Chương 56 Vụ nổ
Hallorann chẳng thể nào chắc chắn được tình hình sau đó tiến triển ra sao. Ông nhớ rằng chiếc thang máy đã hạ xuống và đi qua tầng của họ mà không dừng lại, có thứ gì đó ở bên trong. Nhưng ông không muốn nhìn qua ô cửa sổ nhỏ hình thoi, bởi vì cái thứ ở trong đó không phát ra âm thanh con người. Một lúc sau có tiếng bước chân chạy trên cầu thang. Mới đầu Wendy Torrance co rúm vào người ông, sau đó cô mới bắt đầu loạng choạng bước dọc hành lang chính để đến chỗ cầu thang nhanh hết mức có thể.
“Danny! Danny! Ôi, tạ ơn Chúa! Tạ ơn Chúa!”
Cô ôm thốc nó vào lòng, rên rỉ vì sung sướng cũng như đau đớn.
( Danny. )
Danny nhìn ông từ trong vòng tay mẹ nó và Hallorann thấy thằng bé đã thay đổi. Mặt nó tái nhợt và hốc hác, mắt nó tối đen và khó dò. Nó trông như thể đã sụt cân. Khi nhìn hai người bọn họ bên nhau, Hallorann nghĩ rằng bà mẹ mới là người trông trẻ hơn, bất chấp đã lãnh chịu một trận đánh đập khủng khiếp.
( bác Dick - chúng ta phải đi - chạy - nơi này - nó sẽ )
Hình ảnh Overlook, với những lưỡi lửa bùng lên khỏi mái. Gạch rơi xuống tuyết như mưa. Tiếng chuông báo cháy vang rền... mặc dù sẽ chẳng có chiếc xe cứu hỏa nào lên được trên đây trước cuối tháng Ba. Trên hết thảy, thứ được truyền qua suy nghĩ của Danny là một cảm giác khẩn cấp sát sườn, cảm giác giống như chuyện đó sẽ xảy ra bất cứ lúc nào .
“Được rồi,” Hallorann nói. Ông bắt đầu tiến về phía hai người bọn họ và mới đầu việc ấy chẳng khác nào bơi qua một vùng nước sâu. Khả năng giữ thăng bằng của ông đã bị tổn hại, còn con mắt ở bên mặt phải lại không muốn tập trung. Hàm ông đang gửi những cơn đau nhức nhối khủng khiếp lên thái dương và dọc xuống cổ, ông cũng có cảm giác má mình đang to như trái bắp cải. Nhưng sự cấp bách mà thằng bé khơi dậy đã khiến ông dấn bước, thế rồi việc đó trở nên dễ dàng hơn một chút.
“Được rồi sao?” Wendy hỏi. Cô nhìn từ Hallorann sang con trai mình và nhìn lại Hallorann. “Ông bảo được rồi là sao?”
“Chúng ta phải đi,” Hallorann nói.
“Tôi chưa mặc đồ... quần áo của tôi...”
Đúng lúc ấy, Danny lao ra khỏi vòng tay cô và phóng dọc hành lang. Cô nhìn theo nó và, khi nó biến mất đằng sau khúc quanh, quay lại nhìn Hallorann. “Nhỡ hắn trở lại thì sao?”
“Chồng cô hả?”
“Hắn không phải là Jack,” cô lẩm bẩm. “Jack đã chết rồi. Nơi này đã giết chết anh ấy. Cái nơi chết tiệt này. ” Cô vung nắm đấm vào tường và rú lên vì cơn đau ở những ngón tay bị cứa. “Là cái lò hơi, phải không?”
“Phải, thưa cô. Danny nói nó sẽ nổ tung.”
“Tốt.” Chữ ấy được thốt ra với một giọng dứt khoát tuyệt đối. “Tôi không biết mình có xuống lại cầu thang được không nữa. Xương sườn tôi... hắn đã đập gãy xương sườn tôi. Và chỗ nào đó ở sau lưng. Đau quá.”
“Cô sẽ làm được,” Hallorann nói. “Tất cả chúng ta đều sẽ thoát ra.” Nhưng bất chợt, ông nhớ đến lũ thú cây cảnh và tự hỏi họ sẽ làm gì nếu chúng đang canh chừng đường thoát.
