← Quay lại trang sách

Chương 54 Tony

(D anny... )

( Dan-nniii... )

Bóng tối và hành lang. Nó đang lang thang trong bóng tối trên các hành lang trông giống như chính những hành lang trong lòng khách sạn, nhưng vẫn khác theo một cách nào đó. Những bức tường dán giấy lụa cao lên mãi, ngay cả khi ngửa cổ lên, Danny cũng không thể nhìn thấy trần nhà. Nó đã mất hút trong cảnh tù mù. Tất cả các cánh cửa đã bị khóa, chúng cũng cao lên đến tận cái miền tù mù ấy. Bên dưới các lỗ nhòm (trên những cánh cửa khổng lồ này thì chúng có kích thước ngang ống ngắm súng), hình đầu lâu xương chéo tí hon đã được đóng lên mỗi cánh cửa thay vì số phòng.

Và ở đâu đó, Tony đang gọi nó.

( Dan-nniii... )

Có tiếng nện rầm rầm, một âm thanh mà nó biết rõ, cùng những tiếng hét khàn đục, văng vẳng từ xa. Nó không nghe rõ được từng từ, nhưng đến giờ thì nó biết đủ rõ nội dung rồi. Trước đây nó đã từng nghe thấy những lời ấy, trong mơ và cả khi thức tỉnh.

Nó dừng lại, cố gắng xác định xem mình đang ở đâu, xem mình có thể đang ở đâu, một thằng bé ngưng quấn tã chưa được ba năm. Đúng là có sợ thật, nhưng nó có thể chung sống với nỗi sợ đó. Nó đã phải sống trong sợ hãi hằng ngày suốt hai tháng nay, với mức độ đi từ nơm nớp âm ỉ cho đến hãi hùng tột độ đến mất trí. Một nỗi sợ cỡ thế này thì nó có thể chịu được. Nhưng nó muốn biết tại sao Tony lại đến, tại sao lại gọi tên nó trong cái hành lang này, ở nơi không phải là một phần của thế giới thật, cũng chẳng phải là miền mơ mộng mà Tony thỉnh thoảng vẫn cho nó thấy trước chuyện này chuyện kia. Tại sao, nơi đây là....

"Danny.”

Ở tít đằng xa trên hành lang khổng lồ, gần như tí hon chẳng kém gì Danny, là một hình hài đen tối. Tony.

“Mình đang ở đâu thế?” nó khẽ gọi Tony.

“Ngủ,” Tony nói. “Ngủ trong phòng của mẹ và bố cậu.” Giọng Tony đượm buồn.

“Danny,” Tony nói. “Mẹ cậu sẽ bị thương nặng. Có thể còn bị giết nữa. Cả bác Hallorann cũng thế.”

“Không!”

Nó hét lên với một nỗi đau buồn xa xăm, một nỗi kinh hoàng mà dường như bị cái khung cảnh mơ màng, thê lương này hãm lại. Dẫu vậy, những hình ảnh chết chóc vẫn ập đến với nó: ếch chết bẹp gí trên đường cao tốc như một con tem rùng rợn; chiếc đồng hồ bị hỏng của bố nằm trên một hộp đồ phế thải chuẩn bị đem quăng; những tấm bia mộ, chôn bên dưới mỗi tấm là một xác chết; chim giẻ cùi chết bên cạnh cột điện thoại; chỗ đồ thừa đã lạnh mẹ cạo ra khỏi bát đĩa và đổ vào trong cái mõm tối đen là máng đổ rác.

Ấy nhưng nó không thể đánh đồng những biểu tượng đơn giản này với thực tại phức tạp không ngừng thay đổi ấy là mẹ mình được; cô thỏa mãn cái định nghĩa thơ ngây của nó về sự vĩnh hằng. Cô đã có mặt trên đời khi nó chưa tồn tại. Cô sẽ tiếp tục tồn tại khi nó lại biến mất khỏi cõi đời. Nó có thể chấp nhận khả năng chính mình sẽ chết, nó đã đối mặt với viễn cảnh đó kể từ cuộc chạm trán trong phòng 217.

Nhưng nó chưa chuẩn bị cho cái chết của cô.

Cả cái chết của bố nữa.

Chưa bao giờ.

Nó vùng vẫy và bóng tối cùng hành lang bắt đầu dao động. Hình dạng Tony trở nên mờ ảo, không rõ ràng.

“Đừng!” Tony hô. “Đừng, Danny, đừng làm thế!”

“Mẹ sẽ không chết! Mẹ không chết! ”

“Thế thì cậu phải giúp mẹ. Danny... cậu đang ở một nơi sâu thẳm trong tâm trí chính mình. Nơi tôi sống. Tôi là một phần của cậu, Danny.”

