← Quay lại trang sách

Chương 55 Điều đã bị lãng quên

Wendy tỉnh dậy từng chút một, sắc xám dần trôi đi, nỗi đau thay thế: lưng, chân, bên hông... cô nghĩ mình không nhúc nhích nổi. Cả những ngón tay cũng đau, ban đầu cô còn không hiểu tại sao.

( Lưỡi dao lam, chính thế. )

Mái tóc vàng của cô, giờ ướt nhoẹt và rối bù, lòa xòa trước mắt. Cô gạt nó đi và xương sườn đâm vào cô từ bên trong, khiến cô rên xiết. Bây giờ cô nhìn thấy một cánh đồng chăn đệm màu xanh và trắng, lấm tấm máu. Máu cô, hay có khi là máu Jack. Dù thế nào thì vẫn còn tươi. Cô bất tỉnh chưa lâu. Và điều đó rất quan trọng bởi vì...

( ?Bởi vì sao? )

Bởi vì...

Âm thanh động cơ ù ù như côn trùng là thứ đầu tiên cô nhớ ra. Cô thoáng ngây người nghĩ mãi về cái ký ức đó, rồi tâm trí cô dường như làm một cú lượn choáng váng muốn mửa, lia ra xa, cho cô nhìn thấy toàn cảnh cùng một lúc.

Hallorann. Đó hẳn là Hallorann. Nếu không thì tại sao Jack lại rời đi đột ngột như vậy trước khi giải quyết dứt điểm công việc... giải quyết dứt điểm cô?

Bởi vì gã không còn rảnh rang nữa. Gã phải nhanh chóng tìm ra Danny và... và làm việc đó trước khi Hallorann kịp ngăn chặn.

Hay việc đó đã xảy ra rồi?

Cô có thể nghe thấy tiếng rên rỉ của chiếc thang máy dâng lên trong giếng.

( Ôi lạy Chúa xin đừng chỗ máu chỗ máu vẫn còn tươi xin đừng để sự đã rồi )

Bằng cách nào đó, cô đứng lên được trên đôi chân mình rồi lảo đảo băng qua phòng ngủ và mớ tàn tích của phòng khách, ra chỗ cánh cửa trước vỡ nát. Cô đẩy mở cửa và bước ra ngoài hành lang.

“Danny!” cô thốt lên, nhăn mặt vì cơn đau ở ngực. “Anh Hallorann! Có ai ở đó không? Có ai không? ”

Chiếc thang máy đã tái hoạt động, nhưng giờ nó dừng lại. Cô nghe thấy tiếng kim loại kêu rầm rầm khi cánh cửa được kéo ra và nghĩ rằng mình nghe thấy một giọng nói. Có thể chỉ là do cô tưởng tượng ra thôi. Gió quá to để xác định chính xác.

Cô dựa người vào tường, đi ra chỗ góc quanh của hành lang nhánh. Cô đang sắp sửa rẽ thì tiếng hét văng vẳng truyền xuống cầu thang và giếng thang máy làm cô đông cứng người:

“ Danny! Đến đây ngay, thằng ranh! Đến đây và chịu phạt như một người đàn ông đi! ”

Jack. Trên tầng hai hoặc ba. Đang tìm Danny.

Cô đi vòng qua khúc quanh, vấp chân, suýt thì ngã. Hơi thở cô nghẹn lại trong cổ họng. Có cái gì đó

(ai đó?)

co ro bên tường, cách cô khoảng ba phần tư đoạn đường ra đến cầu thang. Cô bắt đầu đi nhanh hơn, nhăn mặt mỗi khi trọng lượng mình dồn xuống bên chân đau. Cô thấy rằng đó là một người đàn ông và khi đến gần hơn, cô hiểu ra ý nghĩa của cái tiếng động cơ ro ro đó.

Đó là Hallorann. Rốt cuộc thì ông đã đến.

Cô nhè nhẹ quỳ gối xuống bên cạnh ông, ngắc ngứ cầu trời khấn đất rằng ông chưa chết. Mũi ông đang chảy máu và một lượng máu kinh khủng đã trào ra từ miệng ông. Một bên mặt ông tím bầm sung húp. Nhưng tạ ơn Chúa, ông vẫn đang thở. Ông hít từng hơi dài, khò khè, làm rung chuyển cả tấm thân.

