← Quay lại trang sách

Chương 48 Jack

Gã ngồi trên sàn kho thực phẩm, hai chân duỗi ra trước mặt, một hộp bánh quy Triscuit đặt giữa, mắt nhìn ra cửa. Gã đang ăn từng cái bánh quy một, không nếm thấy gì hết, chỉ ăn chúng bởi vì gã phải ăn gì đó. Khi ra được khỏi đây, gã sẽ cần đến sức lực của mình. Toàn bộ sức lực.

Trong khoảnh khắc ấy, gã cảm thấy mình cả đời chưa bao giờ khổ sở đến nhường này. Tâm trí và cơ thể gã tạo thành một cuốn kinh viết bằng chữ to chỉ toàn nỗi đau đớn. Đầu gã đau khủng khiếp, nhức bưng bưng cái kiểu váng vất sau khi quá chén. Các triệu chứng kèm theo cũng xuất hiện: miệng gã có vị như thể một chiếc cào phân đã cày một đường dài bên trong, tai gã ù đi, tim gã đập thình thịch nặng nề hơn bình thường, chẳng khác nào một cái trống. Ngoài ra, cả hai vai gã đau dữ dội sau khi gã thúc người vào cửa, còn họng gã có cảm giác thô ráp và nứt toác sau màn gào thét vô nghĩa. Gã đã cứa đứt tay phải mình trên cái núm cửa.

Và khi ra được khỏi đây, gã sẽ cho chúng nó biết mùi.

Gã nhai từng cái bánh quy Triscuit một, dứt khoát không chịu quy hàng trước cái dạ dày khốn khổ đang muốn nôn ra mọi thứ. Gã nghĩ đến mớ Excedrin trong túi và quyết định đợi cho đến khi bụng đã lắng xuống một chút. Uống thuốc giảm đau vào sẽ là vô nghĩa nếu đằng nào cũng nôn nó trở ra. Phải biết dùng não. Bộ não trứ danh của Jack Torrance. Chẳng phải mày chính là người đã từng định sống bằng đầu óc mình đó ư? Jack Torrance, tác giả bán chạy nhất. Jack Torrance, nhà biên kịch nổi tiếng kiêm chủ nhân Giải thưởng Hiệp hội Phê bình New York. John Torrance, học giả, nhà tư tưởng đáng kính, người giành giải Pulitzer ở tuổi bảy mươi cho cuốn sách hồi ký đanh thép, Cuộc đời tôi ở thế kỷ hai mươi . Tất cả những thứ đó tóm lại đều là sống bằng đầu óc mình.

Sống bằng đầu óc mình là luôn biết bọn ong vò vẽ ở chỗ nào.

Gã đút thêm một chiếc bánh quy Triscuit nữa vào trong miệng và nhai.

Gã đoán, rốt cuộc thì vấn đề nằm ở sự thiếu tin tưởng họ dành cho gã. Việc họ không tin rằng gã biết điều gì là tốt nhất cho họ và làm thế nào để đạt được nó. Vợ gã từng tìm cách soán đoạt địa vị gã, đầu tiên là bằng những phương thức công bằng,

( đại loại thế )

rồi đến những chiêu trò gian manh. Khi mấy gợi ý nhỏ và lời phản đối mè nheo bị các lập luận chính đáng của gã bác bỏ, cô ta đã xúi cho thằng con gã chống lại gã, tìm cách giết gã bằng một cái chai, sau đó lại còn chọn đúng cái kho thực phẩm chết tiệt để nhốt gã vào trong.

Dẫu vậy, một giọng nói nhỏ bên trong vẫn cứ cằn nhằn gã.

( Ừ nhưng chỗ rượu đến từ đâu? Không phải đó mới thực sự là trọng tâm sao? Mày biết điều gì xảy ra khi mày nốc rồi đấy, mày biết nhờ kinh nghiệm cay đắng. Khi mày nốc rượu vào, mày sẽ mất khôn. )

Gã quẳng hộp bánh quy sang đầu kia căn phòng nhỏ. Nó đập vào kệ hàng hóa đóng hộp và rơi xuống sàn. Gã nhìn chiếc hộp, dùng tay lau môi, rồi nhìn đồng hồ. Đã gần sáu giờ rưỡi. Gã đã ở trong này được hàng tiếng đồng hồ. Mẹ kiếp, vợ gã nhốt gã trong này và gã ở đây đã được hàng tiếng đồng hồ.

