Chương 813 Đơn đả độc đấu 1
“Ừ. Lũ điên Cực Chiến đạo kia ai ai cũng không sợ chết. Nếu không phải cần câu cá lớn, chắc đã không nhường nhịn bọn chúng tới bây giờ.”
Ninh Dạ lắc đầu: “Phong điện chủ nói vậy là sai rồi.”
Phong Đông Lâm sửng sốt: “Là sao?”
Ninh Dạ trả lời: “Tuy Cực Chiến đạo lỗ mãng nhưng không phải người ngu. Hắc Bạch thần cung càng nhẫn nhịn thì càng có vấn đề, bọn chúng càng không dám mạnh tay hơn.”
Phong Đông Lâm khẽ nhíu mày: “Ý ngươi là...”
“Muốn đánh thế nào thì đánh thôi, đánh càng hung ác thì bọn chúng càng không nghi ngờ.”
Ninh Dạ đột nhiên mỉm cười: “Ninh Dạ, xin được xuất chiến!”
Lạc Cơ hạp.
Đây là một trong mười tám mắt trận của Hắc Bạch đại trận.
Phụ trách trấn thủ là Liệt Phong môn, một trong số các môn phái dưới trướng Hắc Bạch thần cung.
Không sai, chính là môn phái của Ngự Phong Tử năm xưa.
Liệt Phong môn chỉ là một môn phái nhỏ, toàn phái chỉ có năm vị tu sĩ Vạn Pháp, sau khi Ngự Phong Tử bị Ninh Dạ bắt cóc, trong Liệt Phong môn chỉ còn bốn vị Vạn Pháp.
Nhưng đối với Liệt Phong môn, đây lại không phải chuyện xấu.
Sau khi Ninh Dạ rời khỏi vị trí Huyền Sách sứ, Dương Nhạc kế vị, Ngự Phong Tử trở thành trợ thủ của Dương Nhạc.
Tu vi của Ngự Phong Tử cao hơn Dương Nhạc, cho nên địa vị cũng cao, hơn nữa đều là người của Ninh Dạ, vì vậy rất gần gũi. Còn Ngự Phong Tử tuy gia nhập Hắc Bạch thần cung nhưng lão già này biết rõ căn cơ của mình trong Hắc Bạch thần cung rất nông, nên quay lại lôi kéo Liệt Phong môn, có ý nâng đỡ.
Trong chính trị, chuyện này rất bình thường.
Vì vậy Liệt Phong môn và Ngự Phong Tử nhanh chóng móc nối, có Huyền Sách sứ nâng đỡ, Liệt Phong môn dựa thế leo lên. Không chỉ có vậy, Ngự Phong Tử còn vận dụng quyền hạn trong tay, tạo không ít cơ hội cho Liệt Phong môn kiếm được lợi lộc.
Kết quả là trước đây không lâu môn chủ Liệt Phong môn Trịnh Thần Vân thăng cấp lên Vô Cấu.
Sau khi hai đại liên minh tuyên chiến, Ninh Dạ sắp xếp cho Dương Nhạc trở thành tổng quản hậu cần của Hắc Bạch thần cung, phụ trách áp tải vật tư ở hậu phương, cũng coi là chức trách quan trọng có thực quyền. Ngự Phong Tử cũng nhận cơ hội này bố trí Liệt Phong môn ở Lạc Cơ hạp, quản lý mắt trận của Hắc Bạch đại trận.
Hắc Bạch đại trận có mười tám mắt trận thật, ba mươi chín mắt trận giả, mỗi nơi đều có thủ vệ cường đại. Với thực lực của Liệt Phong môn vốn còn hơi thiếu một chút, nhưng Ngự Phong Tử vẫn sắp xếp thành công.
Đương nhiên cũng nhờ Ninh Dạ giúp đỡ.
Tốt xấu gì thì Dương Nhạc và Ngự Phong Tử đều coi là người của y, đã vượt qua thử thách, còn Liệt Phong môn được Ngự Phong Tử chiếu cố cũng tương đương với cột vào thuyền của Ninh Dạ.
Chính vì vậy, trận đầu tiên Ninh Dạ chọn nơi này.
Ngoài Lạc Cơ hạp.
Giờ phút này Ninh Dạ đang đứng ở trung tâm mắt trận.
Bên cạnh y là một lão già râu đỏ, chính là môn chủ Liệt Phong môn, Trịnh Thần Vân.
Tuy là tu sĩ Vô Cấu nhưng khi gặp Ninh Dạ, Trịnh Thần Vân lại cực kỳ khách khí: “Mời Ninh thượng tiên xem thử, phía trước cách hai mươi dặm chính là quân trướng của Thánh Vương các. Bọn họ lựa chọn khoảng cách rất tốt, cường giả Vạn Pháp trở lên có thể phát động công kích với chúng ta qua khoảng cách này. Mỗi khi nhân viên bên tay bắt đầu bày trận thì bọn họ lại ra tay. Tới giờ chúng ta vẫn không thể yên tâm bày trận.""
Ninh Dạ cười nói: “Nếu bọn họ không làm vậy mới là bất thường. Đúng rồi, ai đang phụ trách bên kia?”
“Kim Quang tự dưới trướng Thánh Vương các, trụ trì Đại Đức thượng nhân là tu sĩ Vô Cấu, tu vi cao hơn ta một chút. Dưới trướng có bốn vị Kim Cương Hộ PHáp, đều là Vạn Pháp đỉnh phong, còn có mười tám vị La Hán cũng là tu sĩ Vạn Pháp, thực lực tổng thể mạnh hơn chúng ta. Nhưng cũng may trên chúng ta được lợi ở trận pháp, ngoài ra còn có Khinh Hà môn và Tử Sơn các tương trợ nên mới chống đỡ được.”
Khác với Hải Châu, ở Hàn Cực sơn thì Cực Chiến đạo và Thánh Vương các tấn công, Hắc Bạch thần cung và Long Dương phủ phòng thủ.
Mà căn cứ theo quy tắc ngầm tại tiên giới, thường là giao chiến cùng cấp.
Tức là trong đại chiến, cấp bậc cao thường không ra tay với cấp bậc thấp.
Chủ yếu là để tránh thương vong vô nghĩa.
Đương nhiên, quy tắc ngầm chỉ là quy tắc ngầm, thiên hạ thể nào cũng có kẻ không tuân thủ quy tắc mà muốn phá vỡ quy tắc.
Cũng may bên phía Lạc Cơ hạp tạm thời chưa phát hiện tình huống này, cũng khiến cho Lạc Cơ hạp nằm trong một tình tắc bế tắc - thực ra ở đâu cũng bế tắc như vậy.
Có ai chịu liều mạng thật sự?
Nhưng tình hình có bế tắc đến đâu cũng có lúc bị phá vỡ.
Lúc này Ninh Dạ lại nhếch miệng cười: “Tức là tổng cộng chỉ có hai mươi hai tu sĩ Vạn Pháp? Ừm, đáng thử một phen.”
Nghe y nói vậy, Trịnh Thần Vân bị dọa nhảy dựng lên!
"