Chương 47 Danny
Hiện đang là ba giờ của một ngày dài, rất dài.
Họ đang ngồi trên chiếc giường lớn trong căn hộ. Danny bấy giờ đang lật đi lật lại trong đôi bàn tay mô hình cái xe VW màu tím với con quái vật thò ra khỏi cửa mái xe, không dùng được.
Họ đã nghe thấy tiếng bố nó đập cửa từ tít bên kia đại sảnh, tiếng đập cùng giọng gã - khàn đặc và giận dữ cục cằn như một vị vua hèn yếu, phun ra những lời hứa hẹn về các đòn trừng phạt, phun ra những câu tục tĩu, hứa với cả hai người rằng họ sẽ hối hận vì phản bội gã sau khi gã đã nai lưng ra làm để phục vụ họ suốt bao năm qua.
Danny cứ tưởng rằng khi ở trên lầu, họ sẽ không còn có thể nghe thấy chúng nữa, nhưng những âm thanh thịnh nộ của gã truyền đi rất rõ dọc theo thang đưa đồ ăn. Khuôn mặt mẹ tái nhợt và trên cổ có những vết bầm màu nâu kinh khủng, ở chỗ bố đã tìm cách...
Nó lật đi lật lại cái xe mô hình trong đôi bàn tay, phần thưởng của bố vì nó đã học thuộc bài đọc.
( ... chỗ bố đã tìm cách ôm mẹ thật chặt. )
Mẹ bật nhạc trên chiếc máy hát nhỏ, âm thanh lạo xạo cùng tiếng kèn sáo vang lên. Mẹ mỉm cười mệt mỏi với nó. Nó cố mỉm cười đáp lễ nhưng không thành. Ngay cả khi âm lượng đã được vặn lên rất lớn, nó cảm thấy mình vẫn có thể nghe thấy tiếng bố la hét rủa sả họ và đập cửa kho thực phẩm như một con vật bị nhốt trong chuồng ở sở thú. Nếu bố phải đi vệ sinh thì sao? Bố sẽ làm gì?
Danny bắt đầu khóc.
Wendy ngay lập tức vặn nhỏ âm lượng máy hát, ôm nó, đong đưa nó trên lòng mình.
“Danny, cưng à, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Rồi sẽ ổn thôi. Nếu bác Hallorann không nhận được thông điệp của con, thì một ai khác cũng sẽ nhận được nó. Ngay khi cơn bão tan. Đằng nào thì cũng không ai có thể lên đây cho đến khi ấy. Bác Hallorann hay bất cứ ai khác. Nhưng khi cơn bão tan, mọi chuyện sẽ ổn trở lại. Chúng ta sẽ rời khỏi đây. Và con có biết chúng ta sẽ làm gì vào mùa xuân tới không? Cả ba người chúng ta ấy?”
Danny lắc đầu trên ngực cô. Nó không biết. Cảm giác cứ như thể sẽ không bao giờ có mùa xuân được nữa.
“Chúng ta sẽ đi câu cá. Chúng ta sẽ thuê một chiếc thuyền và đi câu cá, giống như hồi ở hồ Chatterton năm ngoái. Bố, mẹ và con. Có khi con sẽ bắt được một con cá vược để cả nhà cùng ăn tối. Có khi chúng ta sẽ không bắt được gì cả, nhưng chắc chắn cả bố, mẹ và con sẽ có một khoảng thời gian vui vẻ.”
“Con yêu mẹ,” nó nói và ôm cô.
“Ôi, Danny, mẹ cũng yêu con.”
Bên ngoài, gió rít rống và gào thét.
Khoảng bốn giờ ba mươi, ngay khi ánh sáng ban ngày bắt đầu lại tàn, tiếng la hét ngừng lại.
Cả hai người họ đều đã bồn chồn thiếp đi, Wendy vẫn ôm chặt Danny trong tay, cô không tỉnh dậy. Nhưng Danny thì thức giấc. Không hiểu sao, sự im lặng còn tồi tệ hơn, đáng ngại hơn cả tiếng la hét và những phát đập vào cánh cửa chắc chắn của kho thực phẩm. Bố đã ngủ lại rồi à? Hay là chết rồi? Hay là sao?
( Có phải bố đã ra ngoài rồi không? )
Mười lăm phút sau, sự im lặng bị phá vỡ bởi một tiếng kim loại loảng xoảng nặng nề, chói tai. Có tiếng nghiến nặng, rồi tiếng ro ro đầy máy móc. Wendy rú lên bừng tỉnh.
Thang máy đã lại hoạt động.
Họ lắng nghe nó, ôm chầm lấy nhau, mắt mở lớn. Nó đi từ tầng này sang tầng khác, tấm lưới lạch xạch, cánh cửa đồng mở sầm ra. Có tiếng cười, tiếng hò la say xỉn, tiếng đồ bể vỡ, thỉnh thoảng lại có tiếng hét.
Overlook đang sống dậy xung quanh họ.