← Quay lại trang sách

Chương 46 Wendy

Khoảng trưa, sau khi Danny vào phòng tắm để vệ sinh, Wendy lấy con dao quấn khăn từ dưới gối ra, bỏ vào túi áo choàng tắm và đi đến bên cửa phòng tắm.

"Danny ơi?”

"Dạ?”

“Mẹ xuống dưới nhà nấu bữa trưa cho chúng ta nhé. Được chứ con?”

“Vâng ạ. Mẹ có muốn con xuống không?”

“Không, mẹ sẽ mang lên. Nấu món trứng tráng phô mai và một ít xúp nhé?”

“Vâng ạ.”

Cô lưỡng lự bên ngoài cánh cửa đóng thêm một lúc nữa. “Danny, con có chắc là ổn không?

“Vâng,” nó nói. “Mẹ chỉ cần cẩn thận thôi.”

“Bố con đang đâu thế? Con có biết không?”

Giọng nó đáp lại, đều đều lạ thường, “Không. Nhưng không sao đâu ạ.”

Cô kìm nén thôi thúc muốn hỏi tiếp, muốn tiếp tục bóng gió đả động đến chuyện đấy. Chuyện đấy có tồn tại, họ biết nó là gì, dò hỏi sẽ chỉ khiến cho Danny thêm sợ hãi... cả cô nữa.

Jack đã mất trí. Họ đã ngồi cùng nhau trên chiếc giường con của Danny khi cơn bão bắt đầu mạnh lên và tàn khốc hơn vào khoảng tám giờ sáng nay, lắng nghe gã ở dưới tầng, rống lên rồi loạng choạng đi từ nơi này sang nơi khác. Hầu hết âm thanh dường như vọng đến từ phòng khiêu vũ. Jack hát những ca khúc lạc điệu, Jack cãi vã, Jack có lúc hét lớn, khiến mặt cả hai người đông cứng lại trong khi họ nhìn chằm chằm vào mắt nhau. Cuối cùng, họ nghe thấy gã loạng choạng băng qua đại sảnh và Wendy nghĩ mình nghe thấy một tiếng bốp lớn, như thể gã đã ngã xuống hoặc thô bạo đẩy mở tung một cánh cửa. Kể từ khoảng tám giờ rưỡi - tính đến nay đã là ba tiếng rưỡi rồi - chỉ còn mỗi sự im lặng ngự trị.

Cô bước dọc hành lang nhánh, rẽ vào hành lang chính của tầng một và lại chỗ cầu thang. Cô đứng trên chiếu nghỉ cầu thang tầng một nhìn xuống đại sảnh. Trông nó có vẻ hoang vắng, nhưng cái ngày âm u đầy tuyết này đã khiến bóng đổ phủ kín phần lớn căn phòng dài. Biết đâu Danny đã nhầm. Jack có thể ; ở đằng sau một chiếc ghế hay đi văng... có khi là phía sau bàn tiếp tân... đợi cô bước xuống.

Cô liếm ướt môi. “Jack à?”

Không lời đáp.

Bàn tay cô sờ được vào cán dao và cô bắt đầu đi xuống. Cô đã nhiều lần mường tượng ra kết thúc cho cuộc hôn nhân của mình: ly dị, cái chết của Jack trong vụ tai nạn xe hơi do say xỉn (một hình ảnh thường xuyên xuất hiện vào những quãng hai giờ sáng tối tăm ở Stovington) và thỉnh thoảng, trong một giấc mơ hão huyền, cô được một người đàn ông khác tìm thấy, một Galahad như trong phim dài tập, người sẽ nhấc Danny và cô lên yên con chiến mã trắng như tuyết và đưa cả hai đi. Nhưng cô chưa bao giờ mường tượng ra cảnh mình thập thò trên các hành lang và cầu thang như một tên tội phạm bồn chồn, con dao nắm chặt trong tay hòng đối phó với Jack.

Khi nghĩ đến điều đó, một làn sóng tuyệt vọng ập đến và cô phải dừng lại giữa cầu thang, nắm lấy lan can, sợ rằng đầu gối mình sẽ khuỵu xuống.

( Thừa nhận đi. Vấn đề không chỉ là Jack, anh ta chỉ là thứ cụ thể duy nhất trong toàn bộ nơi này mà mày có thể đổ hết mọi chuyện khác lên, những chuyện mày không thể tin ấy nhưng đang bị buộc phải tin, chuyện về mấy cái cây, hoa giấy trong thang máy, chiếc mặt nạ )

Cô cố gắng ngăn chặn ý nghĩ đó nhưng đã quá muộn.

( và những giọng nói nữa. )

Bởi vì thỉnh thoảng, cảm giác cứ như thể bên dưới lầu không chỉ có mỗi một gã điên, hú hét và trò chuyện với những bóng ma trong tâm trí đang suy sụp của gã. Thỉnh thoảng, như một tín hiệu đài phát thanh cứ yếu rồi lại mạnh, cô nghe thấy - hay nghĩ rằng mình nghe thấy - những giọng nói khác, cả âm nhạc, tiếng cười. Tại một thời điểm, cô nghe thấy Jack nói chuyện với một người tên Grady (cái tên này nghe hơi quen với cô nhưng cô không nhớ được cụ thể điều gì), tuyên bố gì đó và đặt câu hỏi trong bầu không khí lặng phắc, ấy nhưng gã lại cất tiếng rất lớn, như thể để làm cho người khác nghe được mình giữa một khung cảnh ồn ã liên miên. Và rồi, kỳ lạ thay, những âm thanh khác dần xuất hiện, như khớp vào đúng chỗ - một ban nhạc khiêu vũ, tiếng người vỗ tay, một người đàn ông với giọng khoái trá mà đầy uy quyền dường như đang cố thuyết phục ai đó phát biểu. Trong quãng thời gian kéo dài từ ba mươi giây đến một phút, cô sẽ nghe thấy những điều ấy, đủ lâu để xây xẩm mặt mày vì hãi hùng, rồi chúng lại biến mất và cô chỉ còn nghe thấy tiếng Jack, nói năng theo cái kiểu sai bảo nhưng hơi lè nhè mà theo như cô nhớ là giọng say rượu của gã. Nhưng trong khách sạn không có gì để uống hết ngoại trừ rượu sherry nấu ăn. Không phải thế sao? Đúng rồi, nhưng nếu cô có thể tưởng tượng ra khách sạn đầy tiếng nói và âm nhạc, chẳng lẽ Jack lại không thể tưởng tượng ra mình đang say rượu ư?

