← Quay lại trang sách

GIAI THOẠI THỈNH KINH -

Những năm tháng không bình thường mới có được những câu chuyện lạ lùng. Nhưng những chuyện này rõ ràng là đã xảy ra khắp trời nam biển bắc trên đất Thần Châu, hơn thế, nó còn mang đầy sự nghiêm trang, nghiêm túc và thần thánh nữa kia. Những độc giả mới sinh ra trong thòi đại mới khó có thể tưởng tượng ra được, thậm chí còn có thể coi như tà thuyết, dị đoan, với lại đây chính là dòng chảy cuối cùng trong trang lịch sử đau thương của đất nước chúng ta.

Bí thư chi bộ đại đội sản xuất thị trấn Phù Dung, có chân trong đoàn đại biểu nông nghiệp địa phương và huyện đi tham quan; từ phương Bắc, nơi xa xôi ngàn dặm thỉnh kinh trở về, đối với một nơi hẻo lánh của vùng sơn cước Ngũ Lĩnh này đã có thể gọi là chuyện kinh thiên động địa. Nghe nói đoàn tham quan từ nơi xuất phát của huyện đến nơi tập trung đi toàn bằng chuyên xa, có cắm cờ, kết hoa, suốt trên dọc đường đểu có pháo nổ, và phèng trống tiễn đưa. Từ nơi tập trung ở ga xe lửa, lễ tiễn đưa lại càng long trọng hơn. Lượt đi, lượt về đều ngồi xe lửa, gọi là chuyên xa. Chuyên xa là gì? Đối với những dân miền núi chưa từng đi ra khỏi cửa nhà mình, đành phải đi hỏi tên phái hữu, đội mũ sắt, Tần Thư Điền. Tên phái hữu đội mũ sắt ấy, đã uống mồ hôi và nước mắt của nhân dân lao động nên mới đọc được nhiều sách vở như thế, mới được hiểu nhiều sự đời đến thế, và hầu như cái quái gì cũng hiểu biết. Hắn có nghĩa vụ, có trách nhiệm phải trả lời cho mọi người vấn đề này. Hắn nói: Chuyên xa nói chung, là một loại xe có giường ngủ, chuyên để dành riêng cho một vị thủ trưởng nằm ngồi, nói rộng ra là kể cả các loại ô tô lớn mà các hội nghị quan trọng thuê riêng. Ngày xưa muốn biết ông lớn nào đó, to đến mức độ nào, chỉ việc nhìn cái kiệu ông ta ngồi, cái kiệu cũng có tước vị và phẩm trật của nó, từ kiệu long phượng của nhà vua, ngự giá, đến các quan nhất phẩm triều đình, cho tới quan huyện vào hàng thất phẩm, đều có những đặc điểm riêng khác nhau. Ngày nay muốn biết các vị thủ trưởng to lớn tới mức nào, chỉ cần nhìn chiếc ô tô ông ta đi là biết, nó cũng có ba bảy hăm mốt loại. Loại lãnh đạo chóp bu ở huyện thì ngồi những chiếc com măng ca với khung vải bạt, vàng khè...

- Đó đó, cái thằng cha này, cái hòn đá kê trong chuồng xí vừa cứng vừa thối! Hỏi nó việc này, nó lại đem kiến thức kia ra lòe đời, và không quên công kích chủ nghĩa xã hội!

Có người đã kịp thời ngăn chặn và tố cáo Tần Rồ như vậy. Tần Rồ nhăn mặt nhăn mũi, làm ra bộ mặt thật thiểu não:

- Đã không hiểu, các ông lại hay hỏi, vậy mà hễ tôi cứ nói ra, là lại y như rằng vu cáo đả kích. Thôi, thôi, từ nay về sau, tốt nhất là các ông không biết thì đừng có hỏi, để tránh được cái vạ miệng.

Tuy vậy vẫn có người hỏi tiếp:

- Thế nào gọi là toa dành riêng? Thế nào gọi là chuyên xa?