Thế rồi Danny quay trở lại. Nó mang theo ủng, áo khoác và găng tay của Wendy, cũng như áo khoác và găng tay cho mình.
“Danny,” cô nói. “Ủng của con.”
“Đã quá muộn rồi,” nó nói. Mắt nó nhìn chằm chằm bọn họ với một vẻ điên loạn đầy tuyệt vọng. Nó nhìn Dick và đột nhiên xuất hiện trong tâm trí Hallorann là hình ảnh một chiếc đồng hồ dưới vòm kính, chiếc đồng hồ trong phòng khiêu vũ được một nhà ngoại giao Thụy Sĩ tặng vào năm 1949. Kim đồng hồ đứng cách mốc nửa đêm một phút.
“Ôi lạy Chúa,” Hallorann nói. “Ôi trời đất ôi lạy Chúa tôi.”
Ông choàng một tay quanh người Wendy và đỡ cô lên. Tay còn lại ông choàng quanh người Danny. Ông chạy về phía cầu thang.
Wendy rú lên vì đau khi ông ấn phải những chiếc xương sườn gãy và khi một chỗ nào đó ở lưng cô bị ép vào nhau, nhưng Hallorann không hề chậm lại. Ông lao xuống cầu thang mang theo họ trong hai cánh tay. Một mắt mở to tuyệt vọng, mắt còn lại thì sưng húp thành một khe hẹp. Trông ông như một tên cướp biển chột mắt bắt cóc con tin để sau này đòi tiền chuộc.
Bất chợt ông có được một thị kiến và ông hiểu ý Danny khi nó nói đã quá muộn rồi. Ông có thể cảm thấy vụ nổ đang rục rịch bùng lên từ dưới tầng hầm và xé tung ruột gan của cái nơi tồi tệ này ra.
Ông chạy nhanh hơn, lao thẳng qua sảnh và tiến về phía cánh cửa đôi.
Thứ đó vội vã băng qua tầng hầm và vào quầng sáng vàng yếu ớt từ ngọn đèn duy nhất trong phòng để lò nung. Nó đang chảy dãi ròng ròng vì sợ hãi. Thiếu chút nữa thôi, thiếu chút nữa thôi là nó đã chiếm được Danny cũng như quyền năng mạnh mẽ của thằng bé. Nó không thể thua cuộc vào lúc này được. Điều ấy không được phép xảy ra. Nó sẽ xả lò hơi và nghiêm khắc trừng phạt thằng bé.
“Không được phép xảy ra!” nó thốt lên. “Ôi không, không được phép xảy ra!”
Nó loạng quạng tiến đến chỗ lò hơi, bấy giờ đang tỏa ra một quầng sáng đỏ xỉn từ nửa dưới thân hình ống dài. Cái lò đang kêu xì xì cành cạch và rít lên, phun những luồng hơi nước theo cả trăm hướng, như một chiếc đàn ống hơi quái đản. Kim áp suất nhảy hẳn qua đầu kia của mặt số.
“Không, nó không được phép!” tay quản lý/người trông nom gào lên.
Nó đặt tay Jack Torrance lên van, không buồn để tâm đến cái mùi khét lẹt bốc lên hay thịt da bị nung cháy khi tay xoay nóng đỏ lún vào thịt, như thể chìm xuống một mảng bùn.
Tay xoay nhúc nhích và, với một tiếng hét đắc thắng, thứ đó vặn cho nó mở tung ra. Một tiếng gầm om sòm của hơi nước thoát ra khỏi lò hơi, cả chục con rồng đồng thanh rít lên. Nhưng trước khi hơi nước che khuất hoàn toàn kim áp suất, cây kim đã bắt đầu quay ngược trở lại.
“TAO THẮNG RỒI!” nó thốt lên. Nó nhảy cõn lên đầy bệnh hoạn trong màn sương nóng bỏng đang bốc nghi ngút, vung vẩy đôi bàn tay rực lửa trên đầu. “CHƯA QUÁ MUỘN! TAO THẮNG RỒI! CHƯA QUÁ MUỘN! CHƯA QUÁ MUỘN! CHƯA.. ”
Lời lẽ chuyển thành tiếng thét đắc thắng, rồi tiếng thét bị nuốt chửng trong tiếng gầm rú khi lò hơi của Overlook phát nổ.