Cô không thích ý nghĩ đó. Không thích tẹo nào.

Wendy xuống đến đại sảnh và nhìn ngó xung quanh. Sợi dây nhung chăng ngang chắn lối vào phòng khiêu vũ đã bị gỡ xuống; cây cột thép nó được mắc vào bị thúc đổ, như thể ai đó đã bất cẩn va phải lúc đi qua. Ánh sáng trắng êm dịu chiếu vào từ ô cửa sổ cao, hẹp của phòng khiêu vũ tràn qua cánh cửa mở và rọi xuống tấm thảm đại sảnh. Tim đập thình thịch, cô đi đến cửa phòng khiêu vũ để mở và nhìn vào. Bên trong trống rỗng và im lặng, âm thanh duy nhất là cái vọng âm ngầm kỳ lạ, dường như luôn vương lại trong mọi căn phòng lớn, từ ngôi thánh đường lớn nhất đến phòng chơi lô tô nhỏ nhất ở thôn quê.

Cô quay trở lại bàn tiếp tân và lưỡng lự đứng một lúc, lắng nghe tiếng gió hú bên ngoài. Đây là cơn bão tồi tệ nhất và nó vẫn đang mạnh dần lên. Ở đâu đó bên chái Tây, một chốt cửa chớp đã gãy và cánh cửa chớp cứ đập tới đập lui làm nên từng tiếng rắc đơn điệu, đều đều, như âm thanh tại trường bắn chỉ có một khách hàng.

( Jack à, anh thực sự nên xử lý nó đi. Trước khi có thứ gì đó lọt được vào nhà. )

Cô tự hỏi mình sẽ làm gì nếu gã xộc đến chỗ cô ngay bây giờ. Nếu gã nhổm dậy từ đằng sau cái bàn tiếp tân đen bóng với chồng đơn ba liên và chiếc chuông mạ bạc nhỏ, giống như một thằng hề trong hộp nhạc khát máu, một thằng hề trong hộp nhạc miệng cười toe toét tay cầm dao pha, chẳng còn chút lý trí nào nữa phía sau cặp mắt. Liệu cô có đứng chết sũng vì kinh hãi không, hay liệu cô vẫn còn đủ bản năng nguyên thủy của người mẹ để chiến đấu với gã hòng bảo vệ con trai mình cho đến khi một trong hai người lăn ra chết? Cô không biết. Suy nghĩ đó khiến cô cảm thấy buồn nôn - khiến cô cảm thấy cả cuộc đời mình chẳng khác nào một giấc mơ dài và êm đềm ru cho cô bất lực chìm vào cơn ác mộng ngoài đời thực này. Cô là người mềm yếu. Khi rắc rối xuất hiện, cô ngủ. Quá khứ cô không có gì đặc biệt. Cô chưa bao giờ bị đem ra thử lửa. Bây giờ thì thách thức đã ập xuống đầu cô, không phải dưới dạng lửa mà là băng, nhưng cô sẽ không được phép ngủ qua vụ này. Con trai cô đang đợi cô ở trên lầu.

Cô nắm chặt cán dao hơn, dõi mắt nhìn qua cái bàn.

Không có gì ở đó cả.

Sự nhẹ nhõm trong cô thoát ra dưới dạng một tiếng thở dài thượt, đứt quãng.

Cô đẩy thanh chắn lên và bước qua, dừng lại để ngó nghiêng văn phòng bên trong trước khi vào hẳn trong đấy. Cô mò mẫm băng qua cánh cửa tiếp theo để tìm công tắc đèn bếp, lạnh lẽo chờ đợi một bàn tay chụp lấy tay mình bất cứ lúc nào. Thế rồi các bóng đèn huỳnh quang bật lên với những tiếng lách tách và o o nhỏ xíu và cô có thể nhìn thấy nhà bếp của ông Hallorann - bây giờ thì là nhà bếp của cô rồi, hay dở ra sao cũng vậy - gạch men xanh lá nhạt, formica sáng bóng, đồ sứ không tì vết, viền mép crôm loang loáng. Cô đã hứa với ông ta rằng mình sẽ giữ cho nhà bếp được sạch sẽ và cô đã giữ lời. Cô cảm thấy như nó là một trong những chốn an toàn của Danny. Sự hiện diện của Dick Hallorann dường như bao trùm và an ủi cô. Danny đã gọi ông Hallorann đến và khi cô ở trên tầng - sợ hãi ngồi cạnh Danny trong khi chồng cô lải nhải và nói sảng bên dưới - việc ấy xem chừng chỉ là một hy vọng mờ nhạt vô cùng. Nhưng khi đứng ở đây, tại nơi ông Hallorann làm việc, việc ấy lại có vẻ khá khả thi. Có thể ông hiện đang trên đường đến, quyết tâm đến với họ, bất chấp cơn bão. Có thể tình hình là như vậy.