Tần Thư Điền lại đành phải trả lời:

- Chuyên xa là cả một đoàn tàu, gồm mười một toa xe, vốn là có thể chở được hơn một ngàn hành khách. Nhưng để bảo đảm cho những con người vĩ đại như phó thống soái Lâm Bưu làm việc được thuận tiện và an toàn, nên cả đoàn tàu hỏa ấy chỉ dành riêng cho thủ trưởng, cùng với những nhân viên công tác, nhân viên y tế, nhân viên bảo vệ ngồi. Ở trên xe lửa, có thể làm việc, hội họp, ăn uống. Khi đoàn tàu vào ga, qua những giao lộ, lên cầu, vào đường hầm, đều phải bật đèn xanh ưu tiên cho nó; tất cả các tàu đi, tàu đến, xuôi ngược, ngược xuôi, đều phải nhường đường và né tránh... Về sau, tất cả những đoàn tham quan quan trọng, những đại biểu hội nghị, thuê riêng một đoàn tàu, cũng đều gọi nó là chuyên xa, hoặc đoàn tàu riêng. Cho nên, lần này, bí thư chi bộ đại đội sản xuất đi lên phương Bắc thỉnh nông nghiệp chân kinh, ngồi ô tô riêng, xe lửa riêng, không phải là chuyện bình thường đâu, vì đã được hưởng sự đãi ngộ của các quan đầu tỉnh trong ủy ban cách mạng tỉnh đó.

Cư dân trong thị trấn Phù Dung còn nghe nói, bí thư Vương Thu Xá về đến địa phương, vừa bước chân xuống sân ga, đã thấy quần chúng cách mạng, xếp hàng hoan nghênh đoàn tham quan đi thỉnh kinh trở về, cùng với cờ xí, trống phách và pháo nổ thì Vương Thu Xá, tay cầm cuốn sách quý bìa đỏ, loại bỏ túi, giơ ngang lên đầu vẫy vẫy liên hồi. Cái động tác ấy của bí thư, mọi người mới nhìn đã biết ngay rằng, lão ta học mót của phó thống soái, trong phim ảnh. Và miệng lão thì ta thì oang oang, hô khẩu hiệu rất đúng nhịp:

- Mặt trời đỏ, muôn năm! Mặt trời đỏ, muôn năm! Mặt trời đỏ, muôn năm!...

Nghe nói ủy ban cách mạng huyện còn cho xe ô tô riêng ra tận ga đón đoàn. Sau khi lão ta ngồi lên chiếc xe com măng ca, và trên hơn một trăm dặm đường trở về vẫn không ngớt hô “Muôn năm, muôn muôn năm”. Khi xe tiến vào sân trụ sở của ủy ban cách mạng huyện, các ông chủ nhiệm, phó chủ nhiệm thân ra đón tiếp, bắt tay, trong miệng lão vẫn khe khẽ hô “Muôn năm, muôn muôn năm”. Sau bữa cơm trưa ở ủy ban cách mạng huyện, chiếc com măng ca, lại trực tiếp đưa thẳng lão về tới thị trấn Phù Dung, và trong miệng vẫn lảm nhảm “muôn năm, muôn muôn năm”. Chỉ có điều là giọng lão ta khản đặc lại, và bị trúng phong.

Ngày mùa đông ngắn; khi trời vừa tối, đèn đuốc trong ngôi nhà sàn đã bật sáng trưng. Các cán bộ và xã viên trong đại đội sản xuất, có người đến hỏi thăm sức khỏe, có người đến báo cáo tình hình công tác, và xin chỉ thị, và cũng có người chỉ thuần túy đến góp vui, để xem xem sự thể nó ra làm sao. Cứ hết đoàn kia đi, đoàn này đến. Lại có nhà có con gái đang đợi đại đội giới thiệu đi công nhân đã đem đến cả một vò rượu khoai lang vừa cất xong, cùng với một số đồ nhắm tới, bày lên trên bàn, trong gian bếp của ngôi nhà sàn, để cho bí Vương uống rượu tẩy trần. Bí thư Vương cũng vô cùng cao hứng, quên hẳn cả nỗi mệt nhọc đường xa, cho nên kể tất cả từ cán bộ, đến anh em bần nông và trung lớp dưới đến thăm hỏi, lão nhất định mời bằng được uống với lão một chén nhỏ rượu khoai. Còn như đối với trung nông và trung nông lớp trên, lão chỉ cười cười, rồi gật đầu, coi như một lời chào. Thế là tất cả những người đủ tư cách uống một chén rượu khoai, đều vui vẻ nâng chén rượu của người phúc ta, nhiệt liệt chúc mừng bí thư Vương đi thỉnh kinh từ miền Bắc thắng lợi trở về:

- Thưa bí thư Vương, nghe nói ông được ngồi chuyên xa ô tô, lại ngồi cả chuyên xa xe lửa, lại được ăn cơm đặc táo, đi về mấy ngàn dặm, tham quan một tháng trời... chỉ còn thiếu mỗi một nước là đi máy bay thôi!