“Cậu là Tony . Cậu không phải là mình. Mình muốn mẹ... mình muốn mẹ.”

“Tôi không đưa cậu đến đây, Danny à. Cậu đã tự đưa mình đến đây. Bởi vì cậu biết.”

“Không…”

“Cậu đã biết từ đầu rồi,” Tony nói tiếp, nó bắt đầu bước lại gần hơn. Lần đầu tiên, Tony bắt đầu bước lại gần hơn. “Cậu đang ở sâu bên trong chính mình, tại một nơi không có gì đi qua. Chúng ta sẽ được ở riêng tại đây một lúc, Danny à. Đây là một Overlook mà không ai có thể đến. Ở đây không có đồng hồ nào hoạt động cả. Không có chìa khóa nào lắp vừa vào chúng và chúng không bao giờ có thể được lên dây cót. Các cánh cửa chưa bao giờ được mở và chưa từng có ai ở trong mấy căn phòng đó. Nhưng cậu không thể ở lại lâu. Bởi vì nó đang đến.”

“Nó...” Danny thì thầm đầy sợ hãi và ngay khi nó làm vậy, cái tiếng nện rầm rầm thất thường như gần hơn, to hơn. Nỗi kinh hoàng của nó, mới thoáng trước hãy còn đang nguội và xa xăm, đã trở thành một thứ sát sườn hơn. Bây giờ thì đã có thể nghe ra được hẳn câu chữ. Khàn khàn, thách thức; được thốt lên qua một giọng giả mạo bố nó đầy thô thiển, nhưng đó không phải là bố. Bây giờ thì nó biết điều đó rồi. Nó biết

( Cậu đã tự đưa mình đến đây. Bởi vì cậu biết. )

“Ôi Tony, có phải là bố mình không?” Danny hét lên. “ Có phải là bố đang đến bắt mình không? ”

Tony không trả lời. Nhưng Danny không cần câu trả lời. Nó biết. Một bữa tiệc hóa trang kéo dài và không khác gì ác mộng đã diễn ra ở đây và đã tiếp diễn suốt nhiều năm. Từng chút một, có một thế lực đã tích lũy, một cách lặng lẽ và bí mật như lãi suất trong tài khoản ngân hàng. Thế lực, sự hiện diện, hình dạng, tất cả đều chỉ là câu chữ và không từ nào trong số đó quan trọng hết. Nó đeo nhiều mặt nạ, nhưng tất cả chỉ là một thứ. Bây giờ, từ đâu đó, nó đang đến bắt thằng bé. Nó nấp đằng sau khuôn mặt bố, nó bắt chước giọng nói bố, nó mặc quần áo bố.

Nhưng nó không phải là bố.

Đó không phải là bố nó .

“Mình phải giúp họ!” Danny thốt lên.

Bây giờ thì Tony đứng ngay trước mặt nó và với nó, nhìn Tony chẳng khác nào nhìn một tấm gương ma thuật và trông thấy bản thân mình mười năm sau, cặp mắt cách xa nhau hơn và rất tối, cái cằm cứng cỏi, khuôn miệng đẹp đẽ. Mái tóc màu vàng nhạt giống tóc mẹ nó, ấy nhưng hằn in trên mặt Tony lại là các đường nét của bố nó, như thể Tony - như thể Danny Anthony Torrance một ngày nào đó trong tương lai kia - là một nhân vật lai giữa người bố và con trai ông ta, một hồn ma của cả hai, một sự hòa trộn.

“Cậu phải cố gắng giúp đỡ” Tony nói. “Nhưng bố cậu... bây giờ ông ta về phe khách sạn rồi, Danny ạ. Đó là nơi ông ta muốn ở. Nó cũng muốn cả cậu nữa, bởi vì nó rất tham lam.”

Tony đi ngang qua nó, vào trong bóng tối.

“Đợi đã!” Danny thốt lên. “Mình biết làm gì...”

“Bây giờ ông ta ở gần lắm rồi,” Tony nói, vẫn bỏ đi. “Cậu sẽ phải chạy... trốn đi... tránh xa khỏi ông ta. Tránh xa.”

“Tony, mình không thể!”

“Nhưng cậu đã bắt đầu rồi,” Tony nói. “Cậu sẽ nhớ điều mà bố cậu đã quên.”

Nó biến mất.

Và từ đâu đó ngay gần, giọng bố vang lên, phỉnh phờ đầy lạnh lùng, “Danny? Con có thể ra được rồi đấy, bác sĩ. Chỉ đét mông một tí thôi, chỉ vậy thôi. Hãy chấp nhận như một người đàn ông và rồi mọi chuyện sẽ kết thúc. Chúng ta không cần mụ ấy đâu, bác sĩ à. Chỉ con và bố thôi, đúng không? Một khi đã xong xuôi cái… trận đòn... nho nhỏ này, sẽ chỉ có con và bố thôi.”

