Chương 734 Mời ngài vào rọ 2
Dương Chí Thiện là chưởng giáo Ma môn, thường bị người khác đuổi giết, bản tính khá cực đoan.
Lúc này phát hiện có vấn đề, hắn không lập tức ra tay mà nhìn về phía “Tâm Huyền”: “Lão thất phu, dám lùa ta!”
Giọng điệu như kiểu đối phương mời mình tới.
Đang định ra tay giết Tâm Huyền thì đối phương lại nói: “Bố trí tất cả những thứ này là Yên Vũ lâu, trận pháp đang sử dụng chính là Thì Tình Hóa Vũ trận. ’
“Cái gì?” Dương Chí Thiện thầm kinh hãi.
Hắn từng nghe nói tới Thì Tình Hóa Vũ trận, là một loại trận pháp vây khốn nổi tiếng của Yên Vũ lâu.
Phiền toái lớn nhất của trận pháp này không phải nó không thể phá vỡ mà là muốn phá giải nó cần tiêu tốn rất nhiều pháp lực tu vi, là một trận pháp tiêu hao điển hình, không thể phá giải mà chỉ có cách dùng lực, nghe nói nó được Thiên Cơ môn phát minh ra, mục đích của nó không ở chỗ trói buộc đối thủ mà là khiến đối thủ tiêu hao.
Nghe thấy tên Thì Tình Hóa Vũ trận, Dương Chí Thiện lập tức biết không thể phá trận này, một khi phá bọn Nam Ca Tử mà đến, mình cũng chết chắc.
Tâm Huyền lại đổi giọng: “Dương chưởng giáo, Thanh Ngọc Bồ Đề ở đây. Nếu ngươi muốn, cứ lấy là được.”
Nói xong đã đặt Thanh Ngọc Bồ Đề xuống đất.
Dương Chí Thiện tới đây vốn là để lấy Thanh Ngọc Bồ Đề, nếu từ đầu Tâm Huyền đưa cho hắn, có lẽ hắn trực tiếp lấy bảo vật đi, giết người rồi đi thẳng một mạch.
Nhưng bây giờ đối phương đã nói với nước này rồi, làm sao hắn đi cho được?
Nhìn Thanh Ngọc Bồ Đề trên mặt đất, hắn nói: “Có phải thứ này bị đặt cấm chế rồi không? ’
Hắn không cảm thụ được bất cứ cấm chế nào trên Thanh Ngọc Bồ Đề, nhưng dù sao hắn cũng không am hiểu phương diện này. Tâm tư hắn vốn đa nghi, khó tránh khỏi suy nghĩ: nếu đại năng của Hắc Bạch thần cung ra tay, rất có thể sẽ bố trí cấm chế nhắm vào hắn.
Tâm Huyền lắc đầu: “Có hay không làm sao ta biết được?”
Trong giọng nói đã lộ rõ vẻ oán thán, rất có ý vị vận mệnh trong tay kẻ khác, sinh tử không do mình.
Y càng như vậy, Dương Chí Thiện càng căng thẳng.
Lại quan sát bốn phía, cảm giá như bất cứ lúc nào cũng có thể có một nhóm người lao ra đối phó với mình.
Nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận lại thấy không đúng, đột nhiên hiểu ra: “Ngươi đang kéo dài thời gian? Định đợi Nam Ca Tử và Thủy Tinh Tử tới đối phó ta?”
“Nếu không, sao bọn họ lại để ta ở đây trò chuyện với chưởng giáo?” Tâm Huyền không hề phủ nhận: “Dương chưởng giáo, nơi này đã được bố trí đại trận, vào được chứ không ra được. Chưởng giáo có thể chọn cách dùng lực phá trận, nhưng nếu không lao ra trước khi bọn Nam Ca Tử tới...”
Đương nhiên Dương Chí Thiện cũng hiểu ý của hắn, dùng lực lao ra ngoài đại trận, chắc chắn sẽ bị hại.
“Nhưng... sao bọn chúng lại biết mục đích của bổn tọa? Nếu bọn chúng tới, sao hắn không cho ta biết?” Dương Chí Thiện thầm lấy làm lạ, đã không còn hứng thú với Thanh Ngọc Bồ Đề mà trực tiếp phóng thích pháp lực ngập trời.
Theo pháp lực của hắn phóng thích, chỉ thấy toàn bộ hòn đảo đồng thời kích hoạt tiên lực hùng hồn, huyễn hóa thành thần thông vô biên.
Dương Chí Thiện chỉ thấy có lầu các tiên sơn bay lượn trên không trung, một con đường lớn nối thẳng tới chân trời.
Con đường này chính là lối ra duy nhất của Thì Tình Hóa Vũ trận, có thể nói là một trong những trận pháp ít ỏi có chỉ ra sinh lộ, nhưng nếu đi vào sẽ gặp vô số khó khăn. Nếu cuối đường có mai phục thì sinh lộ cũng hóa thành tử lộ.
“Quả nhiên là Thì Tình Hóa Vũ trận.” Dương Chí Thiện lẩm bẩm.
Thật ra hắn cũng chưa từng nghe tới trận pháp này, chẳng qua trận pháp đang thể hiện không khác gì Thì Tình Hóa Vũ trận, không còn nghi ngờ gì nữa.
Gặp phải tình huống này, Dương Chí Thiện lại nhìn sang Tâm Huyền, đã hiểu được đôi chút: “Hóa ra ngươi chỉ là mồi nhử?”
Tâm Huyền thở dài: “Vận mênh của kẻ yếu, lão hủ không có âm mưu gì, nếu Dương chưởng giáo muốn giết ta, xin cứ ra tay.”
Hắn nói vậy, ngược lại Dương Chí Thiện không muốn động thủ nữa.
Đối với hắn mà nói, giết một lão già Vạn Pháp trung kỳ không có ý nghĩa gì, chuyện cấp bách trước mắt là làm sao thoát khỏi nơi đây.
Trong lòng hơi động, Dương Chí Thiện nói: “Từ bên ngoài nhìn vào chắc không thể thấy được trong trận?”
Tâm Huyền trả lời: “Đã là mời ngài vào rọ, đương nhiên từ ngoài nhìn vào không thể thấy được gì.”
Dương Chí Thiện cười ha hả: “Được! Được! Được! Nếu Yên Vũ lâu đã muốn giết ông đây, vậy ông đây cũng thỏa mãn bọn chúng, xem xem cuối cùng hươu chết vào tay ai.”
Nói xong đã ngồi xuống điều tức.
Thời gian vừa rồi hắn bị bọn Nam Ca Tử truy đuổi lên trời xuống đất, cùng đường mạt lộ, không được nghỉ ngơi yên ỏn.
Lúc này buông bỏ tính toán, cũng không để ý tới an nguy của bản thân nữa mà trực tiếp chữa trị nguyên thần, chuẩn bị đại chiến.