Chương 817 Đơn đả độc đấu 5
“Không phải ta!”
“Cẩn thận, là ảo thuật, đừng để bị lừa!”
“Á! Không đúng, ta trúng Từ Bi thủ, chắc chắn là Từ Bi thủ.”
“Từ Hoài, sao ngươi lại đánh ta?”
“Tên khốn kiếp Nhược Sân, sao tự nhiên ngươi lại đánh lén?”
“Ổn định lại, những thứ đó không phải là thật!”
Đám người la hét ồn ào.
Nhưng ảo thuật của Ninh Dạ nào phải bình thường, cho dù tâm thần không bị mê hoặc nhưng trước mắt chỉ thấy hư ảo. Mượn ảo thuật và Thiên Huyễn thuật, Ninh Dạ trực tiếp hóa thành một trong số những hòa thượng kia, qua lại tới lui, xuất thủ điên cuồng.
Đám hòa thượng bị y đánh tới sứt đầu mẻ trán, chỉ có thể phản kích theo bản năng.
Nhưng càng phản kích càng trúng kế của Ninh Dạ.
Dưới ảnh hưởng của Lưỡng Nghi Càn Khôn quyển, tất cả công kích mà đám hòa thượng đều bị lưu dấu lại sau đó phản ngược ra.
Mỗi chiêu đều là công kích thật sự tới từ đối thủ, cũng khiến Ninh Dạ ngụy trang thành bất cứ ai cũng có thể thi triển chính xác thủ đoạn mà đối phương am hiểu, ảo thuật càng thật, khó mà quan sát ra được.
Nói cách khác, trong tình huống này, cho dù ngươi biết là có ảo cảnh hay không cũng vô dụng, đằng nào thì người bên cạnh ngươi cũng quay sang đánh ngươi.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Ninh Dạ to gan đối phó với hai mươi tu sĩ Vạn Pháp cùng lúc. Dưới đạo pháp đặc biệt của y, đối thủ nhiều y lại không sợ, cho dù bao nhiêu người đi nữa cũng chỉ là quân cờ theo bố trí của y.
Còn bây giờ những cường giả Vạn Pháp này chính là quân cờ của y, bị y điều khiển tự giết lẫn nhau.
Lưỡng Nghi Càn Khôn quyển không ngừng lưu dấu thần thông của đối phương, đúng là kinh điển trong chuyện dùng đạo của người trả lại cho người, bản thân Ninh Dạ cũng đích thân ra tay, tìm kiếm cảm thụ khi giao chiến với Nhược Ngu. Y ra tay mạnh mẽ hùng hồn, Ngưng Quang Thành Nhận, Thất Sát đao, Nhất Tuyến Thiên, từng chiêu pháp được sử dụng, càng đánh càng thấy thuận tay, chỉ cảm thấy từ khi tu hành tới giờ chưa bao giờ chiến đấu sảng khoái tới vậy.
Đánh tới lúc đã nghiền, Ninh Dạ cười dài một tiếng, thẳng thắn hiện hình giao chiến với đối phương.
Y đã hiện hình, ít nhất đám người không rối loạn, chẳng qua Ninh Dạ không ẩn thân nữa nhưng cũng tiện thể phát huy Quang Độn tới mức tận cùng, thân hình lấp lóe, lay động qua lại. Ảo ảnh Yên Vũ Trọng Lâu vẫn còn, Ninh Dạ có thể tùy ý xuất hiện ở bất cứ đâu trong cảnh tượng phồn hoa này, hoặc ở trong cung điện lầu các, hoặc bay lượn trong gian đình, hoặc chui ra từ trong nước, trong bùn, trong giả sơn. Bất cứ đâu cũng là nơi y có thể xuất hiện, phát động công kích.
Lầu các cung điện đều là y biến hóa thành, kết hợp thi pháp, cho dù không dùng tiểu xảo thì vẫn đầy ly kỳ quỷ dị, khó mà nắm bắt, khiến đối phương có sức mà không biết làm sao.
Đương nhiên không phải hoàn toàn không có cách giải quyết.
Một tu sĩ Vạn Pháp tế ra một hồ lô, trong hồ lô có hào quang màu trắng lóe lên. Tu sĩ Vạn Pháp lẩm bẩm: “Bảo bối, giữ hắn lại!”
Một ràng buộc vô hình đã rơi vào người Ninh Dạ.
Bảo vật này vô hình vô tích, chỉ cần nhìn tới là pháp thuật chạm tới.
Khổ nỗi Ninh Dạ lại chẳng gặp vấn đề gì, ngược lại cười ha hả một tiếng: “Bảo bối, giữ hắn lại!”
Chỉ thấy ánh sáng trong hồ lô lại quay sang giam cầm đối phương.
Tu sĩ Vạn Pháp kia hoảng hốt, chỉ thấy một luồng sáng hóa thành phong nhận bắn tới, đã gặt đầu tu sĩ Vạn Pháp kia xuống.
Nguyên thần bay lên, đang định chạy trốn.
Lại thấy hòn giả sơn bên cạnh đột nhiên lao tới, tóm lấy nguyên thần nuốt chửng.
“Sao lại như vậy?” Đám người kinh hãi hét lên.
Nhưng không biết Vô Thiên thuật và Hư Thần chú của Ninh Dạ kết hợp, Vô Thiên thuật từ hư hóa thực, Hư Thần chú thông linh vạn vật, lực lượng sáng tạo ảo diệu vô cùng, cho dù là sự vật mà y huyễn hóa ra cũng có chiến lực.
Một khắc sau, bão cát nổi lên, gió bụi đều hóa thành yêu quỷ dữ tợn lao tới.
Một tu sĩ Vạn Pháp mắt sắc quát lớn: “Cẩn thận, hình như người này có thể phản ngược thần thông, dùng tiên pháp hoặc năng lực pháp bảo!”
Không ngờ hắn lại nhìn ra vấn đề.
Một tu sĩ Vạn Pháp đã cắn chóp lưỡi, phun ra một ngụm máu quát: “Trói!”
Hình như đang dùng một loại chú thuật nào đó.
Thân thể Ninh Dạ cứng đờ, tốc độ cũng chậm đi đôi chút.
Lại có một tu sĩ Vạn Pháp gõ mõ lốc cốc liên tục, vang vọng như chuông đồng, khiến Ninh Dạ cũng thấy hoa mắt.
Còn có một hòa thượng bộc phát kim quang vô biên, bảo vệ chúng sinh.
Còn lật ngược lại thế yếu.
Mọi người vui mừng dồn dập xuất thủ, một cơn sóng pháp lực ập tới.
Ninh Dạ nhìn về phía kẻ đã nói toạc ra khuyết điểm của Càn Khôn quyển, không phải hòa thượng bình thường mà là một thư sinh mặt trắng.
Y cười nói: “Ngươi cũng có nhãn lực đấy, tiếc là vô dụng thôi.”
Ninh Dạ đã phát động Bổ Thiên thuật, Bổ Thiên thuật ứng với Bất Diệt tuyền, có năng lực tái sinh bất tử, cũng có thể hóa giải ngàn vạn chú thuật.
"