← Quay lại trang sách

Chương 812 Tới để chiến đấu 2

“Xì. Có Thanh Lâm sư bá, Tân Tiểu Diệp sư bá, chẳng lẽ không chiếm được một chức nội vụ nho nhỏ?”

“Nhưng ta không định để bọn họ giúp ngươi. Nếu Vân Tuyệt môn muốn bộc lộ năng lực thì nhất định phải mạo hiểm, phải cống hiến xuất sắc hơn bọn họ, nguy cơ bại lộ cũng cao. Ít ra bên ngoài các ngươi và họ phải không có quan hệ gì. Nếu các ngươi có thể dựa vào năng lực của mình nhận được chức vụ quan trọng, thế thì ta có thể đáp ứng cho các ngươi mượn Thiên Cơ điện tu luyện một quãng thời gian. Còn cụ thể là bao lâu thì ngươi cứ cầu cho trong thời gian ngắn ta không cần sử dụng đi.”

“Được, hứa rồi đấy nhé!” Thư Vô Ninh hưng phấn hô to.

Tiếp đó Thư Vô Ninh lại chạy đôn chạy đáo vì chuyện chức trách nội vụ trong liên minh.

Đúng như Ninh Dạ đã nói, tuy chức trách nội vụ trong liên minh không hạn chế tu vi nhưng lại là miếng mồi ngon béo bở, không biết bao nhiêu người mơ ước.

Nhưng nha đầu Thư Vô Ninh này cũng khá có thủ đoạn trong việc xử lý quan hệ.

Chỉ trong thời gian một tháng ngắn ngủi mà nhanh chóng kết giao với các môn phái.

Lại thêm quan hệ giữa cô và Cảnh Vô Châu, cho nên nhanh chóng nhận được chức phó giám sát sứ.

Trong nội bộ liên minh, chức phó giám sát sứ chủ yếu phụ trách giám sát phân loại, bao gồm hiệu quả các loại vật tư tài nguyên, trận pháp, vân vân, xem như nhân viên giám sát về phương diện hàng hóa, theo một ý nghĩa nào đó thì tương tự như hải quan nhưng lại cao cấp hơn.

Có điều, bản thân phó giám sát không phải cao cấp, trong liên minh giám sát sứ chân chính cũng có tới mười hai người, phó sứ phải tới mấy trăm, lại thêm trên giám sát sứ còn có Giám Sát ty, Giám Sát đường.

Thư Vô Ninh bắt tay vào từ thứ đơn giản nhất, nha đầu này tuy tu vi bình thường nhưng đầu óc linh hoạt, lại có Vấn Thiên thuật, thêm vào Mộc Khôi tông hỗ trợ - không thể nhờ Mộc Khôi tông, Vạn Hoa cốc đưa đầu một số tu giả Vạn Pháp để cô lập công, nhưng tặng kèm vài âm mưu lặt vặt đã chuẩn bị sẵn sẽ thất bại, phí tổn nhỏ mà hồi báo lớn, như vậy thì được.

Vì vậy Thư Vô Ninh coi đó là thời cơ, nhanh chóng lập công, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi đã liên tục có vài công lao lớn.

Sau đó không lâu, Thư Vô Ninh lại bố trí một đợt ám sát, mượn tay Mộc Khôi tông giết chết một tên giám sát sứ, vì vậy được Thanh Lâm, Tân Tiểu Diệp ủng hộ, Thư Vô Ninh cũng trở thành chính sứ.

Cô cũng là người duy nhất mới tu vi Hoa Luân mà trở thành chính sứ.

Trở thành chính sứ coi như đạt tới tiêu chuẩn của Ninh Dạ, Ninh Dạ cũng không nuốt lời, chính thức đưa Thiên Cơ điện cho Thư Vô Ninh mượn.

Thư Vô Ninh bèn gọi Thư Lang, Tạ Uyển Nhi, Lâm Gù và một thuộc hạ khác mà mình tín nhiệm vào trong Thiên Cơ điện tu hành.

Tận mắt chứng kiến Thư Vô Ninh trưởng thành nhanh chóng, tuy hành động không quyết đoán và cấp tiến như mình nhưng lại càng thận trọng, Ninh Dạ cũng thấy yên tâm, bèn lên đường rời khỏi.

Đúng, y không định ở lại đây quá lâu.

Ninh Dạ muốn giết chóc trên chiến trường, ở nơi này y không thể ra tay với Mộc Khôi tông, Vạn Hoa cốc, đương nhiên không phải nơi thích hợp cho y. Giờ đã bố trí xong Vân Tuyệt môn, y sử dụng pháp thuật Quang Độn, không ngừng dịch chuyển, tới Hàn Cực sơn.

❖ ❖ ❖

Hàn Cực sơn.

Tới giờ, nơi này đã đầy cờ xí, quân trướng chi chít.

Xung quanh Hàn Cực sơn, lượng lớn tu sĩ bố trí quân doanh liên miên trải dài vài dặm.

Còn tại một vị trí cách Hàn Cực sơn không xa là một làn sương xanh lục mông lung, đó là bí cảnh mà Hắc Bạch thần cung chế tạo, Hàn Cực bí cảnh.

Xa hơn một chút là cao nguyên Đống Thổ.

Trên cao nguyên cũng có lượng lớn tu sĩ đóng quân, Trì Vãn Ngưng cũng ở đây.

Cực Chiến đạo, Thánh Vương các.

Tới Hàn Cực sơn, Ninh Dạ trực tiếp xuất hiện bên cạnh Trì Vãn Ngưng, ôm ấp với cô một hồi rồi đi lên đỉnh núi.

Vừa tới sườn núi đã thấy Phong Đông Lâm xuất hiện, cười ha hả: “Thằng nhóc nhà ngươi lại chạy đâu thế? Ta hỏi Vãn Ngưng mấy lần mà đều nói là ngươi đang bế quan. Chậc, chuyện tu hành chú trọng là thời gian lâu dài, làm gì có đạo lý lâm trận mới mài đao.”

“Lân trận mài đao, không nhanh cũng sáng.” Ninh Dạ không hề khách khí, đáp lại Phong Đông Lâm với vẻ trêu chọc.

Phong Đông Lâm cũng chẳng ngại ngần gì: “Xem ra thằng nhóc nhà ngươi lại có thu hoạch? sao nào? Có định để lộ đôi chiêu cho ta xem thử không?”

Ninh Dạ lắc đầu: “Ra tay trước mặt Phong điện chủ đó là múa rìu qua mắt thợ, làm trò cười cho người trong thiên hạ. Nhưng nếu có vài tu giả Vạn Pháp cho ta giết, ta cũng rất hứng thú.”

“Ồ? Ngươi muốn tham gia chiến đấu?” Phong Đông Lâm cười hỏi.

Hai người vừa nói vừa đi lên đỉnh núi.

Ninh Dạ trực tiếp nói: “Vừa rồi Vãn Ngưng đã kể cho ta tình hình ở đây. Khu vực Hàn Cực sơn bố trí mười tám trận pháp. Hắc Bạch thần cung phòng thủ, đám người Cực Chiến đạo tấn công. Xem ra còn đang giằng co?”

"