Chương 824 Gieo hạt ánh sáng 2
“Một loại pháp thuật ta vừa nghĩ ra, đang nghiên cứu. Ngươi đừng quấy rầy ta.” Nói xong Ninh Dạ đã thi triển một vách ngăn pháp thuật, bao phủ quả cầu màu trắng kia lại.
Dung Thành tức giận nói: “Ngươi gọi ta tới là để xem tiên pháp mà ngươi tự nghĩ ra à?”
“Vừa có lĩnh ngộ, cơ hội hiếm có. Đã bảo đừng quấy rầy.” Nói xong Ninh Dạ phát động vòng xoáy màu đen trong tay.
Chỉ nghe ầm một tiếng, vòng xoáy màu trắng trong vách ngăn pháp thuật ở phía xa đột nhiên hóa thành một luồng sáng chói lóa bộc phát, phá tan vách ngăn.
“Mẹ nó!” Dung Thành bị dọa giật nảy mình.
Hắn không kinh ngạc trước uy lực của quả cầu màu trắng mà vì vụ nổ này gây ra thanh thế quá lớn, ánh sáng chiếu thẳng tới tận chân trời.
Dung Thành la oai oái: “Chúng ta hẹn gặp bí mật mà, ngươi muốn hại ta thì cứ nói thẳng đi.”
“Chuyển sang chỗ khác!” Ninh Dạ đã nắm lấy tay Dung Thành, hai người lập tức biến mất không còn tăm hơi.
Cả hai đều là loại chạy trốn giỏi nhất Trường Thanh giới, nói đi là đi, không chút dây dưa dài dòng.
Chỉ trong chốc lát, trên Tinh Quang lĩnh đã xuất hiện vài tu tiên giả, đi một vòng nhưng không thấy gì, đành bỏ đi.
Trên một đỉnh núi khác cách đó ba mươi dặm, Ninh Dạ vui vẻ cười lớn: “Thành công rồi!”
Dung Thành nhìn y với vẻ kỳ quái: “Ta thấy chiêu vừa rồi của ngươi có gì hiếm thấy đâu?”
“Giờ thì không có gì hiếm thấy, dù sao mới thử nghiệm, còn nhiều thứ cần tăng cường.” Ninh Dạ cười nói.
Đúng như đã nói, đừng nhìn chiêu vừa rồi trông rất hoa lệ, uy lực nhỏ tới đáng thương, khéo còn không thể nổ chết Hoa Luân.
Thế nhưng Ninh Dạ vui vẻ là vì y đã chứng minh con đường này có thể đi được.
Sau khi hạt ánh sáng chui vào thân thể tu tiên giả, bị tu vi đối phương ảnh hưởng, hầu như không thể khống chế. Nhưng đùng đạo Lưỡng Nghi của Hắc Bạch thần cung phụ trợ, ngay từ đầu Ninh Dạ đã chế tạo một pháp thuật theo đạo Lưỡng Nghi.
Pháp thuật Lưỡng Nghi có một diệu dụng tự nhiên, đó là âm dương tương sinh tương khắc, ảnh hưởng lẫn nhau.
Như vậy khá giống mối quan hệ lượng tử, khi hai pháp thuật đồng nguyên cùng tồn tại, nó tự vượt qua giới hạn thời không, khi một cái bị tác động thì cái còn lại cũng có phản ứng.
Ninh Dạ mượn phương thức này, vòng qua chướng ngại tự nhiên tu tiên giả, từ đó tạo hiệu quả dẫn nổ.
Vấn đề duy nhất hiện tại là làm sao tăng cường uy lực và vận dụng tốt hơn.
Nói cách khác, đường đã được khơi thông.
Ninh Dạ cũng không ngờ đợi Dung Thành thôi mà cũng khiến mình lĩnh ngộ.
Trước đây vòng xoáy Lưỡng Nghi của y cũng không tệ, nhưng vẫn chưa vượt ngoài thủ đoạn mà mình nắm giữ. Không phải tất cả cải tạo đều có hiệu quả cao.
Nhưng thủ pháp dẫn nổ ánh sáng được xây dựng trên cơ sở vòng xoáy Lưỡng Nghi, một khi hoàn thiện rất có thể sẽ trở thành sát chiêu thật sự của Ninh Dạ, trở thành thần thông có lực sát thương mạnh nhất của y trong quyết đấu chính diện.
Dung Thành không biết ảo diệu của pháp thuật này, cũng không để ý: “Được rồi, mau nói đi, ngươi tìm ta có chuyện gì?”
“Ta muốn giết Bạch Tùng Nguyệt.” Lúc này Ninh Dạ mới nói.
“Bạch Tùng Nguyệt?” Dung Thành kinh ngạc: “Tên này không dễ giết, có hai cường giả Vô Cấu bảo vệ hắn đấy.”
“Vốn dĩ ta cũng không nắm chắc, nhưng bây thì có rồi.” Ninh Dạ ước lượng thủ đoạn mà mình vừa có, tính toán trong chốc lát rồi nói: “Ta không cần ngươi làm gì cả, chỉ cần ngươi cho ta biết vị trí của hắn là được.”
Dung Thành đã hiểu ý của y: “Với độn thuật của ngươi, muốn chạy trốn cũng không khó, nhưng muốn giết hắn thì ngươi chỉ có một cơ hội ra tay. Ngươi có chắc mình sẽ thành công hay không? ’
“Vốn là không, nhưng bây giờ đã có.” Ninh Dạ tiện tay vung ra một điểm sáng.
Điểm sáng rơi vào tảng đá lớn bên cạnh.
Một lát sau, tảng đá nổ ầm một tiếng, ánh sáng chiếu rọi xung quanh, khiến nó tan thành từng mảnh.
May mà lần này có chuẩn bị trước, ánh sáng vừa chiếu ra, Ninh Dạ đã trừ khử thành vô hình.
“Ồ? Thật thú vị.” Cuối cùng Dung Thành cũng nhìn ra điểm mấu chốt: “Thủ pháp của ngươi là truyền hạt giống ánh sáng vào trong thân thể đối phương rồi dẫn nổ?”
“Không sai.”
“Nhưng hình như uy lực hơi yếu.”
Thân thể của tu sĩ Vạn Pháp mạnh hơn một tảng đá quá nhiều.
“Vì vậy còn cần tốn thời gian tăng cường thêm. Ừm, pháp thuật này quá giống cái chết của Doãn Thiên Chiếu ngày trước, còn phải ngụy trang thêm... À đơn giản thôi, thêm chút ảo thuật là được.” Ninh Dạ cười một tiếng: “Bảy ngày, cho ta bảy ngày, chắc là giải quyết xong.”
Dung Thành như nghe truyền thuyết, giật mình nhìn Ninh Dạ: “Ta không nghe lầm đấy chứ, ngươi vừa lĩnh ngộ? Sau đó chỉ mất có bảy ngày là hoàn thiện một môn tiên thuật?”
“Thời gian hơi dài.” Ninh Dạ bất đắc dĩ: “Dẫu sao căn cơ tu vi của ta cũng hơi thấp.”
Dung Thành tức giận nói: “Ý của ta không phải là thế!”
"