- Đúng thế, đúng thế! Lần này chỉ còn thiếu nước ngồi máy bay. Nhưng nghe nói rằng, ngồi máy bay không được an toàn, sợ ba cái bánh xe không thò ra được. Bây giờ các nhà lãnh đạo đều thích ngồi chuyên xa ô tô, xe lửa...

- Lần này ông ra khỏi nhà, đi xa, được hiểu biết nhiều về thế giới bên ngoài. Đi thỉnh kinh, thu được của báu, ông phổ biến cho anh em chúng tôi nghe ké với!

- Người ta là lá cờ đỏ của ngành nông nghiệp, toàn quốc phải học tập, kinh nghiệm từng đống, từng đống. Tôi đi học tập trở về, tất nhiên là phải phổ biến lại, truyền những của báu đó lại cho bà con, để đưa thị trấn Phù Dung của chúng ta cũng trở thành một điển hình!

- Mỗi thời một khác, ngày xưa Đường Tăng cưỡi ngựa bạch đi Tây Trúc thỉnh kinh, chỉ đem theo có Tôn Ngộ Không, Chư Ngộ Năng, Sa Ngộ Tĩnh, ba người đồ đệ, và phải trải qua chín chín tám mốt sự gian nan... Còn như bây giờ Vương bí thư đi thỉnh kinh ở phương Bắc đường sá đã được cơ giới hóa, hơn thế nữa, lại có hàng ngàn hàng vạn người cùng đi, tất cả người của năm hồ, bốn biển một dòng...

- Cái gì? Cái gì? Đúng là anh uống rượu, nên rượu nó nói thay anh rồi, làm sao lại lấy chuyện Đường Tăng đi Tây Trúc thỉnh kinh ra mà so sánh được, đó là phong kiến, mê tín, còn chúng ta đây là nông nghiệp cách mạng! Cái kiểu cách nói của anh như vậy, nếu để cấp trên nghe thấy thì thì... Hừ hừ...

- Thưa bí thư Vương, thiên hạ rộng lớn như thế, còn như thị trấn Phù Dung của ta đây, chỉ bé bằng cái móng tay...

- Thiên hạ rộng lớn, nhưng thị trấn Phù Dung ta cũng chẳng bé lắm đâu, hơn thế, nó còn rất trọng yếu là khác. Trong số người của toàn huyện đi thỉnh kinh kỳ này, chỉ có ba lãnh đạo của đại đội sản xuất cấp một.

Đối với những người nhiệt tình khen ngợi và thăm hỏi, Vương Thu Xá cười tít mắt, thưởng thức chén rượu khoai, nhai những hạt lạc chao dầu thơm phức, và trả lời lần lượt mọi người bằng cái giọng đã khản đặc của mình.

Khi đó có cậu thanh niên choai choai đến gần, lên tiếng hỏi:

- Thưa bí thư Vương, mỗi ngày có hàng trên vạn người từ khắp các địa phương trong toàn quốc tới đó tham quan học tập phải không ạ?

- Đúng vậy! Trời Nam biển Bắc, kể cả những dân tộc thiểu số ở Vân Nam, ở Tân Cương, ở Tây Tạng đều đến học tập. Trường học, hội trường rồi nhà khách, lúc nào cũng chật cứng những người. Chỉ riêng cái nhà khách thôi, có lẽ cũng phải dài bằng cái phố Đá Xanh của thị trấn Phù Dung chúng ta rồi - Vương Thu Xá đáp.

Cậu thanh niên choai choai lại hỏi:

- Thế họ có phải dùng đến phân hóa học không ạ?

Vương Thu Xá không hiểu được cái ý ngầm trong câu hỏi này, nên đáp:

- Họ là lá cờ đầu, là điển hình của toàn quốc, đương nhiên là được bảo đảm cung ứng thật đầy đủ rồi. Nhưng nói cho cùng, người ta, phần lớn là dựa vào tự lực cánh sinh.

- Cháu thử tính xem nhé, mỗi ngày có một vạn người tham quan, thỉnh kinh, học tập. Cứ tính là một người ngủ lại một đêm, và mỗi người ỉa một đống, đái hai bãi, một vạn con người sẽ để lại bao nhiêu cứt đái? Mà cái đại đội ấy chỉ có tám, chín nghìn mẫu ruộng, sợ rằng lúa lốp ngập đầu, chỉ một cơn gió nhẹ cũng đổ rạp, không trổ bông, không đậu hạt mất, thế thì còn cần gì đến phân hóa học nữa!