Cô đến chỗ kho thực phẩm, kéo chốt qua và bước vào bên trong. Cô lấy một lon xúp cà chua và đóng cửa kho thực phẩm lại, cài chốt cho nó. Cánh cửa áp sát mặt sàn. Nếu chốt cửa cẩn thận, ta sẽ không phải lo lắng về việc có phân chuột cống hay chuột nhắt lẫn vào trong gạo, bột hay đường.

Cô mở lon và đổ cái món dinh dính như thạch ấy vào trong một cái xoong - bẹp . Cô đi đến tủ lạnh lấy sữa và trứng để làm món trứng tráng. Sau đó qua chỗ kho lạnh để lấy phô mai. Tất cả những hành động ấy - hết sức bình thường và là một phần cố hữu trong cuộc sống cô từ trước khi nó có thêm Overlook - đã giúp cô bình tĩnh lại.

Cô nấu chảy bơ trong chảo rán, pha loãng xúp với sữa, rồi đổ trứng đã đánh vào chảo.

Chợt cô có cảm giác ai đó đang đứng đằng sau, đưa tay về phía cổ họng cô.

Cô xoay phắt lại, nắm chặt con dao. Không ai ở đó.

( !Cái cô này, bình tĩnh lại xem nào! )

Cô nghiền khối phô mai đầy một bát, đổ vào món trứng tráng, lật mặt trứng và vặn vòng ga xuống đến mức nó chỉ còn là một ngọn lửa trần màu xanh. Xúp nóng hôi hổi. Cô đặt nồi lên một cái khay lớn cùng với dao nĩa, hai cái bát, hai cái đĩa, lọ muối và lọ tiêu. Khi món trứng đã hơi phồng lên, Wendy cho nó trượt vào một cái đĩa và đậy lại.

( Bây giờ thì quay trở lại đường hồi nãy đi. Tắt đèn bếp. Đi qua văn phòng bên trong. Qua thanh chắn ở bàn, lĩnh hai trăm đô la [18E] )

Cô dừng lại ở đại sảnh phía ngoài bàn tiếp tân và đặt khay xuống cạnh chiếc chuông bạc. Hư ảo gì thì cũng chỉ có giới hạn thôi; vụ này giống như một trò chơi trốn tìm siêu thực vậy.

Cô đứng trong đại sảnh tối tăm, cau mày suy nghĩ.

( Lần này thì cô đừng có chối bỏ sự thật nữa nhé. Mặc dù tình huống này trông thật điên rồ, nhưng một số thứ vẫn là sự thực. Một trong số đó: Cô có lẽ là người có trách nhiệm duy nhất còn sót lại trong cả cái chốn dị hợm này. Cô có một thằng con trai năm tuổi sắp lên sáu cần trông nom. Và chồng cô, bất kể anh ta đã gặp phải chuyện gì và bất kể anh ta có nguy hiểm đến đâu... có khi anh ta cũng là một phần trách nhiệm của cô nữa. Ngay cả nếu anh ta không thuộc trách nhiệm của cô, thì cô cũng nghĩ thử xem: Hôm nay là mùng hai tháng Mười hai. Cô có thể sẽ bị kẹt ở đây thêm bốn tháng nữa nếu không có kiểm lâm viên nào ghé qua. Ngay cả trong trường hợp họ bắt đầu băn khoăn tại sao không nghe thấy chúng ta báo tin gì trên đài vô tuyến băng tầng dân dụng, thì vẫn sẽ không có ai đến ngay vào hôm nay... hay ngày mai... có khi là suốt nhiều tuần liền đâu. Cô định cả tháng trời cứ lén lút xuống lấy đồ ăn với một con dao trong túi và cứ sợ bóng sợ gió trước mọi thứ đấy hả? Cô thực sự nghĩ rằng mình sẽ tránh được Jack suốt một tháng? Cô nghĩ rằng mình sẽ ngăn được Jack khỏi căn phòng trên tầng nếu anh ta muốn vào? Anh ta có chìa khóa tổng và chỉ một cú đạp mạnh cũng đủ làm gãy chốt rồi. )

Cô để cái khay lại trên bàn, chầm chậm bước ra chỗ phòng ăn và nhìn vào trong đấy. Nó vắng tanh. Có một cái bàn với ghế xếp xung quanh, họ đã thử ngồi ăn ở đó cho đến khi sự trống rỗng của căn phòng khiến họ ớn lạnh.

“Jack?” cô ngập ngừng gọi.

Đúng lúc đó, một cơn gió mạnh thổi thốc đến, đẩy tuyết va vào cửa chớp, nhưng cô dường như nghe thấy gì đó khác. Một tiếng rên rỉ nghèn nghẹt.

" Jack? ”

Lần này không có âm thanh đáp lại, nhưng mắt cô để ý thấy thứ gì đó bên dưới cặp cửa hai chiều ở Sảnh Colorado, một thứ lấp loáng mờ mờ dưới ánh sáng dịu. Bật lửa của Jack.

Lấy hết can đảm, cô tiến lại và đẩy cửa ra. Mùi rượu nồng nặc đến nỗi hơi thở cô nghẹn lại trong cổ họng. Thậm chí gọi nó là mùi cũng không đúng; nó là một làn hơi nồng nặc. Nhưng các kệ trống rỗng mà. Gã đã tìm thấy rượu ở nơi quái nào mới được chứ. Một chai rượu được giấu ở đằng sau tủ chạn nào đó à? Ở đâu cơ chứ?

Có thêm một tiếng rên rỉ nữa, trầm thấp và lè nhè, nhưng lần này thì nghe rõ mồn một. Wendy chậm rãi bước đến quầy rượu.

"Jack?”

Không có câu trả lời.