Khi quan sát ông kỹ hơn, Wendy trố mắt. Một cánh tay áo parka ông đang mặc đã cháy đen. Một bên hông áo bị xé toạc. Có máu trong tóc ông và sau gáy là một vết xước nông nhưng ghê gớm.

( Lạy Chúa, chuyện gì đã xảy ra với ông ấy vậy? )

“Danny!” cái giọng khàn khàn, cục cằn gầm lên ở phía trên họ. “ Khốn kiếp, mày đi ra đây! ”

Giờ không có thời gian để băn khoăn về chuyện này nữa. Cô bắt đầu lắc ông, mặt cô méo xẹo vì cơn đau bùng lên trong xương sườn. Cô cảm thấy bên hông nóng bừng, cúng và sung phù.

( Nhỡ chúng chọc vào phổi mỗi khi mình di chuyển thì sao? )

Thế cũng đành chịu thôi. Nếu Jack tìm thấy Danny, gã sẽ giết nó, sẽ đập chết nó bằng cái vồ kia, hệt như gã đã cố làm với cô.

Thế nên cô lắc Hallorann, sau đó thì tát nhẹ vào bên mặt không bị bầm của ông.

“Tỉnh dậy đi,” cô nói. “Anh Hallorann, anh phải tỉnh dậy đi. Xin anh đấy... xin anh đấy...”

Từ trên đầu, những tiếng thình thình không ngừng nghỉ của cái vồ vang lên trong khi Jack Torrance tìm kiếm con trai gã.

Danny đứng dựa lưng vào cửa, nhìn cái góc vuông nơi hai hành lang giao nhau. Tiếng thình thình không đều khi cái vồ nện vào tường vẫn cứ vang lên càng lúc càng lớn. Cái thứ đang đuổi theo nó gào thét và hú hét và nguyền rủa. Giấc mơ và thực tại đã chập vào với nhau mà chẳng lộ ra đường may nào hết.

Thứ đó đi vòng qua góc cua.

Cảm giác của Danny có thể gọi là nhẹ nhõm, theo một cách nào đó. Kia không phải là bố nó. Lốt cải trang gương mặt và cơ thể đã bị xé toạc, băm nát và biến thành một trò đùa tệ hại. Bố nó không phải như thế, không phải là cái tạo vật kinh dị đến từ chương trình Giật gân đêm thứ Bảy với cặp mắt đảo láo liên và đôi vai gù ì ạch cùng chiếc áo ướt máu này. Kia không phải là bố nó.

“Giờ thì, thề có Chúa,” thứ đó phì phò thở. Nó lau môi bằng một bàn tay run rẩy. “Bây giờ mày sẽ biết ai là chủ ở đây. Mày sẽ thấy thôi. Người họ muốn không phải là mày. Là tao. Tao. Tao! ”

Nó bổ cây vồ sứt sẹo, hai đầu giờ đã biến dạng và vỡ nát sau vô số va chạm. cái vồ đập vào tường, khoét một vòng tròn trên lớp giấy lụa. Bụi thạch cao phun ra. Nó bắt đầu toét miệng cười.

“Mày có giỏi thì giở mấy cái chiêu trò của mày ra đi,” nó lẩm bẩm. “Mày biết đấy, tao không phải nít ranh mới đẻ. Thề có Chúa, tao không phải thứ ba ngơ. Tao sẽ thực hiện nghĩa vụ làm cha với mày, nhóc con ạ.”

Danny nói, “Ông không phải là bố tôi.”

Thứ đó dừng lại. Trong một khoảnh khắc, trông nó có vẻ lưỡng lự ra mặt, như thể không chắc mình là ai hoặc cái gì. Thế rồi nó rảo bước đi tiếp. cây vồ rít gió, đập vào một tấm ván cửa đánh rầm lên một tiếng trống rỗng.

“Mày nói dối,” nó nói. “Tao còn là ai khác được đây? Tao có hai vết bớt, cái rốn lõm, thậm chí có cả hàng họ luôn, ranh con. Hỏi mẹ mày mà xem.”

