← Quay lại trang sách

Chương 659 Tịch diệt

Nói đúng hơn, cảm giác của y như trở lại lúc bước vào Vạn Cố liễu, mọi thần bí trong thiên địa đang được phơi bày trước mắt y.

Ngộ đạo?

Không, không phải!

Đây không phải ngộ đạo.

Vì Ninh Dạ có thể cảm nhận được, không ngờ loại phơi bày lại là vĩnh viễn.

Nếu nói huyền bí của thiên địa bị che bằng lụa, có tới ngàn lớp lụa, như vậy nơi ngộ đạo là lột bỏ một phần lụa, có thể thấy rõ hay không phải dựa vào chính mình.

Còn thời khắc này cảm giác của Ninh Dạ lại không phải lột bỏ lớp lụa mà là tầm mắt trở nên rõ ràng.

Cũng như thị lực được tăng cường, có thể nhìn rất xa, thậm chí có thể nhìn xuyên qua một giới hạn nhất định, trời sinh có thể nhìn thấu mê hoặc.

Nói thẳng ra là ngộ tính tăng cường.

Tăng cường vĩnh viễn.

Vì sao lại như vậy?

Trong đầu Ninh Dạ đã xuất hiện một từ.

Vận mệnh!

Thiên địa có vận mệnh, chỉ trao cho người được sủng ái.

Vì vậy mới có câu đứa con của vận mệnh.

Còn người được gọi là đứa con của vận mệnh thì bất luận tư chất hay ngộ tính đều là tuyệt đỉnh, trời sinh có thể nhìn xuyên tấm màn che phủ trên đạo, có thể bỏ qua làn sương mê hoặc.

Nhưng cách nói vận mệnh này quá hư vô mờ ảo, khó lòng nắm bắt, ít người khống chế được.

Nghe nói Thiên Cơ môn chính là một trong số đó.

Bọn họ tin rằng có vận mệnh, Thiên Cơ môn quan sát thiên cơ, tìm kiếm vận mệnh.

Đoạt khí của thiên địa, trở thành người được trời cao sủng ái, vì vậy có thể trở thành đệ nhất kỳ môn thời thượng cổ.

Chỉ tiếc là đoạt lấy quá nhiều nên bị cắn ngược.

Cứ như vậy, tác dụng của Thiên Sát trận cũng dần dần rõ ràng.

Thứ gọi là lực lượng tai ương không phải mục đích mà là thủ đoạn.

Vừa chế tạo tai ương cũng vừa ngưng tụ vận may.

Tai ương là cho kẻ khác, vận mệnh là giữ lại cho mình.

Còn Bất Diệt tuyền chính là thứ gánh vác vận mệnh này.

Thân là chủ nhân của Bất Diệt tuyền, đương nhiên Ninh Dạ cũng được tắm trong vận may.

Chính vì vậy, thời khắc này tai họa giáng xuống đầu ngũ vương, vận may lại thuộc về bản thân.

Tiếc nuối duy nhất của Ninh Dạ là Bất Diệt tuyền không hoàn chỉnh, vận may được chuyển hóa không đủ.

Nếu thế, chuyển hóa nhiều một chút là được.

Một khắc sau, Ninh Dạ vung tay, Cực Đạo việt đã xuất hiện trên tay y.

Chứng kiến Cực Đạo việt, Việt Trọng Sơn vừa kinh hãi vừa tức giận.

“Trả thần vật đây!” Hắn hét lớn.

Ninh Dạ nói: “Việt Trọng Sơn, ngươi đừng làm phiền ta, ngoan ngoãn phối hợp đi, nếu lúc này ta có thể nghiên cứu được huyền bí Cực Đạo thì ngươi chỉ cần thực hiện một điều kiện nho nhỏ thôi là ta sẽ trả Cực Đạo việt cho ngươi.”

Cái gì?

Việt Trọng Sơn đờ ra.

Những người khác cũng ngây ra tại chỗ.

Thế này... rốt cuộc là sao?

Ninh Dạ lại chẳng hề để ý tới họ, chỉ cẩn thận cảm ngộ huyền bí Cực Đạo.

Y không ngừng cảm ngộ, Vô Thiên thần thuật và Tuyền Cơ xích cũng vận chuyển điên cuồng, Cực Đạo việt lóe lên hào quang kinh người, đồng thời kiếp lôi giáng xuống cũng tăng cường, không ngừng đánh lên người Từ Liệt, đánh tới mức Từ Liệt sứt đầu mẻ trán, cho dù hắn có thần thông cái thế nhưng cũng không thể chống nổi kiếp lôi như vậy. Vừa không để ý một chút, một luồng kiếp lôi đã xuyên vào cơ thể, Từ Liệt kêu la thảm thiết, cuối cùng may là không phải Tử Cực Càn Lôi, không khiến hắn bị hủy cả thần hồn nhưng cũng bị thương không nhẹ.

Còn ánh mắt Ninh Dạ càng lúc càng rực rỡ, miệng lẩm bẩm: “Hóa ra là thế, hóa ra là thế, Cực Đạo, Cực Đạo, quả nhiên là ở chữ Cực. Cho dù tu pháp gì cũng có thể đây lên tới cùng cực, đây mới là ý nghĩa thật sự của Cực Đạo!”

Ninh Dạ xung kích cảnh giới Hoa Luân và Vạn Pháp là theo lối Cực Đạo, nhưng Cực Đạo của y nói thẳng ra là gian lận, dựa vào Cấn Tự Bí.

Vì vậy tuy Cực Đạo của y cũng mạnh, nhưng chỉ là cực hạn về linh lực, chứ không phải cực hạn về đạo.

Mãi tới thời khắc này, sau khi cảm ngộ Cực Đạo việt, rốt cuộc Ninh Dạ mới ý thức được sai lầm của bản thân là ở đâu - quả nhiên, cho dù có mảnh vỡ nguyên thần thì thăng cấp quá nhanh cũng có vấn đề. Dù sao tuy Tử Lão rất mạnh nhưng hắn không phải cực hạn của tu hành.

Còn sau câu nói này, khí thế trên người Ninh Dạ không tăng mà giảm, tu vi từ từ giảm sút, sau đó chỉ thấy rầm một tiếng, tu vi trực tiếp từ cảnh giới Vạn Pháp hạ xuống Hoa Luân.

“Sao lại như vậy?” Việt Trọng Sơn cũng giật mình.

Hắn hiểu rất rõ điều này mang ý nghĩa ra sao.

Như vậy nghĩa là đối phương thật sự tìm hiểu được huyền bí của Cực Đạo, tuy tu vi không tăng mà giảm nhưng thực chất là đang bù đắp sai lầm mà bản thân từng phạm phải, đúc lại căn cơ.

Còn tu vi của Ninh Dạ hạ xuống Hoa Luân đỉnh phong rồi không giảm tiếp, Ninh Dạ trực tiếp lấy ra một nắm linh đan nhét vào trong miệng, sau đó khí thế lại bùng lên.

"