Lời nói của cậu thanh niên choai choai, làm cho tất cả những người có mặt trong ngôi nhà sàn cười ầm ĩ cả lên.

Bí thư Vương đang định nghiêm sắc mặt chỉnh đốn cho cái tay thanh niên, tuy xuất thân thuộc thành phần tốt, nhưng tư tưởng lại lệch lạc này một trận, thì thư ký đội Lê Mãn Canh bước lên sàn.

Những sai lầm của Lê Mãn Canh trong phong trào “bốn thanh tra”, đáng lý bị tổ công tác khai trừ ra khỏi Đảng, sau vì đã chủ động đem nộp số tiền một ngàn năm trăm đồng của mụ phú nông mới Hồ Ngọc Âm gửi, nhờ cất giấu hộ, và thái độ nhận thiếu sót, nhận sai lầm rất thành khẩn, nên được xử lý khoan hồng, giữ nguyên đảng tịch, nhưng hạ xuống làm thư ký đội.

- Ồ, anh Lê! Sao bây giờ mới tới? Lại bị con vợ nó túm không dứt ra được phải không? Nếu anh không đến, tôi sẽ cho người đi tìm đấy! - Vương Thu Xá mặt đỏ tưng bừng, vẫn ngồi nguyên tại chỗ, làm điệu làm bộ nói vậy. Hắn chỉ vào chiếc ghế bên cạnh rót một cốc rượu khoai lang nói tiếp: - Thế nào, tôi lên Bắc một tháng, trong thị trấn không có sự gì chứ?

Lê Mãn Canh nay đã thành cấp dưới của Vương Thu Xá. Nhưng từ xưa tới nay anh vẫn thường vô cùng khinh bỉ tên chủ ngôi nhà sàn Vương Thu Xá này. Cho nên sự thay bậc đổi ngôi, một trên một dưới này, vẫn làm anh khó chịu, không thích ứng được. Anh bây giờ, đầu óc không còn đơn thuần như anh lính phục viên hơn 10 năm về trước nữa, mà là một người có gia thất. Anh nói sơ lược tình hình của đại đội sản xuất trong thị trấn gần một tháng nay cho Vương bí thư nghe, ví dụ như việc “ngày nào cũng đọc” đã được tiến hành trong đội sản xuất, có bao nhiêu xã viên đọc thuộc lòng được “ba bài cần đọc”, rồi ở đầu làng cuối phố đã viết thêm bao nhiêu những “chỉ thị tối cao”, vẽ thêm được bao nhiêu bức hình tượng huy hoàng, vân vân.

- Nhưng tôi thấy tư tưởng của quần chúng trong thị trấn ta có phần nào rối loạn rồi đấy. - Vương Thu Xá nhìn Lê Mãn Canh bằng cặp mắt nghiêm nghị - Nắm khâu chính trị còn chưa chắc, như vừa mới rồi, ở đây này, có người đã đem việc tôi đi thỉnh kinh ở phương Bắc ví với Đường Tăng đi thỉnh kinh ở Tây Trúc, thế có bực mình không chứ lỵ? Lại còn có người bảo lá cờ hồng của nông nghiệp toàn quốc không cần phải mua phân hóa học nữa, vì mỗi ngày có hơn một vạn người tham quan, học tập, thì chỉ riêng cứt với nước đái của họ cũng đủ để cho ngô, lúa lốp đến đổ kềnh ra rồi, thế có buồn cười không chứ lỵ? Những lời nói đó tuy đều được nói từ miệng của bần nông và trung nông lớp dưới ra thật, nhưng liệu đằng sau nó có những phần tử loại 5, với những kẻ thù giai cấp xúi bẩy không? Đây là chiều hướng phát triển mới của cuộc đấu tranh giai cấp! Nếu chúng ta không đấu tranh giai cấp thù địch, thì giai cấp thù địch sẽ đấu lại ta.

Vương Thu Xá nói câu nào, Lê Mãn Canh gật đầu câu đó. Những người ngồi hóng chuyện của họ cũng gật đầu theo, có người đưa mắt tủm tỉm cười thầm.