Cô nhìn qua quầy rượu và thấy gã đang ở ngay đấy, nằm sõng soài trên sàn trong trạng thái mê man. Căn cứ vào mùi thì gã đã say khướt. Hẳn là gã đã tìm cách leo qua mặt quầy và bị mất thăng bằng. Thật phi thường là gã không bị gãy cổ. Cô nhớ lại một câu tục ngữ xưa: Chúa trông nom bọn say và đám trẻ. Amen.

Nhưng cô không giận gã; khi nhìn xuống gã, cô cảm thấy gã trông chẳng khác nào một cậu bé đang kiệt quệ tột cùng, cố gắng làm quá nhiều thứ để rồi lăn ra ngủ thiếp đi giữa sàn phòng khách. Gã đã ngừng uống rượu và kẻ quyết định uống trở lại không phải là Jack; không có rượu để gã bập vào... thế rượu đến từ đâu được?

Dọc theo quầy rượu hình móng ngựa, cứ mỗi một mét rưỡi là lại có những chai rượu bọc trong rơm, miệng chai nhét nến. Cô đoán làm vậy là để gợi cảm giác phóng túng. Cô nhấc một chai lên và lắc nó, phần nào trông đợi sẽ nghe thấy tiếng rượu sóng sánh bên trong.

( bình cũ rượu mới )

nhưng chẳng có gì cả. Cô đặt nó trở xuống.

Jack bấy giờ đang cựa quậy. Cô đi vòng ra sau quầy rượu, tìm thấy cửa vào, rồi vào trong và bước trở lại nơi Jack nằm, chỉ dừng chân để quan sát mấy cái vòi crôm lấp loáng. Chúng khô cong, nhưng khi qua gần chúng, cô có thể ngửi thấy mùi bia, ẩm và mới, giống như một màn sương mịn.

Khi cô đến chỗ Jack, gã lật người lại, mở mắt ra và ngước lên nhìn cô. Trong một khoảnh khắc, ánh mắt gã hoàn toàn đờ đẫn, rồi nó trở nên tỉnh táo.

“Wendy?” gã hỏi. “Em đấy à?”

“Vâng,” cô nói. “Anh nghĩ mình lên tầng trên nổi không? Nếu anh quàng tay qua người em thì sao? Jack này, anh kiếm đâu ra...”

Bàn tay gã tàn nhẫn siết lại quanh mắt cá chân cô.

“Jack! Anh đang làm...”

“Túm được rồi nhé!” gã nói và toét miệng cười. Mùi rượu và ô liu nồng nặc phảng phất quanh người gã, chừng như gợi lại trong cô một nỗi kinh hoàng xưa cũ, một nỗi kinh hoàng khủng khiếp hơn bất kỳ thứ gì cái khách sạn có thể đưa ra. Một phần xa xăm trong cô nghĩ rằng điều tồi tệ nhất là sự tình lại một lần nữa trở thành như thế này, cô và người chồng say xỉn của mình.

“Jack, em muốn giúp.”

“Ồ phải rồi. Cô và Danny chỉ muốn giúp thôi.” Nắm tay siết trên mắt cá cô bây giờ đã bóp rất chặt. Vẫn túm lấy cô, Jack run rẩy bò dậy trên gối. “Cô muốn giúp tất cả chúng ta ra khỏi đây. Nhưng bây giờ thì... tôi... tóm được rồi nhé! ”

“Jack, anh đang làm đau mắt cá em...”

“Tôi sẽ làm đau không chỉ mỗi mắt cá cô đâu, đồ chó đẻ. ”

Hai chữ ấy làm cô choáng váng đến nỗi cô không nhúc nhích khi gã buông mắt cá cô ra và loạng choạng đứng hẳn dậy, lảo đảo trước mặt cô.

“Cô chưa bao giờ yêu tôi,” gã nói. “Cô muốn chúng ta rời đi vì cô biết rằng đó sẽ là dấu chấm hết đối với tôi. Cô đã bao giờ nghĩ về các tr… tr. trách nhiệm của tôi chưa? Không, làm đếch gì có chuyện đó. Tất cả những gì cô nghĩ đến là làm sao để kéo tôi xuống. Cô giống hệt như mẹ tôi, đồ chó đẻ hèn yếu!”

“Dừng lại đi,” cô vừa nói vừa khóc. “Anh không biết mình đang nói gì đâu. Anh say rồi. Em không biết sao mà lại như thế, nhưng anh say rồi.”

“Ồ, tôi biết. Bây giờ thì tôi biết rồi. Cô và nó. Cái thằng nhãi ranh trên tầng. Hai người, cùng nhau bày mưu tính kế. Có đúng thế không?”

“Không, không! Bọn em có bao giờ tính kế gì đâu! Anh đang...”

“Dối trá!” gã hét lên. “Ôi, tôi biết các người làm thế nào rồi! Chắc là tôi biết rồi đó! Khi tôi nói, ‘Chúng ta sẽ ở lại đây và anh sẽ làm công việc của mình, cô nói, Vâng, anh, còn nó thì nói, ‘Vâng, bố, sau đó thì các người bày mưu tính kế. Các người tính sẽ sử dụng chiếc xe trượt tuyết. Cô đã tính như thế. Nhưng tôi biết. Tôi đã phát hiện ra. Cô nghĩ tôi không phát hiện ra được à? Cô nghĩ tôi ngu lắm à? ”

Cô nhìn gã chằm chằm, không nói nên lời. Gã sẽ giết cô, sau đó gã sẽ giết Danny. Thế rồi có thể khách sạn sẽ hài lòng và cho phép gã tự sát. Giống như người chăm sóc trước. Giống như

( Grady. )

Gần như rụng rời vì kinh hãi, cô cuối cùng cũng nhận ra người Jack đã trò chuyện cùng trong phòng khiêu vũ.