Gã bắt đầu thấy cảm thông với bố mình.

Bây giờ Jack nhận ra rằng gã chưa bao giờ tự vấn chính xác thì điều gì đã khiến bố gã bắt đầu rượu chè bê tha. Thực tình mà nói... nếu nhìn thẳng vào thứ mà lũ học sinh cũ của gã thích gọi là bản chất vấn đề... thì chẳng phải vấn đề là người phụ nữ mà lão đã cưới ư? Một người phụ nữ hèn yếu nhút nhát, luôn lặng lẽ lê bước quanh ngôi nhà với vẻ mặt thống khổ bất hạnh? Một hòn sắt xích quanh cổ chân bố? Không, không phải là hòn sắt xích. Mẹ chưa bao giờ chủ động tìm cách biến bố thành tù nhân, như Wendy đã làm với gã. Đối với bố Jack, sự tình hẳn phải giống với số phận ông nha sĩ McTeague ở cuối cuốn tiểu thuyết lớn của Frank Norris hơn: bị còng tay vào một xác chết ở trên vùng đất hoang. Ừ, như thế giống hơn. Mẹ gã, một người đã chết cả về mặt tinh thần lẫn tâm linh, đã bị hôn nhân còng tay vào bố gã. Dẫu vậy, bố vẫn cố gắng làm điều đúng đắn trong khi kéo lê cái xác thối rữa của bà đi qua cuộc đời. Lão đã cố gắng nuôi dạy bốn đứa trẻ con biết đúng biết sai, có kỷ luật và, trên hết, tôn trọng bố chúng.

Ôi, họ là một lũ vô ơn bạc nghĩa, tất cả bọn họ, bao gồm cả bản thân gã. Và bây giờ gã đang phải trả giá; con trai gã cũng đã trở thành một đứa vô ơn bạc nghĩa. Nhưng vẫn còn hy vọng. Gã sẽ ra được khỏi đây bằng cách nào đó. Gã sẽ trừng phạt cả hai người bọn họ, trừng phạt rất nghiêm khắc. Gã sẽ làm gương cho Danny, để một ngày nào đó, khi Danny trưởng thành, nó sẽ biết rõ hơn gã hồi trước điều gì nên làm.

Gã nhớ cái bữa tối Chủ nhật mà bố đã đánh mẹ bên bàn ăn.. nhớ gã và mấy người kia đã kinh hãi như thế nào. Bây giờ thì gã đã có thể thấy rằng điều đó cần thiết ra sao, thấy rằng bố gã chỉ giả vờ say xỉn, rằng kỳ thực thì trí óc lão vẫn sắc sảo và minh mẫn từ đầu đến cuối, để ý theo dõi mọi dấu hiệu bất kính, dù có nhỏ đến đâu.

Jack bò đi lấy lại chỗ bánh quy và lại bắt đầu ăn, ngồi bên cánh cửa mà cô ta đã phản phúc cài lại. Gã tự hỏi chính xác thì bố gã đã nhìn thấy những gì và làm thế nào mà lão bắt quả tang được bà bằng cách giả vờ như thế. Có phải bà đã nhạo báng lão đằng sau bàn tay che mặt không? Thè lưỡi ra? Làm những cử chỉ ngón tay tục tĩu? Hay chỉ nhìn lão với ánh mắt xấc xược và ngạo nghễ, tin rằng lão đã say đến mụ mị đầu óc rồi, không thể thấy được nữa? Dù đó có là gì đi chăng nữa, lão cũng đã bắt quả tang bà và đã trừng phạt bà rất nghiêm khắc. Bây giờ, hai mươi năm sau, cuối cùng gã cũng có thể hiểu rõ giá trị sự khôn ngoan của bố.

