← Quay lại trang sách

Chương 815 Đơn đả độc đấu 3

Không phải không thể tập kích bất ngờ, nhưng nếu phá vỡ quy tắc ngầm mà không kiếm được lợi ích, thế thì không đáng.

Bên phía hắn còn đang suy tư, nhưng Ninh Dạ đã mất dần kiên nhẫn.

Bà nó, ông đây ăn nhiều Thiên Thần đan như vậy, còn lĩnh ngộ hai đạo Cực Chiến, nếu đấu cứng không thắng được ngươi, chẳng hóa ra đạo pháp đó quá không đáng tiền?

Dẫu sao cũng phải ép bản thân một phen.

Suy nghĩ thay đổi, trong cơ thể Ninh Dạ đã bộc phát ra chiến ý dồi dào.

“Hừ!” Y xuất quyền đánh ra.

Mấy năm nay khổ tu, Ninh Dạ đã hiểu, đạo pháp ở lĩnh ngộ, cũng ở vận dụng!

Mấy năm qua y ngộ nhiều mà dùng ít, cũng giống một người hiểu được rất nhiều đạo lý nhưng mãi vẫn không dùng đến, kết cục chỉ là tri thức trên giấy.

Phải vận dụng vào thực tế mới có thể phát huy hiệu quả.

Hiếm khi gặp được đối thủ thích hợp như hòa thượng Nhược Ngu, Ninh Dạ cố tình rèn luyện bản thân, vận dụng ngược ảo thuật, hòa thượng Nhược Ngu trước mặt như hóa thành Nhạc Tâm Thiện khi diệt Thiên Cơ môn, bản thân thì đứng trong biển lửa khi Thiên Cơ môn diệt môn.

Hận ý bùng phát, chiến ý dâng trào!

Nhiệt huyết sôi sục!

Chiến lực tăng vọt!

Rầm!

Thiết quyền đánh ra, hòa thượng Nhược Ngu kinh hãi phát hiện, quyền này của Ninh Dạ đã có uy lực mạnh hơn trước không biết bao nhiêu lần. Khoảnh khắc đó Nhược Ngu như chứng kiến cường giả Cực Chiến đạo, dáng vẻ ngông cuồng, chiến ý vô hạn.

“Ngươi...” Nhược Ngu giật mình hô to một tiếng, kim quang hộ thể đã bị quyền của Ninh Dạ đánh trúng.

Dưới thiết quyền này, kim quang xao động, không ngờ hào quang tỏa ra lại không thể chịu nổi, hóa thành điểm sáng tiêu tán.

Hòa thượng Nhược Ngu vội vàng tự vệ, nhưng thiết quyền của Ninh Dạ đã liên tiếp trút xuống như cuồng phong vũ bão.

Mỗi quyền đều đánh tới mức linh khí của hắn xao động, khí huyết sôi trào.

Nhưng lão hòa thượng này cũng không phải loại yếu đuối, thấy Ninh Dạ phát uy còn hô “hay lắm”: “Đánh hay lắm! Hôm nay ta đánh một trận thống khoái với ngươi.”

Cũng xuất quyền đáp trả.

Hai người lại tiếp tục đại chiến, Ninh Dạ càng đánh càng sảng khoái.

Trong lòng đã dâng lên chân ý của Chiến đạo.

Đạo về chiến, chỉ có chiến mà thôi.

Bất chấp sinh tử, quên đi thành bại, chỉ có chiến đấu.

Chính vì vậy đạo về Chiến ở khí, ở thế, ở ý, ở thần chứ không ở hình.

Năm xưa Dương Thế Hồng sử dụng quyền của Chiến dạo, khí thế tuy mạnh nhưng không đánh ra chân ý, vì vậy bị Ninh Dạ nhìn ra.

Thế nhưng Ninh Dạ hiểu thì hiểu, y chưa từng trải nghiệm.

Giờ phút này gặp được đối thủ có thể tỷ thí, dốc toàn lực thi triển, chiến ý trong cơ thể không ngừng sôi trào.

Âm mưu đấu trí tính toán tỉ mỉ gì đó, thời khắc này đều bị y tự thôi miên cho quên sạch, tâm thần đã hoàn toàn lấp đầy bởi chiến ý.

Chân lý của Chiến đạo đã thật sự thức tỉnh, đột nhiên thủ pháp thay đổi, xuất thủ hơi chậm hơn một chút nhưng không còn là quyền nữa mà là chưởng.

Quyền là cực hạn của thế, vì vậy Cực Chiến đạo đa phần dùng quyền.

Nhưng bây giờ Ninh Dạ dùng chưởng thi triển Thất Sát đao, chiến ý không hề suy giảm ngược lại uy lực tăng cường.

Nhược Ngu kinh hãi, đối phương đang “lĩnh ngộ” chân ý Chiến đạo à?

Chiến đạo chân chính sao lại câu nệ trong một hình thức được, tùy ý ra tay đều là thế quyết chiến cuồn cuộn.

Còn bây giờ Ninh Dạ đang đem lý giải của bản thân đối với Chiến đạo dung hợp với Thất Sát đao, thật sự bộc lộ uy lực.

Nhược Ngu thầm kinh hãi, tâm trạng lại phấn khích hẳn lên: “Hiếm khi được thấy người có thiên phú như vậy, không đọc Chiến Tự thư mà cũng lĩnh ngộ được chân ý Chiến đạo, đúng là cao cường. Khổ Tận thần quyền! ’

Nói xong xuất quyền đánh ra, Khổ Tận thần quyền chính là thần thông mà hắn tự nghĩ ra, sau khi khổ tận chính là cam lai.

Khổ nỗi đối thủ cường hãn, cam lai chẳng tới được, ngược lại càng lúc càng khổ. Thất Sát đao ngưng tụ chân ý Chiến đạo của Ninh Dạ liên tiếp thi triển, lão hòa thượng chỉ cảm thấy thần thông hộ thể khó mà chống đỡ, toàn thân từ trên xuống dưới đều đau đớn.

Chỉ có đau đớn, lấy đâu ra “sung sướng”?

Nhược Ngu biết không ổn, lấy ra một vật, lại là một hạt Phật châu: “Xin lỗi, lão nạp không thể không sử dụng pháp bảo.”

Lão hòa thượng còn mở miệng giải thích.

Phật châu kia lóe lên phật quang, lại tỏa ra hộ thể thần quang.

“Không sao!” Ninh Dạ đánh tới hứng khởi, lại xuất chỉ điểm ra.

Lần này là Nhất Tuyến Thiên.

Từ Thất Sát đao chuyển thành Nhất Tuyến Thiên nhưng vẫn tràn ngập chân ý Chiến đạo, Ninh Dạ đang tìm hiểu thấu đáo sở học của bản thân, từ đó vượt khỏi tầng cấp vốn có.

Mà y không ngừng xuất thủ, thân thể được Thiên Thần đan rèn luyện cũng dần dần bộc lộ.

Cho dù là thép tốt cũng phải đánh bóng.

Thân thể Ninh Dạ mạnh thì mạnh thật, nhưng còn thiếu đánh bóng.

Hòa thượng Nhược Ngu ra tay lại khiến thân thể Ninh Dạ được rèn luyện một phen, thật sự trở thành da đồng xương sắt.

"