“Cô làm cho con trai tôi chống lại tôi. Đó là điều tệ nhất.” Mặt gã xệ xuống, hằn sâu những nét tự thương hại. “Thằng con trai bé bỏng của tôi. Bây giờ thì nó cũng ghét tôi rồi. Cô khiến cho điều đó xảy ra. Đó là kế hoạch của cô từ đầu đến giờ, đúng không? Cô suốt bao lâu nay chỉ toàn thấy ghen tị, đúng không? Giống hệt như mẹ cô. Cô sẽ không đòi nào hài lòng trừ khi mình độc chiếm cả cái bánh, đúng không? Đúng không? ”

Cô không thể nói gì.

“Rồi, tôi sẽ chấn chỉnh cô,” gã nói và tìm cách đưa tay nắm lấy cổ họng cô.

Cô lùi một bước, rồi một bước nữa, gã loạng choạng vấp vào người cô. Cô nhớ ra con dao trong túi áo choàng và nắm lấy nó, nhưng bây giờ tay trái gã đã choàng quanh người cô, ghim cứng cánh tay cô vào bên hông. Cô có thể ngửi thấy mùi rượu hăng và mồ hôi chua loét từ gã.

“Phải bị trừng phạt,” gã phì phò nói. “Trừng trị. Trừng trị... nghiêm khắc.”

Bàn tay phải gã tìm thấy cổ họng cô.

Khi hơi thở cô bị chặn lại, cơn hoảng loạn thuần túy chiếm lấy quyền kiểm soát. Tay trái gã đến tham gia cùng tay phải và bây giờ cô có thể tự do đưa tay vung con dao, nhưng cô đã quên béng nó. Cô đưa cả hai tay lên và bắt đầu kéo đôi bàn tay to hơn, mạnh mẽ hơn của gã một cách bất lực.

“Mẹ!” Danny rú lên từ đâu đó. “Bố ơi, dừng lại đi! Bố đang làm đau mẹ đấy!” Nó hét lên chói lói, một âm thanh lanh lảnh và trong trẻo mà cô nghe như vọng đến từ xa.

Những vệt sáng đỏ nẩy lên trước mắt cô như những vũ công ba lê. Căn phòng ngày càng tối hơn. Cô thấy con trai trèo lên quầy rượu và quăng mình lên vai Jack. Đột nhiên, một trong hai bàn tay đang bóp nghẹn cổ họng cô biến mất khi Jack gầm gừ và hất Danny ra. Thằng bé văng ngược vào những gian kệ trống và ngã xuống sàn, choáng váng. Bàn tay đó lại ấn lên cổ cô. Những vệt sáng đỏ bắt đầu chuyển sang màu đen.

Danny đang yếu ớt khóc. Ngực cô đang cháy. Jack đang hét vào mặt cô, “Tôi sẽ chấn chỉnh cô! Khốn nạn, tôi sẽ cho cô thấy ai là chủ ở đây! Tôi sẽ cho cô thấy.” Nhưng mọi âm thanh đều nhỏ dần xuôi một hành lang dài tối tăm. Cơn vật lộn của cô bắt đầu yếu đi. Một tay cô buông tay gã ra và chậm rãi hạ xuống cho đến khi cánh tay duỗi thẳng theo một góc vuông với cơ thể, bàn tay èo uột trên cổ tay như một người phụ nữ đuối nước.

Nó chạm vào một cái chai - một trong những chai rượu bọc rơm dùng làm giá nến trang trí.

Với chút sức lực cuối cùng, cô mò mẫm tìm cổ chai và nắm được nó, cảm thấy những ngấn sáp trơn trượt trên tay.

( và ôi lạy Chúa, nếu mình trượt tay )

Cô vung nó lên rồi vụt xuống, cầu nguyện rằng nó sẽ trúng mục tiêu, biết rằng nếu nó chỉ đánh vào vai hoặc bắp tay gã thì cô chết chắc.

Nhưng cái chai đập thẳng xuống đầu Jack Torrance, thủy tinh vỡ toang bên trong lớp rơm. Đế chai dày và nặng, tiếng đập vào hộp sọ gã nghe chẳng khác nào một quả bóng tạ rơi xuống sàn gỗ cứng. Gã bật ngửa ra sau, mắt trợn tròn trong hốc. Áp lực trên cổ họng cô nói lỏng, sau đó biến mất hoàn toàn. Gã chìa hai tay ra, như thể để giữ thăng bằng, rồi ngã đập lưng xuống sàn.

Wendy hớp vào một hơi dài, thổn thức. Bản thân cũng suýt thì ngã xuống, cô nắm chặt mép quầy rượu và xoay xở giữ được mình đứng vững. Thần trí chập chờn. Cô có thể nghe thấy Danny khóc, nhưng cô không biết nó đang ở đâu. Nghe cứ như tiếng khóc vang lên trong một buồng vang. Cô lờ mờ thấy những giọt máu to ngang đồng xu nhỏ tong tỏng xuống bề mặt tối thẫm của quầy rượu - cô nghĩ chúng nhỏ xuống từ mũi mình. Cô đằng hắng và nhổ nước bọt lên sàn nhà. Vì thế mà một cơn đau thấu trời thấu đất vọt lên cổ họng cô, nhưng cơn đau lắng xuống thành một cảm giác đau âm ỉ, đều đặn... chỉ vừa đủ cho cô chịu đựng.

Dần dần, cô bắt đầu kiểm soát được bản thân.

Cô buông tay khỏi quầy rượu, quay lại và thấy Jack nằm dài ra đấy, cái chai vỡ vụn bên cạnh gã. Gã trông giống như một người khổng lồ gục ngã. Danny đang lui cui bên dưới máy tính tiền của quầy, cả hai tay đút trong miệng, nhìn chằm chằm bố mình đang bất tỉnh.