“Ông là một cái mặt nạ,” Danny nói. “Chỉ là một cái mặt giả. Lý do duy nhất mà khách sạn cần đến ông là vì ông chưa chết như những người khác. Nhưng một khi nó đã xong việc với ông, ông sẽ không là gì cả. Ông không làm tôi sợ đâu.”

“Tao sẽ làm mày sợ!” thứ đó rú lên. cái vồ hung hãn rít gió bổ xuống, đập vào tấm thảm giữa hai chân Danny. Danny không nao núng. “Mày đã nói dối về tao! Mày thông đồng với con mụ ấy! Chúng mày lập mưu chống đối tao! Và mày đã gian lận! Mày đã quay cóp bài kiểm tra cuối kỳ! ” Đôi mắt trừng trừng nhìn Danny từ bên dưới cặp lông mày dày. Bên trong chúng là nét xảo quyệt điên dại. “Tao cũng sẽ tìm ra nó. Nó ở đâu đó dưới tầng hầm. Tao sẽ tìm ra nó. Họ đã hứa với tao rằng tao có thể tìm thoải mái.” Thứ đó lại giơ cái vồ lên.

“Vâng, họ hứa,” Danny nói, “nhưng họ nói dối.”

cái vồ lưỡng lự trên đỉnh đường vung.

Hallorann bắt đầu tỉnh lại, nhưng Wendy đã ngừng vỗ má ông ta. Một thoáng trước, mấy câu Mày đã gian lận! Mày đã quay cóp bài kiểm tra cuối kỳ! vọng xuống qua giếng thang máy, loáng thoáng, gần như bị gió át hết đi. Từ đâu đó sâu trong chái Tây. Cô khá chắc rằng họ đang ở trên tầng ba và rằng Jack - cái thứ đã chiếm hữu Jack, bất kể đó có là gì - đã tìm thấy Danny. Bây giờ thì cả cô lẫn Hallorann đều chẳng thể làm được gì cả.

“Ôi bác sĩ,” cô thì thầm. Nước mắt làm nhòe đôi mắt cô.

“Cái tay chó đẻ đó đã đập vỡ hàm tôi,” Hallorann lè nhè lẩm bẩm, “và đầu tôi...” Ông gắng gượng ngồi dậy. Mắt phải của ông đang nhanh chóng tím bầm và sưng húp. Dẫu vậy, ông vẫn nhìn thấy Wendy.

“Cô Torrance...”

“Suỵt,” cô nói.

“Thằng bé đâu rồi, cô Torrance?”

“Ở trên tầng ba,” cô nói. “Với bố nó.”

“Họ nói dối,” Danny lặp lại. Có điều gì đó lướt qua tâm trí nó, vụt lóe như một thiên thạch, quá nhanh, quá sáng chói, không thể túm lấy và nắm giữ. Chỉ mỗi phần đuôi của ý nghĩ là còn lưu lại.

( nó ở đâu đó dưới tầng hầm )

( cậu sẽ nhớ điều mà bố cậu đã quên )

“Mày... mày không nên ăn nói với bố mày cái kiểu đấy, thứ đó khàn giọng nói. cái vồ rung rung, bổ xuống. “Mày sẽ chỉ khiến mọi sự tồi tệ hơn cho bản thân thôi. Hình phạt... hình phạt cho mày. Tệ hơn.” Nó lảo đảo như say và nhìn chằm chằm Danny, ánh mắt sướt mướt tự thương hại đã bắt đầu chuyển sang căm ghét. cái vồ lại giơ lên.

“Ông không phải là bố tôi,” Danny lại bảo thứ đó. “Và nếu vẫn còn chút nào của bố tôi sót lại bên trong ông, bố tôi sẽ biết ở đây người ta toàn nói dối. Tất cả đều là dối trá và gian lận. Giống như con xúc xắc pha chì bố tôi bỏ vào tất cho tôi dịp Giáng sinh năm ngoái, giống như những hộp quà người ta để ở ô kính cửa hàng mà bố tôi nói rằng không có gì bên trong, chẳng có quà, chúng chỉ là những chiếc hộp rỗng. Bố tôi nói đó chỉ là trưng bày. Ông là nó đấy, không phải bố tôi. Ông là khách sạn. Và khi có được thứ mình muốn, ông sẽ không cho bố tôi bất cứ thứ gì bởi vì ông là đồ ích kỷ. Và bố tôi biết điều đó. Ông phải khiến bố tôi uống Nước Xấu. Đó là cách duy nhất để ông chiếm được bố tôi, đồ mặt giả dối trá.”