Lê Mãn Canh cuối cùng không chịu đựng nổi bài ca giai cấp đấu tranh của Vương Thu Xá, bèn bẻ quặt câu chuyện đi:

- Thưa Vương bí thư, ông đi lần này đã lấy được những kinh nghiệm quý báu gì về ạ?

- Kinh ấy à? Vô cùng phong phú, đủ để cho những người ở đây dùng đến mấy đời. Trong đó có một chuyện mà từ xưa tới nay mọi người chưa từng nhìn thấy, chưa từng nghe thấy! Mà nếu như chuyến này tôi không đi mở rộng tầm mắt ra, đúng là có nằm mơ cũng không ra thật!

Vương Thu Xá lại tợp một tợp rượu.

Lê Mãn Canh cũng nhấc cốc của mình lên theo, nhấm hai hạt lạc:

- Á à, nếu thế bí thư Vương hãy mau mau kể cho mọi người cùng nghe đi.

- Cái đó gọi là “ba trung thành”, “bốn vô hạn” trọn một lệ bộ.

Nói xong Vương Thu Xá đứng bật dậy, đôi mắt long lanh rực sáng, hứng khởi ngập tràn, tay phải rút từ trong túi ra một cuốn sách in, bìa đỏ, áp sát lên ngực mình, và lập tức như đi vào một thế giới thần thánh, và hình như ngay trên đầu hắn cũng hiện ra một vòng hào quang linh thiêng:

- Kinh nghiệm của con người có hàng ngàn điều, hàng vạn điều, điều thứ nhất là chính trị dẫn đầu, cái nghi thức làm vào mỗi sáng mỗi tối, gọi là “sớm thỉnh thị”, “tối báo cáo”. Trên xe lửa, trên ô tô trong cơ quan, trong trường học, đều làm...

Câu chuyện của Vương Thu Xá đã lôi cuốn được tất cả mọi người trong nhà. Điều đó, đối với người miền núi quả thật, chưa từng nghe, từng thấy bao giờ.

Lê Mãn Canh hỏi, đầy háo hức:

- Cái bản chân kinh này của ông, ông dự tính đến bao giờ thì truyền đạt và quán triệt cho cán bộ, quần chúng?

- Cách mạng không đợi ai, đau đẻ không chờ sáng trăng! Theo tôi kỳ này không làm theo cái kiểu “trong Đảng trước, ngoài Đảng sau”, “cán bộ trước, quần chúng sau” như ngày xưa nữa. - Vương Thu Xá mặc dù bị khản giọng nhưng ngay lập tức đã bố trí công việc cho Lê Mãn Canh - Chú Lê, chú đến đại đội bộ phát thanh ngay, lập tức triệu tập đại hội quần chúng tại khu bãi rộng trong chợ, xã viên, quần chúng đều phải mang theo sách quý bìa đỏ, tất cả lũ phần tử loại 5 cùng con em gia đình chúng, nhất luật không được tham gia!

Lê Mãn Canh còn trù trừ chưa muốn bước đi:

- Ông vừa mới đi đường sá xa xôi về, lại vừa uống rượu, hay là để hôm khác...

Vương Thu Xá trợn mắt nhìn Lê Mãn Canh, uy nghiêm nhắc lại mệnh lệnh của mình:

- Anh thư ký, chính trị là lớn hơn hết thảy, là hàng đầu hết thảy! Lệnh không đợi đến sáng mới truyền. Báo cho tất cả mọi người đều phải mang sách quý bìa đỏ!

Hơn một tiếng đồng hồ sau, trên sàn sân khấu cũ kỹ trong chợ, một chiếc đèn măng sông sáng trắng được treo lên. Trên bãi đất phẳng trước sân khấu là một khối đầu người đen ngòm, lốm đốm những chấm lửa đỏ. Đó là đám xã viên, quần chúng đang hút thuốc tẩu, thuốc điếu và thuốc quấn tổ sâu. Gần mười năm nay, người dân miền núi cũng đã quen với tập quán chạy theo chiều gió, bất kể ngày trắng đêm đen, triệu tập là đến, tham gia mọi cuộc đại hội quần chúng khẩn cấp, quan trọng, hoặc các cuộc hoan nghênh nhiệt liệt, hết lòng ủng hộ cùng một bài xã luận in trên hai báo hoặc những cuộc diễu hành chào mừng một cái “chỉ thị mới nhất” vừa truyền xuống...