Wendy lảo đảo đi đến và chạm vào vai nó. Danny co rúm người lại tránh xa cô.

“Danny, nghe mẹ này...”

“Không, không” nó lẩm bẩm lẩm bẩm với cái giọng khàn khàn của một ông già. “Bố đánh mẹ... mẹ đánh bố... bố đánh mẹ... con muốn đi ngủ. Danny muốn đi ngủ.”

"Danny...”

“Ngủ, ngủ. Chúc ngủ ngon.”

“ Không! ”

Cơn đau lại xé toạc cổ họng cô. Cô nhăn mặt chống chọi. Nhưng thằng bé mở mắt ra. Đôi mắt nó e dè nhìn cô từ trong hai cái hốc xanh xao, mờ tối.

Cô ép bản thân nói với giọng bình tĩnh, mắt cô dán chặt vào mắt nó. Giọng cô nhỏ và khàn khàn, gần như thì thầm. Nói chuyện mới đau đớn làm sao. “Nghe mẹ này, Danny. Bố con không phải là người định làm hại mẹ. Và mẹ không muốn làm hại bố con. Khách sạn đã chui vào người bố con, Danny. Overlook đã chui vào người bố con. Con có hiểu ý mẹ không?”

Một vẻ thấu hiểu dần dần xuất hiện lại trong mắt Danny.

“Nước Xấu,” nó thì thầm. “Trước đây trong này không có chút nào, phải không ạ?”

“Đúng vậy. Khách sạn đặt nó vào đây. Cái...” Cô lên cơn ho khù khụ và phun ra thêm một đống máu. Cô cảm thấy như cổ họng giờ đã căng phồng lên gấp đôi rồi. “Khách sạn bắt bố con uống. Con có nghe thấy những người mà bố con nói chuyện sáng nay không?”

“Vâng…. những người trong khách sạn...”

“Mẹ cũng nghe thấy họ. Và điều đó có nghĩa là khách sạn đang trở nên mạnh hơn. Nó muốn làm hại tất cả chúng ta. Nhưng mẹ nghĩ... mẹ hy vọng… rằng nó chỉ có thể làm được điều đó thông qua bố con. Bố con là người duy nhất nó có thể bắt được. Con có hiểu ý mẹ không, Danny? Con rất cần phải hiểu điều này.”

“Khách sạn đã bắt được bố.” Nó nhìn Jack và rên rỉ bất lực.

“Mẹ biết con yêu bố. Mẹ cũng vậy. Chúng ta phải nhớ rằng khách sạn cũng đang tìm cách làm hại bố con, giống như những gì nó muốn làm với chúng ta.” Và cô tin chắc đó là sự thật. Hơn nữa, cô nghĩ rằng có thể Danny mới là người mà khách sạn thực sự muốn, lý do cái khách sạn dồn tâm dồn sức đến nhường ấy... có khi còn là lý do khiến nó có thể dồn tâm dồn sức được đến nhường ấy. Thậm chí có thể là bằng một cách bí hiểm nào đó, chính khả năng thị kiến của Danny đã cung cấp năng lượng cho nó, giống như cách ắc quy cung cấp năng lượng cho các thiết bị điện trong xe ô tô... như cách ắc quy khiến cho xe khởi động. Nếu họ thoát khỏi đây, Overlook có thể sẽ lắng xuống trạng thái bán tri giác hồi trước, không thể làm gì hơn việc trưng ra những hình ảnh kinh hoàng rẻ tiền cho các vị khách có khả năng tâm linh nhạy bén ở bên trong nó. Nếu không có Danny, chốn này sẽ không khác gì một ngôi nhà ma ám trong công viên giải trí, nơi mà một hoặc hai người khách có thể nghe tiếng gõ côm cốp hay những âm thanh huyền ảo của một bữa tiệc hóa trang, hoặc thỉnh thoảng nhìn thấy một thứ ghê rợn. Nhưng nếu nó hấp thụ Danny... khả năng thị kiến hay sức sống hay tinh thần của Danny... muốn gọi là gì cũng được - nó sẽ trở thành thứ gì đây?

Ý nghĩ ấy khiến cô lạnh buốt cả người.

“Giá mà bố khỏe lại,” Danny nói và nước mắt lại bắt đầu tuôn rơi.

“Mẹ cũng vậy,” cô nói, rồi ôm chặt lấy Danny. “Và cưng à, chính thế mà con phải giúp mẹ đưa bố con vào đâu đó. Một nơi nào đó mà khách sạn không thể khiến bố con làm hại chúng ta, nơi nào đó mà bố con không thể làm hại chính mình nữa. Rồi... nếu bác Dick bạn con đến, hay một kiểm lâm viên, chúng ta có thể đưa bố con đi. Mẹ nghĩ bố con có thể trở lại bình thường. Tất cả chúng ta có thể sẽ ổn cả. Mẹ nghĩ vẫn còn cơ hội để điều đó xảy ra, nếu chúng ta mạnh mẽ và dũng cảm, giống như con khi nhảy lên lưng bố ấy. Con có hiểu không?” Cô nhìn nó với vẻ van nài và nghĩ vụ này mới kỳ lạ làm sao; cô chưa bao giờ thấy nó trông giống Jack đến thế.

“Vâng,” nó nói và gật đầu. “Con nghĩ... nếu chúng ta có thể rời khỏi đây... mọi thứ sẽ trở lại như cũ. Chúng ta có thể đặt bố vào đâu đây?”

“Kho thực phẩm. Có đồ ăn trữ bên trong và một cái chốt chắc khỏe bên ngoài. Nó ấm lắm. Chúng ta có thể ăn những thứ cất trong tủ lạnh và kho lạnh. Sẽ đủ đồ cho cả ba chúng ta đến khi có người đến cứu.”

