← Quay lại trang sách

Chương 814 Đơn đả độc đấu 2

Thế nào là đáng thử một phen?

Con mẹ nó, ngươi định làm cái gì?

Hai mươi hai tu sĩ Vạn Pháp không phải số lượng nhỏ, thế giới này cấp bậc cao đánh cấp bậc thấp còn không phải là càn quét vô địch.

Nếu là cùng cấp, lại liên thủ xảo diệu, thế thì Vô Cấu đấu với Vạn Pháp đỉnh phong thường chỉ là một đánh bảy tới mười hai; đánh Hoa Luân chắc được hơn một nghìn. Nói cách khác, trừ phi cao hơn ba cảnh giới trở lên, bằng không khó mà càn quét.

Hai mươi hai tu sĩ Vạn Pháp, theo lý thuyết đã tương đương với một tu sĩ Vô Cấu.

Ngươi có thể nói thử xem ngươi muốn bao nhiêu người?

Ninh Dạ đã nói: “Ngươi trợ trận giúp ta, nếu lão trọc Đại Đức xuất hiện thì ngươi và Ngự Phong Tử tới đối phó. Còn lại giao cho ta.”

Nói xong không buồn đợi hắn đáp lời mà đã bay ra.

Ninh Dạ đi tới trước quân trướng của Kim Quang tự, lớn tiếng nói: “Ninh Dạ dưới trướng Hắc Bạch thần cung tới khiêu chiến. ’

Thấy y làm vậy, Trịnh Thần Vân thở phào một tiếng.

Đơn đả độc đấu trước trận địa như vậy cũng rất bình thường, thường là một chọi một.

Lúc này sau tiếng hô của y, trước trận địa xuất hiện một đám hòa thượng.

Một hòa thượng cầm đầu nhìn Ninh Dạ: “Ngươi chính là Ninh Dạ? Sao lại tới đây?”

“Muốn tới đâu thì tới, làm gì có vì sao.” Ninh Dạ nhếch miệng cười: “Đánh nhanh chút nào, giết các ngươi xong ta còn phải tới chỗ khác.”

Giọng điệu ngông cuồng khiến hòa thượng kia trán nổi gân xanh.

Hắn giậm thiền trượng xuống: “Nhược Ngu, ngươi lên đi!”

Một hòa thượng bồng bềnh bay lên, không buồn nhiều lời, xuất quyền đánh về phía Ninh Dạ.

Thấy cảnh tượng này Trịnh Thần Vân giật nảy mình: “Lão trọc Đại Đức đúng là không phải người, vừa mở đầu đã phái tên ác nhất ra.”

Hòa thượng Nhược Ngu trông thì si ngốc ngây ngô nhưng thực ra là đệ nhất trong cảnh giới Vạn Pháp của Kim Quang tự, đứng đầu tứ đại hộ pháp kim cương.

Ban đầu hắn là người của Cực Chiến đạo, sau này rời Cực Chiến đạo mới gia nhập Kim Quang tự.

Chuyện rời bỏ đại phái gia nhập tiểu phái như vậy cực kỳ hiếm thấy, người đời đều cho rằng tiền đồ của hắn đã mất. Không ngờ sau khi trở thành hòa thượng Nhược Ngu, tu vi của người này lại tiến bộ nhanh chóng, thăng tiến thuận lợi, trở thành người đứng thứ hai trong Kim Quang tự. Hắn tu luyện Khổ Thiền công của Kim Quang tự tới mức xuất thần nhập hóa, có đôi chút phong phạm chất phác tự nhiên của Việt Trọng Sơn.

Thời khắc này hắn xuất quyên đánh ra, trông thì cực kỳ bình thản nhưng lại mang ý túc sát khiến cả thiên địa cũng héo mòn.

Ngay cả Ninh Dạ cũng không khỏi nhíu mày: “Quyền pháp hay lắm!”

Thân hình biến mất, không giao chiến trực diện với Nhược Ngu mà trực tiếp di chuyển tới sau lưng hắn, xuất chưởng chém vào sau lưng hòa thượng Nhược Ngu.

Sát Thần đao!

Hòa thượng Nhươc Ngu chỉ ngâm khẽ một tiếng, áo cà sa hiện lên ánh kim, dễ dàng đỡ được chưởng vừa rồi của Ninh Dạ.

Người trong Phật môn thường giỏi về phòng ngự, thần công hộ thể không phải chuyện đùa.

Ninh Dạ xuất đao không có thành quả gì, hòa thượng Nhược Ngu lại niệm Phật một tiếng trực tiếp công kích tâm thần rồi quay người lại xuất quyền đánh ra.

“Không tệ! Không tệ!” Ninh Dạ cười ha hả nói: “Đúng là có chút trình độ, nhưng đáng tiếc, không tác dụng gì với ta.”

Thân hình đã xoay chuyển như con quay, vẽ thành từng cơn cuồng phong, Ninh Dạ liên tục chém ra, không ngờ lại đối đầu chính diện.

Không dùng ảo thuật, không xài cơ quan, càng không vận dụng thần khí, cũng chẳng có những thủ đoạn xảo diệu mà Ninh Dạ am hiểu, y lại lựa chọn chiến đấu chính diện.

Chiến đấu chính diện là dựa vào tu vi, tu vi của ai cao, tiên pháp thần thông của ai mạnh, phòng ngự của ai cứng hơn thì người đó có thể thắng.

Mà trên phương diện này, với trình độ của Ninh Dạ, đối mặt với hòa thượng Nhược Ngu cũng không chiếm được nhiều ưu thế.

Hai bên ngươi tới ta đi, chỉ trong chớp mắt đã đánh vài trăm hiệp.

Gió nổi cuồn cuộn, chỉ thấy tiên pháp thần thông của hai người ồ ạt thi triển, khiến tầng mây xao động, phá tan không trung, mọi người bên dưới cũng phải giật mình.

Hòa thượng Đại Đức tán thưởng: “Không ngờ Ninh Dạ này đúng như lời đồn đại, thiên tư xuất chúng, hai mươi năm đạt tới Vạn Pháp trung kỳ mà căn cơ tu vi vẫn vững chắc đến vậy, không có dấu hiệu bất ổn vì tăng trưởng nhanh chóng. Thân thể của hắn cũng rất cường hãn, còn có thể đối đầu với Nhược Ngu, không hổ danh thiên tài nổi trội của Hắc Bạch thần cung trong mấy năm gần đây.”

Một hòa thượng bên cạnh đã nói: “Nếu giết được người như vậy sẽ là một đại công.”

Nghe hắn nói vậy, hòa thượng Đại Đức bắt đầu suy tư.

Phương diện nhân số thì phe mình chiếm ưu thế, nếu đồng thời công kích, cho dù Liệt Phong môn ra sức cứu viện cũng chưa chắc cứu được.

“Chẳng qua...” Hòa thượng Đại Đức chần chừ một chút: “Nghe nói người này có Nguyên Cực Thần Quang, lĩnh ngộ đạo tắc hệ quang, còn lấy được Lưu Thương kính, chắc có độn pháp. Nếu vậy cũng không dễ gì giết được.”

"