Bí thư Vương Thu Xá bước lên sân khấu cùng với mấy vị cán bộ tháp tùng, rồi chia ra ngồi trên hai hàng ghế dài. Đó là quy cách trên lễ đài của đại đội sản xuất cấp một. Thư ký Lê Mãn Canh đứng dưới ngọn đèn măng sông lần lượt gọi tên từng đội trưởng đội sản xuất một, để kiểm số người và các đội sản xuất tham gia đại hội, cho đến khi số nhân mã của đại đội xa nhất đều đã vào đủ trong bãi hội trường, thư ký Lê Mãn Canh mới tuyên bố đại hội khai mạc, nội dung hội nghị là: Bí thư đại đội sản xuất, Vương Thu Xá, có chân trong đoàn tham quan nông nghiệp huyện truyền kinh cho bần nông, trung nông lớp dưới cùng với quần chúng cách mạng để mọi người học lấy những điều quý báu.

Giữa tràng vỗ tay nhiệt liệt, Vương Thu Xá trang trọng, nghiêm chỉnh đứng ra trước sân khấu, hắn lúng túng gật đầu và vẫy vẫy tay về phía mọi người, chờ cho trắng vỗ tay chấm dứt, hắn mới mở miệng nói bằng cái giọng khàn khàn:

- Thưa các đồng chí bần nông và trung nông lớp dưới! Thưa các đồng chí cách mạng. Sau khi thông báo trên đài, tất cả mọi người đã đến dự đại hội, các đồng chí đểu mang theo sách quý bìa đỏ đấy chứ?

Quả là lời nói có đầy sức mạnh, lập tức phía dưới vang lên những tiếng loạt xoạt trên miệng túi áo. Sau đó là tiếng trả lời rất vang dội của rất nhiều người:

- Có đấy ạ! Có đấy ạ! Bản của chúng tôi là những bản ngữ lục khổ rộng. Nhiệt liệt đề nghị đại đội cung cấp cho mỗi xã viên một bản loại bỏ túi!

- Tốt lắm! Bây giờ, những người đem theo sách quý bìa đỏ, hãy giơ cao tất cả lên!

Ánh mắt Vương Thu Xá quét một lượt khắp lượt hội trường. Tất cả các xã viên đều giơ cao sách đỏ lên quá đỉnh đầu:

- Tốt lắm! Đây là một hải dương đỏ! Từ nay về sau, chúng ta phải dưỡng thành một thói quen là bất kể ra đồng hay về đồng, bất kể là trong đại hội lớn hay đại hội nhỏ, sách quý đỏ cần phải luôn luôn mang theo bên mình! Cái đó gọi là: Sách đỏ bất ly thân, lòng không rời mặt trời hồng! Nếu có hát, phải hát bài ca ngữ lục, nếu đọc sách, phải đọc sách quý bìa đỏ!

Mấy lời khơi mào của bí thư Vương, ngay lập tức làm tất cả hội trường lặng hẳn đi, và xuất hiện bầu không khí trang nghiêm cung kính.

- Lần này, tôi đã được vinh dự tham gia đoàn nông nghiệp huyện đi tham quan, lên phương Bắc thỉnh kinh, vừa đi vừa về có tới vài ngàn dặm, và mất hơn một tháng. Người ta là lá cờ hồng của toàn quốc, là bản mẫu của nông nghiệp, năm hồ bốn biển, trong nước, ngoài nước đều đến học tập. Kinh nghiệm quý báu của người có hàng đống, hàng loạt, hàng ngàn vạn điều. Thí dụ như ghi công điểm chính trị, mở trường chính trị ban đêm. Thí dụ như bần nông và trung nông lớp dưới phụ trách trường học, phụ trách cung tiêu, phụ trách vệ sinh, phụ trách văn hóa, phụ trách thể dục thể thao, hủy bỏ đất phần trăm, hủy bỏ chợ búa thị trường, vân vân. Nghìn điều, vạn điều nhưng điều thứ nhất là chính trị đứng hàng đầu! Đấu tranh giai cấp là căn bản; ngày nào cũng đọc “ba bài cần đọc” là then chốt; trung thành với lãnh tụ là tiêu chuẩn. Trong những kinh nghiệm này, điều tối, tối ư quan trọng là sáu chữ: “ba trung thành”, “bốn vô hạn”. Thế nào gọi là “ba trung thành”, “bốn vô hạn”? Thị trấn Phù Dung chúng ta là một vùng núi rộng lớn sâu hun hút, mọi người đều chưa từng được nghe qua, lại càng chưa từng được thấy qua. Cho nên lần này tôi đi thỉnh kinh về, có thể giảng cho mọi người nghe, làm cho mọi người thấy, mọi người đều phải học tập. Học biết rồi, đều phải theo đó mà làm, cần phải thực hiện “sớm thỉnh thị”, “chiều báo cáo”.

