Chương 743 Tạo Hóa 1
Thẩm Phi Vân vẫn khóc lóc không thôi.
Thủy Tinh Tử nhìn nguyên thần Nam Ca Tử trong tay, khẽ lắc đầu: “Dương Chí Thiện quá ác, Nam huynh đã không thể hồi phục được. Tu vi của con chưa tới đỉnh phong, cưỡng ép tăng cường, hậu hoạn vô cùng, sớm muộn gì cảnh giới cũng sa sút... Thôi vậy, thôi vậy, lợi dụng tính mạng Nam huynh, tác thành cho con thôi...”
Tuy Nam Ca Tử trọng thương nhưng ý chí nguyên thần vẫn còn, sợ hãi kêu to: “Không được!”
Thủy Tinh Tử lại lắc đầu: “Xin lỗi Nam huynh, ngươi bị trọng thương, sẽ rất khó trở lại đỉnh phong, chỉ có thể hy sinh ngươi tác thành cho Phi Vân.”
Nói xong đã truyền nguyên thần Nam Ca Tử vào cơ thể Thẩm Phi Vân.
Thẩm Phi Vân cả kinh: “Sư phụ.”
“Im miệng, còn không tiếp nhận chân linh sư bá của con. Đây là biện pháp duy nhất củng cố cảnh giới, bổ sung khuyết thiếu cho con.”
“Nhưng sư phụ...”
“Nam huynh đã sa sút, ta cũng bị Dương Chí Thiện làm cho trọng thương. Yên Vũ lâu không thể thiếu thêm một Niết Bàn....”
Nghe nói như vậy tâm thần Thẩm Phi Vân chấn động dữ dội, cuối cùng không chống cự nữa, để mặc Thủy Tinh Tử thực hiện, truyền nguyên thần Nam Ca Tử vào, trong cơ thể vang lên tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng của Nam Ca Tử.
Năm xưa hai vợ chồng Đường Tật Phong, Thẩm Phi Vân mong được Niết Bàn, không biết vì sao lại sáng tạo ra Linh Tê thuật, có thể dùng sức một người tác thành cho người còn lại. Nhưng cuối cùng không ai nỡ hy sinh đối phương, chỉ coi như thủ đoạn ép đáy hòm, không ngờ cuối cùng ngày đó vẫn tới.
Đường Tật Phong đang bị trọng thương, dùng bản thân tác thành cho Thẩm Phi Vân, chung quy vẫn khó mà hoàn thành, vì vậy Thẩm Phi Vân phá cảnh chỉ là tạm thời, chắc chắn sẽ hạ cảnh. Nhưng bao giờ có nguyên thần của Nam Ca Tử gia tăng, cuối cùng cũng có thể bảo vệ cảnh giới Niết Bàn.
Chỉ có điều được tăng cường như vậy, sau này khó mà tiến bộ được. Nhưng Thủy Tinh Tử đã không còn cố kỵ nhiều như vậy.
Cô hiểu rất rõ, Yên Vũ lâu tổn thất hai vị Niết Bàn, bản thân cũng bị trọng thương, cần một cây Định Hải Thần Châm mới, vì vậy không tiếc mọi giá tác thành cho Thẩm Phi Vân.
Lần hấp thu này tốn khoảng một canh giờ.
Sau một canh giờ, thấy Thẩm Phi Vân đã hấp thu hoàn toàn nguyên thần của Nam Ca Tử, lúc này Thủy Tinh Tử mới đứng dậy, nói với thủ hạ Nguyên Lâu vệ: “Con bé còn cần một thời gian, các ngươi ở lại đây bảo vệ, ta tới Tâm Thiện đảo một chút.”
Nói xong đã bay về phía Tâm Thiện đảo.
Dương Chí Thiện tự nổ ma thể, ngay cả nguyên thần cũng bị tiêu diệt, chắc chắn sẽ chết.
Bây giờ Thủy Tinh Tử đi tới là muốn thu nhận di sản của hắn.
Nhưng vừa nghĩ tới vì vậy mà hy sinh Nam Ca Tử, Đường Tật Phong, lại cảm thấy thật sự không đáng.
Lần này đúng là Yên Vũ lâu thiệt hại nặng nề.
“Ài, hy vọng hắn còn lưu lại thứ gì khác, bù đắp tổn thất của Yên Vũ lâu ta.” Thủy Tinh Tử lẩm bẩm.
Nhưng khi đi tới phế tích Tâm Thiện đảo, Thủy Tinh Tử không khỏi choáng váng.
Đúng là uy lực của ma thể tự nổ rất lớn.
Đó là một vị chí cường giả ngưng tụ toàn bộ linh lực nguyên thần và thân thể lại, phóng thích sự cuồng bạo của mình lần cuối cùng.
Theo lý mà nói, trong tình huống như vậy, toàn bộ Tâm Thiện đảo không còn tồn tại, ngay cả khe hở Ma Uyên cũng biến mất.
Nhưng sự thật là ngay khoảnh khắc Dương Chí Thiện tự nổ, tuy một phần Tâm Thiện đảo bị phá hủy nhưng vẫn để lại một không gian nho nhỏ.
Tâm Thiện quan.
Cứ như có thứ gì đang bảo vệ đạo quan này, nơi này hoàn toàn không bị uy lực ma thể tự nổi ảnh hưởng.
Nói đúng hơn, không phải có pháp thuật thông thiên bảo vệ nó mà là mọi linh lực chủ động đi vòng qua đạo quan này.
Trong đạo quan, “thi thể” Tâm Huyền Thượng Nhân lẳng lặng nằm dưới đất.
Đột nhiên mở mắt ra, gương mặt ông lão nở nụ cười tà ác.
Ông lão chậm rãi ngồi dậy, gương mặt biến hóa, đã trở về dung mạo Ninh Dạ.
Sau đó y đứng dậy, chắp hai tay sau lưng nhìn ra bên ngoài.
Trước đạo quan là biển rộng, sóng biển ngập trời đập tới ầm ầm, cuồn cuộn không thôi, nhưng không thể động tới phần còn lại của đạo quan.
Ninh Dạ điềm nhiên nói: “Đi ra đi, ta biết ngươi còn sống.”
Không có động tĩnh.
Ninh Dạ mỉm cười: “Còn giả vờ giả vịt với ta?”
Y đột nhiên vung tay, Côn Lôn kính xuất hiện, một luồng sáng chiếu xuống khu đất trống phía trước, soi ra một hư ảnh, không ngờ lại là hình dạng Dương Chí Thiện.
Hắn ngây người nhìn Ninh Dạ, hiển nhiên đang kinh ngạc không thôi.
“Ngươi đang kinh ngạc? Kinh ngạc vì sao không thể đoạt xá ta?” Ninh Dạ mỉm cười nhìn hắn: “Rõ ràng ta đã dùng thuốc Dẫn Thần của ngươi, nhưng sao lại không có tác dụng? Lão già Tạo Hóa?”
Nghe cái tên này, Dương Chí Thiện giật nảy mình: “Ngươi biết?”
“Ừ, từng nghe tới tên ngươi, nhưng không ngờ ngươi lại sống được tới hiện tại.” Ninh Dạ cũng rất ngạc nhiên.