Hallorann xộc ra ngoài qua cặp cửa đôi và lôi hai người bọn họ qua cái mương giữa đống tuyết lớn trên hiên nhà. Ông thấy rõ lũ thú cây cảnh, rõ ràng hơn trước. Ngay khi ông nhận thức được nỗi sợ tồi tệ nhất của mình là sự thật, rằng chúng đứng chắn giữa hiên nhà và chiếc xe trượt tuyết, thì khách sạn nổ tung. Ông thấy như thể mọi thứ đã xảy ra cùng một lúc, mặc dù về sau ông biết không thể có chuyện như vậy được.
Một vụ nổ rì rầm bùng lên, âm thanh dường như thuộc về một nốt nhạc trầm lan tỏa
( ÙÙÙMMMMMMMMM... )
và rồi một luồng không khí ấm phà đến từ sau lưng họ, dường như đẩy nhẹ vào họ. Cả ba người bị hất văng khỏi hiện nhà trước luồng hơi ấy và một suy nghĩ bối rối
( hẳn siêu nhân sẽ cảm thấy như thế này đây )
lướt qua tâm trí Hallorann khi họ bay trong không trung. Ông để tuột mất hai người họ rồi đâm vào tuyết mềm, làm tuyết khẽ cuộn lên. Tuyết chui tọt vào trong áo cũng như thúc lên mũi ông và ông lờ mờ nhận thấy bên má bị đau của mình có cảm giác thật dễ chịu.
Thế rồi ông chật vật nhấc mình lên khỏi tuyết, tạm không nghĩ đến lũ thú cây cảnh, hay Wendy Torrance, hay thậm chí thằng bé. Ông nằm ngửa lại để có thể nhìn ngắm thứ đó chết.
Cửa sổ của Overlook vỡ tan. Trong phòng khiêu vũ, mái vòm đậy chiếc đồng hồ trên bệ lò sưởi nứt ra, tách thành hai mảnh và rơi xuống sàn. Chiếc đồng hồ ngừng tích tắc: các khớp, bánh răng và bánh đà xoay đều bất động. Có một âm thanh thì thầm, nghe như tiếng thở dài, cùng một đám bụi lớn cuồn cuộn. Bên trong phòng 217, bồn tắm đột nhiên tẽ đôi, để cho một trận lũ nhỏ màu xanh lục, thối hoăng chảy ào ra. Trong Suite Tổng Thống, giấy dán tường bỗng dưng bùng cháy. Cặp cửa hai chiều của Sảnh Colorado đột nhiên gãy khỏi bản lề và rơi xuống sàn phòng ăn. Bên kia cổng vòm tầng hầm, những đống lớn giấy tờ cũ bén lửa và bùng cháy, phát ra tiếng xì xì như đèn hàn. Nước sôi tràn lên trên mấy đám lửa nhưng không dập được chúng. Giống như lá mùa thu cháy bên dưới tổ ong, chúng xoay vòng vòng và đen lại. Lò nung phát nổ, phá vỡ các thanh rầm mái của tầng hầm, khiến chúng đổ ầm xuống như những khúc xương một con khủng long. Cái vòi đốt từng tiếp nhiệt cho lò nung, giờ bất khả ngăn chặn, phóng xuyên qua mặt sàn nứt toác của đại sảnh dưới dạng một cột lửa gầm rống. Lửa bén vào tấm thảm trên cầu thang, lao vèo lên tầng một như muốn thông báo tin vui khủng khiếp. Một chuỗi các vụ nổ xé tung nơi này. Chiếc đèn chùm trong phòng ăn, một quả bom pha lê nặng chín mươi cân, rơi xoảng xuống vỡ vụn, thúc các bàn ăn văng đi tứ phía. Ngọn lửa phun ra từ năm ống khói của Overlook, vọt lên những đám mây vỡ nát.
( Không! Không được! Không được! KHÔNG ĐƯỢC! )
Thứ đó thét lên; nó thét lên nhưng bây giờ nó không còn giọng nói nữa và nó chỉ gào thét những lời hoảng loạn và diệt vong và chửi rủa vào trong tai chính mình, nó tan biến, nó mất đi suy nghĩ và ý chí, những sợi vải bục ra, nó sục sạo, chẳng tìm thấy, nó lao ra, lao đến, nó bỏ chạy, lao đến miền trống rỗng, hư vô, nó sụp đổ.
Bữa tiệc đã kết thúc.