Xã viên càng nghe càng thấy mới lạ, và càng nghe càng thấy ly kỳ. Vương Thu Xá nói tới đây, hơi dừng lại. Hắn ngoái đầu nhìn vào bức tường bên sân khấu, không thấy có bất cứ một vật gì, nên vô cùng bực bội, hạch Lê Mãn Canh:

- Anh làm ăn thế nào thế hở? Tại sao trên sân khấu lại không treo hình tượng huy hoàng? Nhanh nhanh đi lấy một bức hình tượng huy hoàng về đây! Trong trường tiểu học tất phải có, nhanh lên, càng nhanh càng tốt! Là một người thư ký những việc quan trọng như thế mà chẳng chịu chuẩn bị gì cả!

Lê Mãn Canh biết đó quả là một sự việc trọng đại, bèn nhảy vọt xuống khỏi sân khấu, lao đầu về phía trường tiểu học. Vương Thu Xá vẫn bằng cái giọng khàn khàn khản đặc của mình, giảng giải cho mọi người nghe về nội dung của “ba trung thành”, “bốn vô hạn”, giảng giải về nghi thức, trình tự của “sớm thỉnh thị”, “tối báo cáo”. Chỉ một lát sau, Lê Mãn Canh người đầy bụi bặm, đầu đẫm mồ hôi, thở hổn hển, hai tay mang một bức hình tượng huy hoàng trở về. Vì hội trường cần phải có ngay, nhưng lúc đó lại chẳng tìm đâu ra hồ, ra đinh, Vương Thu Xá bèn ra lệnh cho Lê Mãn Canh hai tay dâng cao hình tượng huy hoàng hết sức nghiêm túc, cung kính đứng giữa trung tâm sân khấu.

- Bây giờ, mời các đồng chí giơ cao cuốn sách bìa đỏ lên, mặt hướng về phía mặt trời hồng, và tất cả cùng đứng dậy.

Vương Thu Xá lớn tiếng tuyên bố, tất cả hội trường đều theo lời cùng đứng cả lên.

Vương Thu Xá bắt đầu làm mẫu các tư thế động tác. Hắn đứng nghiêm, thẳng người, ưỡn ngực, ngẩng đầu, đôi mắt nhìn thẳng về nơi xa xôi, tay trái buông thẳng, khuỷu tay phải gập lại, cầm cuốn sách bìa đỏ áp vào tim, sau đó quay người bốn lăm độ, nhìn chéo vào hình tượng huy hoàng, miệng bắt đầu tụng:

- Trước hết, xin kính chúc lãnh tụ vĩ đại, người thầy vĩ đại, thống soái vĩ đại, người cầm lái vĩ đại, vô cùng, vô cùng kính yêu của chúng tôi, vầng mặt trời hồng, hồng nhất, hồng nhất trong tim chúng tôi, vạn thọ vô cương! Vạn thọ vô cương! Xin kính chúc phó thống soái Lâm Bưu thân thể khỏe mạnh! Vĩnh viễn khỏe mạnh! Vĩnh viễn khỏe mạnh!

Khi Vương Thu Xá xa tụng tới “vạn thọ vô cương, vạn thọ vô cương”, “vĩnh viễn khỏe mạnh, vĩnh viễn khỏe mạnh” thì tay cầm cuốn sách quý bìa đỏ giơ lên ngang đầu, và vung lên, hạ xuống, vung lên hạ xuống, rất nhịp nhàng...

