngoài ô cửa sổ kính mờ, ông có thể thấy tuyết vẫn đang rơi đều. cơn gió mạnh thổi những đám mây tuyết trắng bay tới bay lui, làm những người băng qua đường ra chỗ đỗ xe phải chật vật. Một người đàn ông bị mất mũ và Hallorann thấy thương cảm cho anh ta khi cái mũ xoáy vòng lên cao tít mù tắp. Người kia nhìn theo nó và Hallorann nghĩ: or sun ( Ôi, quên nó đi, anh bạn. Phải đến tận Arizona thì cái mũ phớt đó mới rơi lại xuống đất. )
Liền sau ý nghĩ đó:
( Nếu ở Denver mà đã tệ đến 1 nhường này thì chẳng hiểu ở Tây Boulder sẽ như thế nào đây? )
Có khi tốt nhất đừng nghĩ về điều đó.
“Tôi có thể giúp được gì cho ông không, thưa ông?” một cô gái mặc đồng phục Hertz màu vàng hỏi ông.
“Nếu có một chiếc xe, thì cô giúp được tôi đấy,” ông bảo với một nụ cười tươi rói.
Với một khoản phí nặng đô hơn bình thường, ông kiếm được một chiếc xe nặng đô hơn bình thường, một chiếc Buick Electra màu bạc và đen. Ông quan tâm đến khả năng leo đường quanh co lên núi hơn là mẫu mã; ông vẫn sẽ phải dừng lại ở đâu đó dọc đường và móc xích vào lốp. Không làm thế thì chẳng mong đi xa được.
“Tình hình tệ đến cỡ nào vậy?” ông hỏi trong khi cô gái đưa hợp đồng thuê xe cho ông ký.
“Người ta bảo đây là cơn bão tồi tệ nhất kể từ năm 1969,” cô tươi tỉnh trả lời. “Ông có phải lái xe xa không?”
“Xa hơn tôi muốn.”
“Thưa ông, nếu ông muốn, tôi có thể gọi điện trước tới trạm Texaco ở giao lộ đường 270. Họ sẽ móc xích cho ông.”
“Được thế thì tốt quá, cưng à.”
Cô nhấc điện thoại và gọi. “Họ sẽ đợi ông sẵn.”
“Cảm ơn cô rất nhiều.”
Khi rời khỏi bàn, ông thấy người phụ nữ có khuôn mặt sắc cạnh đứng trong một hàng người trước băng chuyền hành lý. Cô vẫn đang đọc sách. Hallorann nháy mắt với cô lúc đi ngang qua. Cô ngước lên nhìn, mỉm cười với ông và giơ hai ngón tay làm ký hiệu hòa bình tặng ông.
( thị kiến )
Ông dựng cổ áo khoác lên, mỉm cười và chuyển túi hành lý sang tay kia. Năng lực thị kiến ở cô chỉ là một đốm sáng nhỏ, nhưng nhận ra điều đó vẫn giúp ông cảm thấy khá hơn. Ông lấy làm tiếc vì đã bịa đặt với cô chuyện mình có một mảnh thép trong đầu. Ông thầm gửi lời chúc phúc cho cô và khi bước vào trong làn gió tuyết gào rít, ông cảm giác cô cũng đang chúc mình điều tương tự.
Khoản phí móc xích tại trạm phục vụ chỉ nhỏ thôi, nhưng Hallorann tuồn cho người nhân viên trong gara thêm một tờ mười đô để được đẩy lên vị trí cao hơn một chút trong danh sách chờ. Thế mà vẫn phải tận mười giờ kém mười lăm ông mới ra được ngoài đường, cần gạt trên kính chắn gió kêu cọt kẹt còn xích thì xủng xẻng theo một điệu đều đều chói tai quanh các bánh xe to sụ của chiếc Buick.
