← Quay lại trang sách

Chương 816 Đơn đả độc đấu 4

Nhất Tuyến Thiên đánh lên người lão hòa thượng, hào quang của phật châu cũng không cách nào ngăn cản, xuất hiện một lỗ nhỏ.

Khí kình khủng khiếp lập tức tràn vào.

Hòa thượng Nhược Ngu cả kinh, thầm hô không tốt.

Nhưng Ninh Dạ ra tay càng lúc càng hung tợn, tay trái chỉ tay phải chưởng, dùng cả chỉ cả chưởng, đao khí tung hoành, phòng ngự “vô địch” của Lượng Thiên thuật bị Ninh Dạ giảm từ cấp độ sắt thép xuống gỗ đã, cuối cùng còn rớt xuống cấp tờ giấy.

Lão hòa thượng bị đánh hộc máu liên tục, cuối cùng không chống đỡ nổi, trong lòng biết không ổn. Nhưng hòa thượng này cũng là loại hung hãn, cho dù như vậy vẫn không chịu thua, tử chiến không lùi, ngược lại khiến Ninh Dạ cảm thấy kính trọng.

Bên này trụ trì Đại Đức đã nhận ra không đúng, kêu lên: “Nhược Si, Nhược Sân, Nhược Khổ, các ngươi lên giúp hắn đi!”

Ba Hộ Pháp Kim Cương còn lại đồng thời xuất thủ.

“Không được!” Nhược Ngu hòa thượng kêu to.

Thế nhưng ba Hộ Pháp Kim Cương đã bay ra.

Ninh Dạ cười ha hả: “Lão hòa thượng, ngươi đúng là thiếu chính trực. Nhưng ta rất thích người thiếu chính trực như vậy, Nhược Ngu hòa thượng, thấy ngươi còn có chút khí khái, tha cho ngươi không chết!”

Nói đoạn, Ninh Dạ đột nhiên xuất thủ, vòng xoáy trắng đen xoay chuyển trong lòng bàn tay, không ngờ lại quấn lấy Nhược Ngu, đánh bay ra ngoài.

Đồng thời Ninh Dạ giương hai tay áo, bay lên không trung, không chỉ có vậy còn gảy một loạt chỉ phong xuống đám tu sĩ bên dưới: “Có bản lĩnh thì lên đây đánh, hôm nay Ninh Dạ lấy một địch nhiều, đơn đả độc đấu với các ngươi. Có bao nhiêu tu sĩ Vạn Pháp thì lên cả đi, Đại Đức không ra tay thì ta sẽ không chạy!”

Nghe y nói vậy, tu sĩ Vạn Pháp của Kim Quang tự ào ào bay lên tầng mây.

Bên này Trịnh Thần Vân giậm chân liên tục: “Cuối cùng hắn lại làm vậy rồi.”

Vốn đang thấy Ninh Dạ và Nhược Ngu đơn đả độc đấu, còn tưởng y định đánh từng người một, Trịnh Thần Vân thở phào một tiếng.

Nhưng đánh nửa ngày mới chiếm được thượng phong, Ninh Dạ lại quay sang khiêu chiến hơn hai mươi tu sĩ Vạn Pháp.

Xin ông, ông đánh một hòa thượng Nhược Ngu còn vất vả như thấy, đối phó với bao nhiêu người như vậy chẳng phải tự chui đầu vào chỗ chết à?

Thế nhưng Ninh Dạ đã làm vậy, hắn cũng chẳng có cách nào.

Quan trọng hơn nữa là hòa thượng Đại Đức dẫn những người còn lại quan sát hắn, hiển nhiên định ngăn hắn xuất thủ.

“Xử lý thế nào? Chưởng giáo, có đánh không?” Những người khác hỏi Trịnh Thần Vân.

Trịnh Thần Vân giậm chân một cái: “Đánh, sao lại không đánh được?”

Nói xong đã lao về phía Đại Đức.

Trịnh Thần Vân hiểu rất rõ, Ninh Dạ tự tìm đường chết, bay ra xa. Đại Đức chặn ở giữa, không cứu kịp.

Nếu vậy cố cứu cũng chẳng có cơ hội gì, chẳng thà nhân cơ hội hiện tại dốc toàn lực tấn công Kim Quang tự.

Nếu có thể nắm lấy thời cơ này giết chết Đại Đức, cho dù Ninh Dạ có chết thì tốt xấu gì cũng là lập một đại công.

Hy vọng... hy vọng độn thuật của hắn được như truyền thuyết, sẽ không chết.

Trịnh Thần Vân vừa suy nghĩ vừa ra tay.

Một luồng gió nóng cuồn cuộn quét về phía đám người Kim Quang tự.

Hòa thượng Đại Đức niệm Phật một tiếng: “Vô dụng thôi, Trịnh thí chủ. Cho dù bây giờ ngươi người đông thế mạnh, nhưng với thực lực của bọn Nhược Sân, không tới nửa khắc sẽ giết chết Ninh Dạ. Đến lúc đó tất cả nỗ lực của ngươi đều là uổng phí. Còn chúng ta chỉ cần phòng thủ là được!”

Nói xong một luồng Phật quang lan tỏa, ngăn cản đám người Trịnh Thần Vân.

Trên bầu trời, Ninh Dạ còn đang phi hành.

Phía sau là đám người Nhược Sân đuổi theo sát nút.

Bỏ qua Quang Độn thì tốc độ phi hành của Ninh Dạ khá bình thường, vì vậy đám hòa thượng phía sau nhanh chóng đuổi kịp.

Một hòa thượng tung một cái vòng ra, nhắm vào Ninh Dạ hô to: “Định!”

Đây là Định Thân quyết của Phật môn, nếu dùng để đối phó với tu sĩ bình thường có thể trực tiếp định thân.

Đối phó với Ninh Dạ thì đương nhiên không thể, nhưng Ninh Dạ vẫn cảm thấy dưới chân nặng nề, tốc độ suy giảm.

Đám tu sĩ đã nhân cơ hội áp sát, bao vây xung quanh Ninh Dạ.

Có lẽ lấy nhiều đánh ít không được vẻ vang nên không ai nói nhảm, vừa ra tay đã là một loạt phật chưởng giáng xuống.

Ninh Dạ cười nói: “Đúng như ta dự đoán... Yên Vũ Trọng Lâu, ra đi!”

Sau tiếng hô của Ninh Dạ, một loạt lầu các tỏa hào quang ngập trời xuất hiện, các tu sĩ phát hiện bản thân đã đặt mình trong ánh sáng mê ly, đâu đâu cũng có bóng người, nhưng không thể thấy rõ vị trí của Ninh Dạ.

“Không phải sợ, ảo thuật mà thôi!” Có người kêu lên.

“Đúng là ảo thuật.” Ninh Dạ cười ha hả, lần này y không định lừa gạt, vì đối với những người này là không cần thiết.

Sau đó chỉ nghe tiếng hét thảm thiết vang lên, đã có người trúng chiêu.

Không ngờ người công kích lại là một hòa thượng bên cạnh.

“Từ Tâm ngươi...”

"