Tất nhiên, cũng có thể nói là bố đã dại dột khi kết hôn với một người phụ nữ như vậy, tự còng tay vào xác chết đó ngay từ đầu... lại còn là một cái xác chết vô lễ nữa chứ. Nhưng khi những người trẻ kết hôn vội vàng, họ sẽ có thừa thời gian để ăn năn hối hận, có lẽ ông nội gã đã cưới cùng một kiểu phụ nữ, thế nên bố gã cũng vô thức kết hôn với một người tương tự, rồi cứ vậy đến Jack. Ngoại trừ việc vợ gã , thay vì hài lòng với vai trò thụ động là phá hỏng một sự nghiệp và làm lụn bại một sự nghiệp khác, đã chọn cái nhiệm vụ chủ động tàn độc, ấy là tìm cách hủy hoại cơ hội cuối cùng cũng như tử tế nhất của gã: trở thành một người trong hàng ngũ nhân viên Overlook, có thể dần dần còn leo lên... đến tận chức vị quản lý. Cô ta đang cố gắng không để cho gã có được Danny, trong khi Danny là tấm vé để gã vào cửa. Dĩ nhiên, điều đó thật ngu ngốc - tại sao họ lại muốn có thằng con trai trong khi họ có thể có ông bố cơ chứ? - nhưng các ông chủ thường có những ý tưởng ngu ngốc và điều kiện đã được đưa ra như thế.

Giờ thì gã nhận ra rằng mình sẽ không thể nói tình nói lý được với cô ta. Gã đã cố gắng nói tình nói lý trong Sảnh Colorado, nhưng cô ta không chịu lắng nghe, lại tưởng thưởng công sức gã bằng cách lấy cái chai đánh vào đầu gã. Nhưng sẽ có một cơ hội khác, sớm thôi. Gã sẽ ra khỏi đây.

Gã bất chợt nín thở và nghiêng đầu. Đâu đó, một cây đàn piano đang chơi nhạc boogie-woogie và người ta đang cười cợt vỗ tay theo nhịp. Âm thanh bị bóp nghẹt qua cánh cửa gỗ nặng nề, nhưng vẫn nghe thấy được. Bài hát ấy là “Ở phố cổ tối nay sẽ nóng bỏng lắm”.

Đôi bàn tay gã bất lực cuộn lại thành nắm đấm; gã phải kiềm chế bản thân để khỏi đấm tay vào cửa. Bữa tiệc đã lại bắt đầu. Rượu sẽ tuôn trào. Đâu đó, nhảy cùng với một người khác, sẽ là cô gái từng mang lại cảm giác trần trụi đến phát cuồng dưới bộ váy lụa trắng.

“Chúng mày sẽ phải trả giá cho vụ này!” gã rống lên. “Khốn nạn, cả hai đứa chúng mày sẽ phải trả giá! Chúng mày sẽ phải nhận hình phạt khốn kiếp của mình vì vụ này, tao hứa với chúng mày như thế! Chúng mày...”

“Thôi, thôi, nào,” một giọng nói ôn hòa vang lên ngay bên ngoài cánh cửa. “Không việc gì phải hét lên như thế, ông bạn già ạ. Tôi có thể nghe thấy ông rất rõ.

Jack lảo đảo đứng dậy.

“Grady? Có phải là anh đấy không?

“Vâng, thưa ông. Đúng là tôi đây. Có vẻ như ông đã bị nhốt lại.”

“Thả tôi ra, Grady. Nhanh lên.”

“Tôi thấy khó có thể coi là ông đã thực hiện xong công việc mà chúng ta đã thảo luận, thưa ông. Vụ chấn chỉnh lại vợ và con trai ông ấy.”

“Họ chính là những người đã nhốt tôi trong này. Trời đất ơi, kéo cái chốt ra đi!”

“Ông để họ nhốt mình bên trong đấy à?” Giọng Grady mang vẻ ngạc nhiên đầy lịch thiệp. “Ôi trời. Một người phụ nữ chỉ to bằng phân nửa ông và một cậu bé ư? Điều đó không cho thấy ông có tố chất làm quản lý cấp cao nhỉ?”