Đường cao tốc hỗn độn vô cùng. Ngay cả với mớ xích, ông cũng không thể đi nhanh hơn vận tốc năm mươi cây số giờ. Xe cộ trượt ra khỏi con đường theo những góc điên rồ và trên một số đoạn đường dốc, giao thông gần như không nhúc nhích được chút nào, những lốp xe mùa hè quay cuồng một cách bất lực trong lớp tuyết bột trôi tuột. Đây là cơn bão mùa đông lớn đầu tiên ở vùng đất thấp này (nếu có thể gọi độ cao một dặm trên mực nước biển là “thấp”) và nó hết sức trầm trọng. Nhiều người bọn họ không chuẩn bị cho tình huống này, một chuyện cũng không phải hiếm, nhưng Hallorann vẫn cứ nguyền rủa họ trong lúc nhích từng phân để đi vòng qua, ngó vào gương chiếu hậu bên ngoài bị tuyết phủ kín để đảm bảo rằng không có gì
( Băng băng vượt tuyết trắng... )
tiến lại ở làn đường bên trái mà hôn cặp mông đen của ông.
Vận rủi vẫn tiếp tục chờ đợi ông tại dốc dẫn vào đường 36. Đường 36 là cao tốc thu phí giữa Denver và Boulder, đồng thời đi đến Estes Park ở phía Tây nơi nó nối với đường 7. Con đường còn được gọi là Cao tốc Upland đó đi qua Sidewinder, ngang khách sạn Overlook, để rồi cuối cùng xuôi theo mạn Sườn Tây vào Utah.
Ngõ vào dốc vượt đã bị chặn bởi một chiếc xe sơ mi rơ-moóc lật nhào. Pháo sáng chói lòa rải xung quanh nó như nến sinh nhật trên chiếc bánh sinh nhật cho một đứa nhóc ngu ngốc nào đấy.
Ông dừng lại và hạ cửa sổ xuống. Một cảnh sát đội mũ Cossack lông che kín tai đưa một tay đeo găng ra dấu qua phía luồng giao thông đang di chuyển về phía Bắc trên đường 25.
“Ông không thể lên đây được đâu!” anh ta gào lên với Hallorann trên nền gió rít. “Đi qua hai chỗ rẽ nữa thì vào đường 91, rồi về lại đường 36 ở Broomfield!”
“Tôi nghĩ mình có thể đi vòng sang bên trái anh ta!” Hallorann hét lên đáp lại. “Lối anh nhắc đến xa hơn ba mươi cây so với đường của tôi!”
“Tôi nhắc đầu ông ra khỏi cổ bây giờ!” viên cảnh sát hét lại. “Con dốc này bị chặn rồi!”
Hallorann lùi lại, đợi dòng giao thông giãn ra và tiếp tục đi lên đường 25. Các biển hiệu cho ông biết chỉ một trăm sáu mươi cây nữa là đến Cheyenne, Wyoming. Ông sẽ ra đến tận đấy nếu không để ý tìm dốc vượt cần rẽ.
Ông tăng vận tốc lên năm mươi lăm cây nhưng không dám phóng nhanh hơn; tuyết chưa gì đã đe dọa sẽ lèn cứng cần gạt kính xe ông còn giao thông thì đang chuyển động theo kiểu hết sức điên rồ. Đi vòng ba mươi cây. Ông chửi thề và cái cảm giác thời gian của thằng bé đang mỗi lúc một cạn kiệt lại dâng lên trong lòng ông với một sự khẩn trương khiến ông gần như nghẹt thở. Đồng thời, ông còn cảm thấy chắc như đinh đóng cột rằng số mệnh sẽ không cho mình trở lại sau chuyến đi này.
Ông bật đài lên, vặn qua các mẩu quảng cáo Giáng sinh và tìm được tin dự báo thời tiết.
“... đã lên đến mười lăm phân và theo dự kiến thì vào buổi tối, vùng đô thị Denver sẽ dâng lên thêm ba mươi phân nữa. Cảnh sát ở địa phương và tiểu bang kêu gọi người dân không nên mang xe ra khỏi gara trừ khi thật cần thiết và cảnh báo rằng hầu hết các đường đèo đã bị phong tỏa. Thế nên hãy ở nhà bôi sáp cho ván trượt và tiếp tục theo dõi...”
“Con cảm ơn mẹ,” Hallorann nói và tức giận tắt cái đài đi.