Chương 811 Tới để chiến đấu 1
Khi tu sĩ bên dưới hoan hô nhảy nhót, tu sĩ cấp cao lại tức phát điên!
Ầm!
Cửu Long Lưu Ly trản bị đập mạnh xuống đất, khiến tia sáng lóng lánh bắn tung ra xung quanh.
“Khốn kiếp!” Liệt Nhật Viêm điên cuồng gầm thét.
Hắn vốn có cái đầu sư tử, giờ phút này bộ lông trên đầu đều dựng đứng, trông càng giống một con sư tử khổng lồ.
“Ai bảo tên khốn kiếp này tự ý hành động? Hà Khuê, việc này ngươi phải cho chúng ta một câu trả lời!” Liệt Nhật Viêm chỉ vào Vô Mục thiên yêu bên dưới chửi ầm lên.
Sắc mặt Vô Mục thiên yêu Hà Khuê cũng cực kỳ khó coi: “Chuyện này không trách Vô Châu được, hắn đâu có biết Huyền Ưng môn là người của chúng ta, cũng không biết chỗ mắt trận đó đã bị chúng ta động tay động chân.”
“Vậy vì sao trước khi ra tay hắn không nói với ngươi một tiếng? Thậm chí không buồn báo trước?” Người vừa lên tiếng là Viêm Dung lão tổ.
Vô Mục thiên yêu bất đắc dĩ nói: “Hắn chỉ muốn tạo bất ngờ cho ta mà thôi. Hơn nữa với chức quyền của hắn, điều động mười tám tu sĩ Vạn Pháp đúng là không cần bẩm báo. Nhưng ai mà ngờ được... ài, nói chung chuyện này chỉ là hiểu lầm.”
“Hiểu lầm!” Liệt Nhật Viêm hung hăng nói: “Ngươi có biết để lôi kéo Huyền Ưng môn ta đã phải tốn bao tâm tư, trả giá lớn tới mức nào không?”
Tuyết Yêu mỗ mỗ Hàn Cô Sương đã nói: “Chẳng phải phần lớn cái giá đó còn chưa phải trả à. Một chút tổn thất thôi, không cần để ý.”
“Dù sao đi nữa cũng là chuyện đã rồi, quan trọng là khắc phục hậu quả. Không thể nói Huyền Ưng môn là người của chúng ta, bằng không rất dễ tổn hại sĩ khí.” Người vừa lên tiếng là Thanh Lâm.
Sau khi thăng cấp lên Vô Cấu, giờ hắn và Viêm Dung lão tổ trở thành hai cường giả Vô Cấu của Hạo Thiên môn trấn thủ ở đây.
“Ý ngươi nói chuyện này chỉ có thể nuốt cả răng lẫn máu?” Liệt Nhật Viêm cả giận nói.
“Không sai.” Thanh Lâm gật đầu: “Không chỉ có thế, còn phải khen thưởng cho Cảnh Vô Châu, bằng không lại thành chúng ta thưởng phạt bất công?”
Cái gì? Hắn phá hỏng chuyện của ông đây, ông đây còn phải thưởng cho hắn?
Liệt Nhật Viêm càng nghĩ càng giận, chỉ hận không thể gọi Cảnh Vô Châu tới, tát cho mấy chục cái.
Phía nam Kinh Đào đảo, trong quân trướng của Vân Tuyệt môn.
Xưa nay thế lực các môn phái được phân bổ rõ ràng, càng đi vào trong thì địa vị càng cao. Một số môn phái nhỏ thậm chí không có tư cách lên đảo.
Do đã lập công nên Vân Tuyệt môn có cơ hội lên đảo, nhưng chỉ là vòng ngoài cùng.
Bên trong quân trướng, Thư Vô Ninh vui vẻ nói với Ninh Dạ: “Sư phụ, thành công rồi.”
“Tương lai ngươi sẽ là người phục hưng Thiên Cơ môn, chút chuyện nhỏ này đâu đáng để ngươi mừng rỡ như vậy?” Ninh Dạ hỏi ngược lại.
Thư Vô Ninh lè lưỡi: “Đệ tử hiểu ý sư phụ. Đệ tử gánh vác trọng trách trên người, đâu thể vênh váo đắc ý vì một thần thành công nho nhỏ, càng không thể dừng lại không tiến bộ.”
“Tiếp tục.”
Thư Vô Ninh bất đắc dĩ, đành nói: “Sư phụ định hỏi sau này Vân Tuyệt môn có kế hoạch gì, suy nghĩ của đệ tử rất đơn giản, đó là không có bất cứ kế hoạch gì, cũng không có bất cứ hành động nào lớn.”
“Ồ? Vì sao?” Ninh Dạ không nổi giận mà hứng thú nhìn Thư Vô Ninh.
Thư Vô Ninh nói: “Lần này tứ phái giao chiến, chúng ta ngoài sáng thì là người của Thái Âm môn, trong tối lại là người của Mộc Khôi tông, bản chất là kẻ nằm vùng, không nên thể hiện quá bắt mắt. Hơn nữa lập công trên chiến trường chủ yếu là giết địch. Nếu chúng ta lên chiến trường chỉ là giết người mình. Thứ hai, thực lực cũng không đủ, có lên chiến trường cũng chẳng phát huy được bao nhiêu tác dụng, ngược lại có thể uổng phí tính mệnh. Vì vậy đệ tử cho rằng tiếp theo Vân Tuyệt môn nên tập trung vào tu hành và nội vụ.”
Ánh mắt Ninh Dạ nheo lại: “Tu hành và nội vụ?”
“Vâng.” Thư Vô Ninh cười nói: “Trong Thiên Cơ điện có đạo cảnh Tuyền Cơ. Sư phụ đã giao Thiên Cơ điện cho đệ tử, đệ tử định to gan sử dụng. Nói lại thì những người bên cạnh ta có trung thành nhưng tu vi quá thấp. Có Thiên Cơ điện tương trợ có thể khiến bọn họ tiến bộ nhanh hơn. Đương nhiên đệ tử sẽ vận dụng Vạn Tượng đồ, che giấu chân tướng, khiến bọn họ cho rằng đây là bí bảo thăng cấp. Cứ như vậy, bên trong Vân Tuyệt môn còn hình thành chế độ công huân, khiến đệ tử càng ra sức hơn nữa.”
“Ngươi tính toán hay lắm, nhưng ta có nói sẽ cho ngươi mượn đâu.”
“Sư phụ...” Thư Vô Ninh cầm tay Ninh Dạ lay lay: “Sư phụ thần uy cái thế, Thiên Cơ điện chủ yếu là phụ trợ, ngược lại tác dụng chiến đấu rất ít. Khi sư phụ không cần thì cho đệ tử mượn dùng đi. Ngài cũng đâu có muốn đệ tử bị kẹt trong cảnh giới hiện tại, khó mà ngóc đầu lên được!”
Nữ nhân làm nũng là cực kỳ hữu hiệu.
Ninh Dạ cười nói: “Coi như ngươi có lý. Nhưng chuyện nội vụ nên làm thế nào? Ngươi nên biết, tuy xử lý nội vụ không cần tới tu vi, nhưng cũng phải là người thân tín nhất định mới được.”
"