← Quay lại trang sách

Chương 746 Lôi Vô Tâm 1

Lâm Lang Thiên lại thở dài một tiếng: “Cái này lại có vấn đề. Nếu Yên Vũ lâu bị diệt, tu tiên giới ắt sẽ loạn, ta cứ cảm thấy nên nói một tiếng với bọn sư tỷ thì hơn.”

Ninh Dạ trực tiếp nói: “Tiên tôn, ta kính trọng ngươi nên mới nói cho ngươi chân tướng. Ngươi có thể không tham gia nhưng không được bán đứng ta. Nếu ngươi bán đứng ta, ta sẽ giết ngươi.”

Cố Tiêu Tiêu biến sắc: “Sư phụ, ngài không thể nói vậy với sư thúc.”

Thế nhưng Ninh Dạ lại rất nghiêm túc.

Như y đã nói, Lâm Lang Thiên có thể không giúp đỡ nhưng không được bán đứng y.

Nếu y uy hiếp đại năng Vô Cấu khác, không khéo sẽ trực tiếp trở mặt, nhưng đối với Lâm Lang Thiên lại hữu dụng.

Cô nói: “Biết ngươi lợi hại rồi, ngươi có Thiên Cơ điện, lại có Hắc Viêm Ma Thần phụ trợ, ta không đánh được ngươi. Thôi được rồi, đằng nào cũng là ngươi uy hiếp ta, ta không còn cách nào, chỉ có thể im lặng.”

Nói xong mặt mày lại hớn hở hẳn lên.

Cố Tiêu Tiêu ngơ ngác, sau đó lập tức tỉnh ngộ.

Hóa ra Ninh Dạ nói vậy là cố ý cho Lâm Lang Thiên một lý do.

Lâm Lang Thiên rất thích lý do này, cảm thấy mình không cần phiền não nữa. Càng nghĩ càng thấy bản thân nói có lý, hưng phấn gật đầu nói: “Đúng, ta không đánh được ngươi, vì vậy bị ngươi cưỡng bức. Đúng là như vậy!”

Sau đó hưng phấn nhìn Ninh Dạ: “Tiếp theo làm thế nào?”

Ninh Dạ trả lời: “Nam Ca Tử đã chết, bảy đại đô sư khác chắc cũng chết gần hết, Yên Vũ lâu đang trong lúc hư nhược, đương nhiên là đánh thẳng tới. Vừa hay gần đây ta có thu hoạch khá lớn, có một chuyện chắc đã làm được, ta... Ồ?”

Ninh Dạ đột nhiên nhướn mày.

❖ ❖ ❖

Khi Thiên Ma thể tự nổ, Lôi Vô Tâm thấy dị tượng biết không ổn nên vội vàng thi triển bí pháp bỏ chạy.

Sau khi sóng gió qua đi, hắn mới thở phào một tiếng.

Dương Chí Thiện này quả nhiên bất phàm, cho dù tự nổ cũng có uy lực khủng khiếp như vậy.

Nhưng cứ như thế, chắc Ninh Dạ cũng chết rồi.

Hắn không có hảo cảm với Ninh Dạ, không chỉ vì đệ tử Khổng Triêu Thăng của hắn mà còn vì Ninh Dạ quá nổi tiếng.

Cây mọc trong rừng, ắt phải chịu gió

Tuy Lôi Vô Tâm tu Xá Thân đạo, thân thể hoàn toàn không có lo ngại, nhưng vẫn có lòng đố kỵ.

Biểu hiện của Ninh Dạ ngông nghênh như vậy, đương nhiên hắn không thích.

Thời khắc này thấy dư âm đã qua, thế nhưng điểm lạ là hòn đảo kia vẫn còn lưu lại một phần. Hắn thầm kinh ngạc, quyết định tới đó xem thử.

Tới lúc hắn bay đến gần hòn đảo, đương nhiên Ninh Dạ đã không ở đây, tất cả trống không, còn đang kinh ngạc thì chợt thấy không đúng.

Không ổn!

Lôi Vô Tâm thầm hô một tiếng, quay đầu định chạy.

Nhưng đã muộn.

Một luồng linh lực hùng vĩ khống chế hắn, trực tiếp kéo hắn lên trên, bay tới trên cao.

Cho dù không nhìn thấy nhưng Lôi Vô Tâm cũng biết có chuyện gì xảy ra.

Chết tiệt!

Chết tiệt!

Sao lại quên bẵng mất chuyện bọn Thủy Tinh Tử còn có thể trở về.

Thời khắc đó, Lôi Vô Tâm cắn răng một cái, thân thể ầm ầm tan vỡ thành vô số mảnh nhỏ, máu tươi bắn tung.

Nhưng Thủy Tinh Tử là nhân vật cỡ nào, hừ một tiếng, chỉ thấy đống mưa máu bay tán loạn đồng thời ngưng đọng giữa không trung, không cách nào di chuyển.

Sau đó Thủy Tinh Tử vẫy tay một cái, thân thể Lôi Vô Tâm lại bị cô ta cưỡng ép tụ tập trở lại.

“Lôi Vô Tâm, hóa ra là ngươi. Nói vậy là bảo vật của Dương Chí Thiện đã rơi vào tay ngươi? Chí Ác kiếm đâu?” Thủy Tinh Tử hung ác tra hỏi.

Chịu bao khổ cực, trả giá rất đắt mới giết được Dương Chí Thiện, nhưng bao giờ không nhận được lợi lộc gì, làm sao Thủy Tinh Tử không giận cho được.

Lôi Vô Tâm lại chỉ ảm đạm nở nụ cười, ngay sau đó thân thể lại đổ nát.

“Ơ?” Thủy Tinh Tử kinh ngạc, không ngờ bị mình khống chế mà hắn còn có thể tự sát, trong lúc nhất thời cũng lấy làm lạ.

“Sư phụ, hắn chết rồi?” Thẩm Phi Vân hỏi.

“Không, còn không.” Thủy Tinh Tử sắc mặt âm trầm nói: “Xá Thân đạo liều mình mà không bỏ mình, người này tuyệt đối không chết, chỉ không biết dùng thủ đoạn gì mà tránh được ta quan sát.”

Thần thức của Thủy Tinh Tử tìm kiếm khắp xung quanh nhưng không phát hiện ra tung tích của Lôi Vô Tâm, đành thở dài nói: “Xem ra kẻ này không còn ở đây, nhưng hiển nhiên những bảo vật mà Dương Chí Thiện bỏ lại chắc chắn có liên quan tới Hắc Bạch thần cung. Hắc Bạch thần cung định làm người đứng sau kiếm chác, không thể để bọn chúng sung sướng như vậy được.”

Thẩm Phi Vân lại nói: “Bây giờ ta không lo chuyện này.”

“Hả? Sao vậy?” Thủy Tinh Tử ngạc nhiên nhìn Thẩm Phi Vân.

Thẩm Phi Vân nhỏ giọng nói với Thủy Tinh Tử vài câu, sau khi nghe xong Thủy Tinh Tử lập tức biến sắc: “Không được! Tất cả mọi người, lập tức trở về Yên Vũ lâu!!!”

Một canh giờ sau khi Thủy Tinh Tử dẫn theo Thẩm Phi Vân, Nguyên Lâu vệ rời khỏi, một con yêu tinh chuột nước chậm rãi leo lên một hòn đảo nhỏ cách Tâm Thiện quan hai trăm dặm.