Mớ tĩnh mạch ở thái dương phải của Jack bắt đầu đập thình thịch. “Thả tôi ra, Grady. Tôi sẽ xử lý họ.”

“Ông thực sự sẽ làm vậy chứ? Tôi không chắc lắm.” Vẻ ngạc nhiên lịch thiệp bị thay thế bởi vẻ hối tiếc lịch thiệp. “Tôi lấy làm tiếc khi phải nói rằng tôi nghi ngờ điều đó. Tôi - và những người khác nữa - đã thực sự tin rằng ông không thực tâm muốn làm công việc này. Rằng ông không... có gan để làm nó.”

“Tôi có mà!” Jack hét lên. “Tôi có mà, tôi thề đấy! ”

“Ông sẽ mang con trai ông đến cho chúng tôi chứ?”

“Vâng! Vâng!”

“Vợ ông sẽ phản đối việc đó rất quyết liệt, ông Torrance à. Và bà ta xem chừng… có hơi mạnh mẽ hơn so với dự kiến của chúng ta. Có hơi tháo vát hơn. Ta đã thấy là bà ta đã cho ông vào tròng.”

Grady đăm chiêu.

“Ông Torrance à, có lẽ chúng tôi phải làm việc với bà ta ngay từ đầu mới đúng.”

“Tôi sẽ mang nó đến, tôi thề đấy, Jack nói. Bây giờ mặt gã đã áp vào cửa. Gã đang toát mồ hôi. “Cô ta sẽ không phản đối đâu. Tôi thề cô ta sẽ không làm vậy. Cô ta sẽ không thể làm vậy.”

“Tôi e là ông sẽ phải giết bà ta,” Grady lạnh lùng nói.

“Tôi sẽ làm những gì phải làm. Chỉ cần thả tôi ra .”

“Ông cam đoan như vậy chứ, thưa ông?” Grady vẫn tiếp tục hỏi.

“Cam đoan, hứa, lời thề trang trọng nhất, bất cứ thứ quái gì anh muốn. Nếu anh...”

Một tiếng tách vang lên khi cái chốt được rút lại. Cánh cửa run run hé ra nửa phân. Lời lẽ cùng hơi thở của Jack ngưng bặt. Trong một khoảnh khắc, gã cảm thấy như thể tử thần đang đứng ngay ngoài cánh cửa.

Cảm giác đó trôi qua.

Gã thì thầm, “Cảm ơn anh, Grady. Tôi thề là anh sẽ không hối tiếc đâu. Tôi thề là anh sẽ không thấy thế.”

Không có câu trả lời. Gã nhận thấy mọi âm thanh đều đã lắng xuống hết, ngoại trừ tiếng gió lạnh bên ngoài.

Gã đẩy mở cửa kho thực phẩm; bản lề yếu ớt kêu kẽo kẹt.

Nhà bếp trống rỗng. Grady đã biến mất. Mọi thứ đều im ắng và đóng băng dưới quầng sáng trắng lạnh lẽo từ các ống đèn huỳnh quang. Mắt gã liếc thấy cái bàn gỗ lớn nơi ba người bọn họ từng ngồi ăn.

Đặt trên đó là một ly martini, một chai gin 750 mililít và một đĩa nhựa chứa đầy ô liu.

Dựa vào bàn là một cái vồ đánh bóng lấy từ kho dụng cụ.

Gã nhìn nó hồi lâu.

Rồi một giọng nói, trầm hơn và mạnh mẽ hơn nhiều so với Grady, phát ra từ đâu đó, khắp mọi nơi... từ bên trong gã.

( Nhớ giữ lời nhé, ông Torrance. )

“Tôi sẽ giữ lời,” gã nói. Gã nghe thấy chất bợ đỡ của một kẻ nô lệ trong giọng mình nhưng không thể kiểm soát được nó. “Tôi sẽ giữ lời.”

Gã đi đến bên bàn và đặt tay lên cán vồ.

Gã nhấc cái vồ lên.

Vụt nó.

Nó rít lên dữ dội trong không khí.

Jack Torrance nở nụ cười.