Sau khi Vương Thu Xá truyền thụ cho quần chúng toàn bộ nghi thức đó xong, quả là tình cảm của hắn bùng nổ, kích động vạn phần, cổ họng khản đặc, nước mắt lưng tròng. Hắn cảm thấy mình vô cùng cao cả, vô cùng tự hào, vô cùng mạnh mẽ. Hắn như một thánh đồ sau nghìn năm tu luyện, nay đột ngột đắc đạo, đắm chìm vào trong một niềm hạnh phúc cùng với một niềm vui không có gì so sánh nổi. Trong giờ phút ấy nếu bạn bảo hắn xông vào rừng gươm, nhảy xuống biển lửa, chặt đầu, uống máu hắn cũng sẽ chẳng từ nan... Tiếp đó hắn lại tiếp tục bài diễn giảng hừng hực của mình, kêu gọi bần nông, trung nông lớp dưới, cùng quần chúng cách mạng và cán bộ phải hành động ngay, nhà nào cũng phải làm bài vị có chữ trung, đặt bàn thờ, sách quý. Mỗi đội sản xuất đều phải thực hiện sớm thỉnh thị, tối báo cáo, cố gắng biến thị trấn Phù Dung thành một trường đại học văn hóa cách mạng sáng chói và đỏ thẫm. Khi đó khốn khổ nhất là Lê Mãn Canh, anh nâng cao bức hình tượng huy hoàng đến tê dại cả cánh tay, và mỏi dừ cả đôi chân, mà không dám động cựa gì, trung hay nghịch, đều trông cả vào hành động.

Bản chân kinh và Vương Thu Xá bí thư đại đội sản xuất ở thị trấn Phù Dung đi thỉnh được từ phương Bắc về, chỉ ít hôm sau đã được tổ trù bị cải cách của công xã báo cáo lên lãnh đạo tổ trù bị cải cách của huyện. Người lãnh đạo tổ trù bị cải cách của huyện là người có khứu chính trị rất nhạy bén, hiểu được rằng đấy là sự mới nhất vừa xuất hiện trong cuộc “cải cách văn hóa vĩ đại của giai cấp vô sản”, nếu ai không biết nắm bắt ngay lấy nó, người đó sẽ bị thiệt thòi lớn và rước vạ. Thế là tổ trù bị cải cách của huyện lập tức ra quyết định, đề bạt Vương Thu Xá lên làm người lính xung kích trong việc linh hoạt học tập, vận dụng đường lối của toàn huyện, mà đầu tiên là mời Vương Thu Xá lên cơ quan trù bị cải cách của huyện giảng dạy và truyền thụ nghi thức “sớm thỉnh kinh”, “tối báo cáo”. Sau đó điều hẳn một chiếc xe com măng ca, cùng với máy móc tăng âm đi các khu các xã và các chiến tuyến trong toàn huyện để giảng dạy và truyền kinh cho nơi nơi học được cái hay. Thế là vọt một cái Vương Thu Xá trở thành một nhân vật mà đàn bà, trẻ con đều biết mặt biết tên... Nhưng khi đó đầu óc hắn rỗng tuếch, chẳng biết gì, thêm vào đó là trình độ văn hóa thấp, sự từng trải về chính trị có hạn, đánh giá sai lầm tình thế, trong khi đì diễn giảng ở các nơi, như con vẹt học nói, công khai lên án phái này phái nọ, rồi mượn gió bẻ măng, phê phán luôn cả những người đang bị đứng ra rìa như nguyên bí thư huyện ủy Dương Dân Cao và nguyên bí thư công xã Lý Quốc Hương... Nước cờ đó, sau này đối với chủ nhân ngôi nhà sàn đã gây ra những hậu quả xấu trong việc sinh nhai bằng chính trị. Nhưng đấy là chuyện sau này.

Viết đến đây, tác giả cần có một điều thanh minh rằng: Cơn lũ mê tín hiện đại này xuất hiện trên đại địa Trung Hoa, là sản phẩm của lịch sử, đó là biến thái, biến chủng của mấy ngàn năm trong phong kiến ngu muội. Không thể giản đơn mà quy trách nhiệm vào một vị lãnh tụ cách mạng nào. Không nên vượt qua những đặc điểm của hoàn cảnh lịch sử để làm hưng thịnh lại phong tục thời Ngụy Tấn, rồi cao đàm khoát luận, bàn chuyện cao siêu. Cái quan trọng là cần phải đi sâu vào những điều tinh tế, nghiên cứu một cách bình tĩnh khách quan, tìm ra cái căn cốt của bệnh, mới có thể trị tận gốc được. Còn như các loại hình thức của sự mê tín hiện đại, đã khởi thủy tự năm nào, tháng nào, ở châu nào, phủ nào, lại chẳng cần truy tìm chứng cứ lôi thôi làm gì. Cái trò nửa dơi nửa chuột mà Vương Thu Xá chủ nhân ngôi nhà sàn ở thị trấn Phù Dung đã trình diễn, xin tạm thời hãy để tồn nghi.