“Nói láo! Nói láo!” Những lời ấy tuôn ra dưới dạng một tiếng thét the thé. Cái vồ tròng trành điên cuồng trong không trung.

“Có giỏi thì cứ đánh tôi đi. Nhưng ông sẽ không bao giờ có được những gì mình muốn từ tôi đâu.”

Khuôn mặt đối diện Danny thay đổi. Khó có thể nói được cụ thể thay đổi như thế nào; các đường nét không tan chảy hay hợp nhất gì hết. Cái cơ thể khẽ run lên, rồi bàn tay bê bết máu mở bung ra như bộ vuốt gãy. cái vồ rơi ra và đáp bộp xuống thảm. Chỉ có vậy thôi. Nhưng bố nó đã thình lình ở đó, nhìn nó với vẻ đau đớn tột cùng, cùng một nỗi buồn khổ lớn đến nỗi trái tim của Danny như cháy bùng lên trong lồng ngực. Cái miệng ấy xệ xuống thành một cánh cung run rẩy.

“Bác sĩ,” Jack Torrance nói. “Chạy đi. Nhanh lên. Và hãy nhớ bố yêu con đến nhường nào.”

“Không,” Danny nói.

“Vì Chúa, Danny...”

“Không,” Danny nói. Nó nắm lấy một bàn tay đầy máu của bố mình và hôn lên đó. “Đã sắp kết thúc rồi.”

Hallorann đứng dậy bằng cách chống lưng vào tường và đẩy mình lên. Ông và Wendy nhìn nhau như những bệnh nhân vừa sống sót qua một vụ đánh bom bệnh viện kinh hoàng.

“Chúng ta phải lên đó,” ông nói. “Chúng ta phải cứu nó.”

Đôi mắt kiệt quệ trên khuôn mặt tái nhợt của cô nhìn ông. “Đã quá muộn rồi,” Wendy nói. “Bây giờ nó chỉ có thể tự cứu mình mà thôi.”

Một phút trôi qua, rồi hai phút. Ba phút. Và họ nghe thấy tiếng vọng đến từ trên đầu, tiếng la hét, bây giờ thì không phải vì tức giận hay đắc thắng nữa, mà là vì kinh hãi tột độ.

“Ôi lạy Chúa,” Hallorann thì thầm. “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

“Tôi không biết,” cô nói.

“Có phải nó đã giết thằng bé rồi không?”

“Tôi không biết.”

Chiếc thang máy loảng xoảng bùng tỉnh và bắt đầu hạ xuống bên trong chứa cái thứ đang gào thét, lải nhải điên loạn kia.

Danny đứng bất động. Chẳng còn nơi nào nó có thể chạy đến mà Overlook lại không thể đuổi theo. Nó bất ngờ nhận ra điều ấy một cách trọn vẹn, không chút khó khăn. Lần đầu tiên trong đời, nó có được một suy nghĩ trưởng thành, một cảm giác trưởng thành, thứ tinh chất thu được sau trải nghiệm của nó ở nơi tồi tệ này - sau một quá trình chưng cất bi thương:

( Bố mẹ không thể giúp được mình và mình phải tự thân vận động. )

“Đi thôi,” thằng bé nói với kẻ lạ mặt đẫm máu trước mặt. “Nhanh nào. Ra khỏi đây đi.”

Thứ đó cúi xuống, để lộ cán dao ở sau lưng. Đôi bàn tay nó lại nắm quanh cái vồ, nhưng thay vì nhắm vào Danny, nó đảo ngược tay cầm, nhắm đầu cứng của cái vồ đánh bóng vào mặt mình.

Danny chợt hiểu ra.