Danny bỏ chạy.

Đằng sau nó, cơn giận của thứ kia đâm thủng màn kịch lóng ngóng ra vẻ bình thường này.

“Ra đây, thằng ranh con! Ra đây ngay! ”

Dọc một hành lang dài, thở hổn hển và phì phò. Vòng qua một góc quanh. Leo lên một cây cầu thang. Và trên đường nó chạy, những bức tường hồi nãy còn cao và xa xăm bắt đầu hạ xuống; tấm thảm từng chỉ là một vệt mờ bên dưới chân bắt đầu mang hoa văn đen-xanh quen thuộc, đan xen ngoằn ngoèo vào nhau; các cánh cửa lại được đánh số lần nữa và đằng sau chúng là những bữa tiệc kỳ thực chỉ là một, cứ tiếp diễn không ngừng, đón tiếp hàng bao thế hệ quan khách. Bầu không khí xung quanh thằng bé dường như đang ánh lên lóng lánh, những cú nện lên tường của cái vồ vang đi vọng lại. Nó như đang chui ra khỏi một cái tử cung mỏng manh là giấc ngủ đến

tấm thảm bên ngoài Suite Tổng Thống trên tầng ba; nằm dồn đống gần thằng bé, bê bết máu, là thi thể hai người đàn ông mặc com lê đeo cà vạt hẹp. Họ đã bị giết bởi những phát súng và bây giờ thì họ bắt đầu cựa quậy đứng dậy trước mặt nó.

Nó hít vào định hét lên, nhưng nó không hét.

( !!MẶT GIẢ!! KHÔNG PHẢI LÀ THẬT!! )

Họ mờ đi như những bức ảnh cũ trước mắt nó và biến mất.

Nhưng bên dưới nó, âm thanh văng vẳng của cái vồ đập vào tường cứ lặp đi lặp lại, vọng lên qua giếng thang máy và cầu thang. Thế lực kiểm soát Overlook, trong hình dạng bố nó, mò mẫm khắp tầng một.

Một cánh cửa mở ra đằng sau nó với tiếng kin kít khẽ.

Một người phụ nữ đã phân hủy trong chiếc váy lụa nát rửa chồm ra, những ngón tay ố vàng và nứt nẻ đeo mấy chiếc nhẫn bám đầy gỉ đồng. Đám ong vò vẽ nặng nề uể oải bò khắp mặt mụ.

“Vào đây đi,” mụ thì thầm với nó, cười toe toét với đôi môi đen kịt. “Vào đây và chúng ta cùng nhảảy điệu taaaango...”

“Mặt giả!!” nó rít lên. “Không phải là thật!” Mụ hoảng sợ lui khỏi nó và, khi lui lại, mụ mờ dần rồi biến mất.

“Mày đang ở đâu?” cái thế lực kia hét lên, nhưng giọng nói vẫn chỉ vang lên trong đầu thằng bé. Nó vẫn có thể nghe thấy thứ đang đeo mặt Jack ở dưới tầng một... và một thứ khác.

Âm thanh ro ro chói tai của một động cơ đang đến gần.

Hơi thở Danny nghẽn lại trong cổ họng sau một tiếng hổn hển ngắn. Có khi nào đó chỉ là một khuôn mặt khác của khách sạn, một ảo ảnh khác không? Hay đó là Dick? Nó muốn - vô cùng muốn - tin rằng đó thực sự là Dick, nhưng nó không dám liều.

Nó rút lui dọc hành lang chính và sau đó rẽ sang một hành lang nhánh, đôi chân nó rón rén trên lớp thảm. Mấy cánh của khóa cau mày nhìn nó như trong các giấc mơ, thị kiến, chỉ có điều bây giờ nó đang ở trong thế giới của những sự vật thật, nơi trò chơi sẽ có hậu quả thật.

Nó rẽ sang phải và dừng lại, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Hơi nóng đang thổi quanh cổ chân nó. Tất nhiên là từ các cửa lò rồi. Hôm nay hẳn là ngày bố sưởi chái Tây và

( Cậu sẽ nhớ điều mà bố cậu đã quên. )

Đó là điều gì nhỉ? Nó gần biết được rồi. Một cái gì đó có thể cứu nó và mẹ à? Nhưng Tony đã nói nó sẽ phải tự làm điều đó. Là điều gì nhỉ?