“Chúng ta làm luôn bây giờ ạ?”

“Ừ, ngay bây giờ. Trước khi bố con thức dậy.”

Danny nhấc cửa quầy rượu lên trong khi cô gập bàn tay Jack để lên ngực gã và dành ra một lát lắng nghe nhịp thở gã. Chậm nhưng đều đặn. Căn cứ vào mùi, cô tin gã hẳn đã nốc rất nhiều... mà gã đã cai rồi. Cô nghĩ chưa biết chừng chính rượu cũng góp phần khiến gã bất tỉnh, không kém gì cú vụt chai vào đầu.

Cô nhấc hai chân gã lên và bắt đầu kéo gã dọc sàn nhà. Cô đã kết hôn với gã được gần bảy năm, gã đã nằm lên cô vô số lần - phải đến hàng ngàn - nhưng cô chưa bao giờ nhận ra gã nặng nhường nào. Hơi thở cô khò khè chui ra chui vào đầy đau đớn trong cái cổ họng nhức nhối. Dẫu sao, cô vẫn cảm thấy khá hơn hẳn bao ngày vừa qua. Cô vẫn còn sống. Sau khi suýt mất mạng thì điều ấy thật quý giá. Và Jack cũng còn sống. Nhờ may mắn thuần túy thay vì theo kế hoạch cụ thể nào, họ có lẽ đã tìm ra cách duy nhất để giúp tất cả cùng tai qua nạn khỏi.

Cô thở hổn hển, dừng lại một lúc, giữ chân Jack ở hai bên hông. Khung cảnh xung quanh gọi cho cô nhớ đến tiếng gào của lão thuyền trưởng già trong Đảo giấu vàng sau khi được lão Pew mù đưa cho cái chấm đen: Vẫn còn cơ hội đối phó với chúng !

Và rồi cô bứt rứt nhớ lại rằng lão thuyền trưởng đã lăn đùng ra chết chỉ vài giây sau.

“Mẹ ổn chứ? Bố có... bố có nặng lắm không?”

“Mẹ lo được.” Cô lại bắt đầu kéo gã. Danny bấy giờ đang ở bên cạnh Jack. Một bàn tay gã đã rơi khỏi ngực và Danny nhẹ nhàng, âu yếm đặt nó lại.

“Mẹ có chắc không?”

“Chắc. Thế này là tốt nhất, Danny à.”

“Thế này giống như tống bố vào tù vậy.”

“Chỉ một thời gian thôi.”

“Rồi ạ. Mẹ có chắc là mình làm được không?”

“Chắc.”

Nhưng chỉ suýt soát thôi. Khi họ đi qua chỗ bệ cửa thì Danny nhấc đầu bố lên, nhưng đôi bàn tay nó bị trượt trong mái tóc nhờn bóng của Jack lúc họ tiến vào trong nhà bếp. Gáy gã đập xuống gạch và Jack bắt đầu rên rỉ cựa quậy.

“Phải dùng khói,” Jack lẩm bẩm gấp gáp. “Đi lấy cái bình xăng cho tao đi.”

Wendy và Danny nhìn nhau căng thẳng, sợ hãi.

“Giúp mẹ với,” cô khẽ nói.

Trong một khoảnh khắc, Danny đứng như thể bị khuôn mặt bố nó làm cho tê liệt, rồi nó cà giật đến bên cạnh cô và giúp cô giữ chân trái. Họ kéo gã qua sàn bếp một cách chậm chạp như trong ác mộng, âm thanh duy nhất phát ra là tiếng o o khẽ như côn trùng từ đèn huỳnh quang và hơi thở mệt nhọc của chính họ.

Khi họ đến kho thực phẩm, Wendy đặt chân Jack xuống và quay lại dò dẫm mở chốt. Danny nhìn xuống Jack, bấy giờ đã lại nằm oặt ra. Đuôi áo sơ mi đã tuột ra khỏi lưng quần khi họ kéo và Danny tự hỏi liệu bố có say đến mức không sợ bị nhiễm lạnh không. Nhốt bố trong kho thực phẩm như một con thú hoang có vẻ thật sai trái, nhưng nó đã thấy những gì bố cố gắng gây ra cho mẹ. Ngay cả lúc ở trên tầng, nó cũng đã biết bố sẽ làm điều đó. Nó đã nghe thấy họ cãi nhau trong đầu mình.

( Giá như tất cả chúng ta có thể ra khỏi đây. Hoặc về lại Stovington, nếu mình đang ở trong mơ. Giá mà được như vậy. )

Cái chốt bị kẹt.

Wendy dốc toàn lực kéo cái chốt, nhưng nó dứt khoát không nhúc nhích. Cô không thể rút nổi cái chốt chết tiệt đó. Thật ngu ngốc, thật không công bằng... cô đã mở nó ra mà không gặp chút rắc rối gì lúc vào lấy lon xúp. Bây giờ nó lại không chịu nhúc nhích, cô biết làm gì đây? Họ không thể nhét gã vào kho lạnh; gã sẽ chết cóng hay chết ngạt mất. Nhưng nếu họ để gã ở ngoài và gã tỉnh dậy...

Jack lại cựa quậy trên sàn nhà.

“Tôi sẽ xử lý chuyện ấy,” gã lẩm bẩm. “Tôi hiểu mà.”

“Bố sắp dậy kìa, mẹ ơi!” Danny cảnh báo.

Cô bật khóc, cứ giật mạnh cái chốt bằng cả hai tay.

“Danny?” Giọng Jack thoáng một nét đe dọa mơ hồ, dù vẫn còn lè nhè. “Có phải con đấy không, bác sĩ thân yêu?”