Thế rồi cái vồ bắt đầu giơ lên hạ xuống, hủy hoại nốt chút hình ảnh cuối cùng của Jack Torrance. Cái tạo vật trong hành lang nhảy một điệu pônca kỳ quái, lắc lư, nhịp nhảy hòa cùng âm thanh gớm ghiếc của cái đầu vồ đập liên tục. Máu bắn tung tóe lên khắp giấy dán tường. Những mảnh xương bắn lên không như những phím đàn piano bị gãy. Không thể khẳng định được chính xác chuyện ấy kéo dài bao lâu. Nhưng khi nó hướng sự chú ý trở lại Danny, bố thằng bé đã biến mất mãi mãi. Phần còn lại của khuôn mặt trở thành một mớ hỗn hợp kỳ lạ, biến đổi liên tục, nhiều bản mặt trộn lẫn làm một không đâu vào đâu. Danny nhìn thấy người phụ nữ trong phòng 217; gã người chó; thằng bé háu đói từng ở trong ống bê tông.

“Thế thì bỏ hết mặt nạ ra vậy,” nó thì thầm. “Không còn gián đoạn gì nữa.”

Cái vồ giơ lên lần cuối cùng. Tiếng tích tắc tràn ngập trong tai Danny.

“Còn gì khác muốn nói không?” nó hỏi. “Mày có chắc là mày không muốn chạy không? Chơi một ván đuổi bắt chẳng hạn? Mày biết đấy, tất cả những gì chúng tao có là thời gian mà. Thời gian bất tận . Hay là chốt luôn mọi chuyện đi nhỉ? Làm thế cũng hay. Xét cho cùng, chúng ta đang bỏ lỡ bữa tiệc.”

Thứ đó nhe hàm răng gãy ra thành một nụ cười toe toét, tham lam.

Và Danny chợt nhận ra. Điều bố nó đã quên.

Vẻ đắc thắng bất ngờ lan khắp mặt nó; thứ đó nhìn thấy bèn ngập ngừng, trở nên bối rối.

“Cái lò hơi!” Danny hét lên. “ Từ sáng giờ nó chưa được xả! Nó đang sôi lên! Nó sẽ nổ tung! ”

Một vẻ mặt dị hợm pha giữa hãi hùng và vỡ lẽ lan khắp những đường nét giập gãy của cái thứ đối diện Danny. Cái vồ rơi khỏi nắm tay nó và nẩy trên tấm thảm đen-xanh một cách vô hại.

“Cái lò hơi!” thứ đó thốt lên. “Ôi không! Không thể để điều đó xảy ra được! Chắc chắn là không rồi! Không! Thằng oắt con chó chết! Chắc chắn là không rồi! Ôi, ôi, ôi...”

“Đúng thế đấy!” Danny hung hăng gào đáp lại. Thằng bé bắt đầu lê chân và dứ dứ nắm đấm về phía cái thứ tàn tạ trước mặt mình. “Bất cứ lúc nào thôi! Tôi biết điều đó! Cái lò hơi, bố đã quên cái lò hơi! Và ông cũng đã quên nó! ”

“Không, ôi không, không được thế, không thể thế, thằng ranh con bẩn tưỏi, tao sẽ bắt mày chịu phạt, tao sẽ cho mày no đòn, ôi không, ôi không….”

Thứ đó đột nhiên quay đầu lại và lê chân bỏ đi. Trong một khoảnh khắc, cái bóng nó nhấp nhô trên tường, trồi lên thụp xuống. Nó để những tiếng la hét vang vọng theo sau như những dải băng tiệc tùng cũ sòn.

Một lát sau, chiếc thang máy loảng xoảng bừng tỉnh.

Bất chợt, thằng bé có được một thị kiến

( mẹ bác hallorann bạn bè gọi là dick ở cùng nhau còn sống họ vẫn còn sống phải ra ngoài nó sẽ nổ tung lên trời )

như bình minh chói lòa mãnh liệt và nó co giò chạy. Một chân đá văng sang bên cái vồ đánh bóng móp méo đầy máu. Nó không để ý.

Vừa khóc, nó vừa chạy về phía cầu thang.

Họ phải ra ngoài.