Nó dựa vào tường và ngồi phịch xuống, cố hết sức suy nghĩ. Thật khó quá... khách sạn cứ liên tục tìm cách chui vào trong đầu nó... hình ảnh cái khối gù gù đen tối vụt cái vô hết bên này sang bên kia, đục thủng lỗ trên giấy dán tường... khiến những túm bụi thạch cao bay túa ra.

“Giúp mình với,” nó lẩm bẩm. “Tony, giúp mình với.”

Và bất chợt nó nhận ra khách sạn đã trở nên im lặng đầy chết chóc. Tiếng ro ro của động cơ đã dừng lại.

(chắc không phải là thật)

cả những âm thanh bữa tiệc cũng đã dừng lại, chỉ còn mỗi tiếng gió hú và rít rống không ngừng.

Chiếc thang máy đột ngột ro ro sống dậy.

Nó đang leo lên.

Và Danny biết ai - thứ gì - ở trong đó.

Nó đứng bật dậy, mắt hoảng loạn đảo khắp. Nỗi kinh hoàng túm lấy trái tim nó. Tại sao Tony lại đưa nó lên tầng ba? Nó đã bị kẹt ở đây. Tất cả các cửa đều bị khóa.

Gác mái !

Nó biết rằng có một căn gác. Nó đã lên đây với bố vào ngày bố đặt bẫy chuột quanh đó. Bố đã không cho phép Danny lên gác mái với mình vì có chuột. Sợ Danny có thể bị cắn. Nhưng cánh cửa sập dẫn lên đó được gắn vào trần của hành lang nhánh cuối cùng ở bên chái này. Có một cây sào dựa vào tường. Bố đã đẩy cánh cửa sập mở ra bằng cây sào, có một loạt tiếng bánh cóc kêu rào rào của bộ đối trọng khi cánh cửa bật lên và một cái thang hạ xuống. Nếu nó có thể lên được trên đó và kéo cái thang lên đằng sau...

Đâu đó trong mê cung hành lang đằng sau nó, chiếc thang máy dừng lại. Có tiếng kim loại loảng xoảng khi cánh cổng bị kéo ra. Rồi một giọng nói - bây giờ thì không còn trong đầu nó nữa mà đã trở nên cực kỳ thật - vang lên, “Danny? Danny, đến đây một phút được không? Con đã phạm lỗi và bố muốn con đến chịu phạt như một người đàn ông. Danny? Danny! ”

Sự vâng lời ăn sâu vào trong máu nó đến nỗi nó thậm chí đã tự động bước hai bước về phía phát ra giọng nói đó trước khi kịp dừng lại. Đôi bàn tay nó siết thành nắm đấm ở hai bên người.

( Không phải là thật! Mặt giả! Tôi biết ông là thứ gì! Cởi mặt nạ ra đi! )

“Danny!” giọng nói gầm lên. “Đến đây ngay, thằng ranh! Đến đây và chịu phạt như một người đàn ông đi!” Một tiếng bộp lớn, trống rỗng vang lên khi về đập vào tường. Khi một lần nữa gầm rú tên thằng bé, cái giọng đã thay đổi vị trí. Nó đã đến gần hơn.

Trong thế giới của những sự vật thật, cuộc săn lùng đã bắt đầu.

Danny chạy. Với đôi chân lặng lẽ trên tấm thảm dày, nó chạy vụt qua những cánh cửa đóng kín, qua giấy dán tường hoa văn bằng lụa, qua bộ cứu hỏa bắt vít vào góc tường. Nó ngập ngừng, rồi phóng dọc theo hành lang cuối cùng. Không có gì ở cuối hành lang trừ một cánh cửa bị khóa. Không còn nơi nào để chạy trốn nữa.

Nhưng cây sào vẫn ở đó, vẫn dựa vào bức tường nơi bố đã để.

Danny giật lấy nó. Thằng bé ngửa cổ nhìn chằm chằm cánh cửa sập. Có một cái móc ở đầu cây sào và ta sẽ phải móc nó vào một cái vòng gắn trên cánh cửa sập. Ta sẽ phải...

Một ổ khóa Yale mới tinh treo lủng lẳng trên cửa sập. Cái ổ khóa mà Jack Torrance đã bấm lại quanh móc cửa sau khi đặt xong mớ bẫy chuột, đề phòng có ngày con trai gã nảy ra ý định lên đấy thám hiểm.

Bị khóa mất rồi. Nỗi khiếp sợ bao trùm Danny.

Đằng sau thằng bé, nó đang đến, vụng về và loạng choạng đi qua Suite Tổng Thống, cái vồ hung hãn rít gió vụt trong không trung.

Danny lùi lại trước cánh cửa đóng kín cuối cùng và chờ nó đến.