“Bố cứ ngủ đi, nhé bố,” Danny lo lắng nói. “Giờ là giờ ngủ rồi đấy, bố biết không.”

Nó ngước lên nhìn mẹ vẫn đang vật lộn với cái chốt và ngay lập tức nhận ra vấn đề nằm ở đâu. Cô đã quên xoay chốt trước khi cố rút nó ra. Cái ngạnh gài nhỏ bị mắc lại trong rãnh.

“Đây,” nó nói khẽ và gạt đôi bàn tay run rẩy của cô sang một bên; tay nó cũng đang run lẩy bẩy chẳng kém. Nó dùng cườm tay hất ngạnh gài ra và cái chốt dễ dàng được kéo qua.

“Nhanh lên,” nó nói. Nó nhìn xuống. Đôi mắt Jack đã lại hấp háy mở ra lại và lần này bố đang nhìn thẳng vào nó, ánh mắt bằng lặng và đầy suy tư đến lạ.

“Mày đã quay cóp,” bố bảo nó. “Tao biết mày đã làm thế. Nhưng nó ở đâu đó trong này thôi. Và tao sẽ tìm thấy nó. Tao hứa với mày đấy. Tao sẽ tìm thấy nó...” Lời lẽ gã lại trở nên lè nhè.

Wendy đẩy mở cánh cửa kho thực phẩm bằng đầu gối, gần như không để ý mùi hoa quả sấy khô hăng nồng phả ra. Cô lại nhấc chân Jack lên và kéo gã vào. Cô đang thở hồng hộc, sức lực đã chạm ngưỡng giới hạn. Khi cô kéo sợi dây bật đèn, mắt Jack lại hấp háy mở.

“Cô đang làm gì đấy? Wendy? Cô đang làm gì đấy?”

Cô bước qua người gã.

Gã rất nhanh; nhanh đến kinh ngạc. Một bàn tay vụt ra làm cô phải lách sang bên và suýt nữa thì ngã ra khỏi cửa lúc tránh cú tóm. Dẫu vậy, gã vẫn túm được áo choàng tắm của cô và một tiếng roẹt lớn vang lên khi nó rách toạc. Gã bây giờ đã chống tay và ngồi dậy, tóc lòa xòa trước mắt, hệt như một con thú đồ sộ. Một con chó lớn... hoặc sư tử.

“Cả hai chúng mày là đồ khốn nạn. Tao biết chúng mày muốn gì. Nhưng chúng mày sẽ không có được nó đâu. Cái khách sạn này... nó là của tao. Tao mới là người họ muốn. Tao! Tao!”

“Cánh cửa, Danny!” cô hét lên. “ Đóng cửa lại! ”

Nó đẩy cánh cửa gỗ nặng nề đóng sầm lại, cùng lúc Jack nhảy chồm tới. Cánh cửa vào khớp và Jack vô dụng đập ầm lên nó.

Bàn tay nhỏ bé của Danny với lấy cái chốt. Wendy đang ở quá xa để giúp nó; việc gã bị nhốt trong đó hay tự do sẽ được quyết định trong vòng hai giây. Danny trượt tay, rồi lại nắm được, nó đẩy cái chốt sang ngang vừa đúng lúc núm vặn cửa bên dưới nó bắt đầu giật lên xuống như điên. Thế rồi cái núm vặn chĩa lên và một loạt tiếng huỵch phát ra khi Jack thúc vai vào cánh cửa. Cái chốt thép với đường kính nửa phân không tỏ dấu hiệu suy suyển gì. Wendy chậm rãi thở ra.

“Thả tao ra khỏi đây!” Jack gầm lên. “Thả tao ra! Danny, khốn kiếp, bố mày đây, tao muốn ra ngoài! Giờ nghe lời tao ngay! ”

Tay Danny tự động di chuyển về phía cái chốt. Wendy túm lấy tay nó và áp vào giữa ngực cô.

“Mày nghe lời bố mày đi, Danny! Mày làm theo những gì tao nói đi! Làm ngay không là tao sẽ tẩn cho mày một trận nhớ đời. Mở cái cửa này ra không là tao sẽ đập mày toét óc! ”

Danny nhìn cô, tái nhợt như kính cửa sổ.

Họ có thể nghe thấy hơi thở hồng hộc của gã phà ra hít vào đằng sau lớp gỗ sồi rắn chắc dày một phân.

“Wendy, thả tao ra! Thả tao ra ngay lập tức! Con chó cái rẻ tiền máu lạnh! Thả tao ra! Tao không đùa đâu! Thả tao ra khỏi đây và tao sẽ bỏ qua mọi chuyện! Nếu không, tao sẽ dần mày ra bã! Tao không đùa đâu! Tao sẽ dần mày tàn tạ đến độ ngay cả mẹ mày cũng không nhận ra mày ngoài đường! Bây giờ thì mở cái cửa này ra! ”

Danny rên rỉ. Wendy nhìn nó và nhận thấy rằng chỉ giây lát nữa thôi, nó sẽ ngất đi.

“Đi thôi, bác sĩ,” cô nói, lấy làm ngạc nhiên trước sự điềm tĩnh trong giọng mình. “Hãy nhớ rằng người đang nói không phải là bố con. Đó là cái khách sạn.”

“Quay lại đây và thả tao ra NGAY!” Jack hét lên. Có một tiếng cào rào rạo, răng rắc khi gã tấn công mặt trong cánh cửa bằng móng tay.

“Đó là cái khách sạn,” Danny nói. “Đó là cái khách sạn. Con nhớ mà.” Nhưng khi nó ngoái ra sau vai, khuôn mặt nó nhăn nhó và kinh hoàng.