Chương 826 Cướp đoạt, tan thành tro bụi 1
Cầm lấy khay trà, Ninh Dạ biến thành nha hoàn đi vào trong trướng.
Y cũng là người tài cao gan lớn, biết rõ trong trướng có cường giả Vô Cấu mà vẫn dám thi pháp ngay gần đó, không ngờ người bên trong cũng chẳng phát hiện. Chỉ có thể nói thuật ẩn nấp của Ninh Dạ cũng đạt tới cảnh giới nhất định.
Vào trong trướng, lại thấy Bạch Tùng Nguyệt đang ngồi trước trận bàn phân tích: “Ta cứ cảm thấy Hàn Cực bí cảnh không phải then chốt, Hắc Bạch thần cung mới là quan trọng. Lần này chúng ta phát động quy mô lớn, không nên nhằm vào bí cảnh mà nên là bản thân đối thủ. Chỉ cần diệt được đối thủ, bí cảnh có trong tay ai cũng không quan trọng... Hơn nữa phương hướng phòng ngự chủ yếu của Hắc Bạch đại trận là Hàn Cực bí cảnh, chỉ cần chúng ta chơi chiêu thay xà đổi cột ở bí cảnh, lẻn vào Hàn Cực sơn là sẽ thành công.”
Trong hai người bên cạnh, một nam nhân mặt trắng nói: “Suy nghĩ của ngươi rất hay, nhưng bên trên tự có suy nghĩ của họ.”
“Hừ, cuối cùng vẫn là trong lòng e ngại, sợ đầu sợ đuôi mà thôi.” Bạch Tùng Nguyệt hừ một tiếng nói.
Một nam nhân râu tím khác nói: “Đây cũng là chuyện phải suy nghĩ. Đại chiến đã nổ ra, khó mà ngừng lại, bây giờ đã tuyên chiến nhưng còn chưa tới thời khắc sinh tử. Không ai muốn dồn nhiều công sức vào trong lúc chưa nắm chắc chiến thắng. So sánh ra thì việc dốc toàn lực tranh giành bí cảnh có thể khống chế chiến tranh trong phạm vi nhỏ hơn, vạn nhất tình hình tương lai bất lợi cũng dễ cứu vãn.”
“Chiến tranh đã nổ ra thì phải dốc toàn lực ứng phó, sao lại nhìn trước ngó sau như vậy được.” Bạch Tùng Nguyệt hừ một tiếng nói.
Tuy hắn chỉ là Vạn Pháp nhưng lời nói và thái độ lại cao hơn hai cường giả Vô Cấu kia.
Không chỉ vì hắn lập được đại công, tinh thông trận pháp mà còn vì hắn đúng là thiên tài, còn am hiểu chiến lược. Đáng tiếc, rất nhiều suy nghĩ của hắn không giống như cấp trên.
Ngược lại, Ninh Dạ lại rất tán thành với Bạch Tùng Nguyệt.
Đáng tiếc đáng tiếc.
Người này đúng là tri kỷ.
Mình lại tới để giết hắn.
Ninh Dạ đứng bên cạnh nghe họ giảng giải, thầm thở dài một tiếng. Cuối cùng y cũng thấy được cơ hội, đưa nước trà lên nhưng lại cố ý lỡ tay, đổ nước trà xuống đất.
Ninh Dạ vội vàng cả kinh: “Tiểu nhân sai rồi, xin thượng tiên đừng trách phạt, tiểu nhân sẽ dọn dẹp sạch sẽ.”
Đương nhiên y làm vậy là để kéo dài thời gian. Từ khi vào cửa y đã không ngừng truyền hạt ánh sáng vào thân thể đối phương, còn Bạch Tùng Nguyệt lại hoàn toàn không cảm giác.
Nhưng ngay lúc y cúi người xuống lau, nam nhân râu tím lại hất ống tay áo, không ngờ lại ôm Ninh Dạ vào lòng, cười nhếch mép nói: “Đã phạm sai lầm, lẽ nào không bị trừng phạt?”
Mẹ nó!
Ninh Dạ giật mình, trợn mắt nhìn nam nhân râu tím, trong lòng dâng lên cảm giác muốn chửi bậy.
Hiển nhiên Bạch Tùng Nguyệt và nam nhân mặt trắng hiểu rõ tác phong của nam nhân râu tím, không thấy lạ lẫm gì.
Cuối cùng Bạch Tùng Nguyệt nhíu mày nói: “Lạc Hoa Thượng Nhân, chúng ta đang bàn chính sự, đủ rồi.”
Nam nhân râu tím lại không buông tay, cười nói: “Không sao. Hắc Bạch đại trận tuy mạnh nhưng không giỏi biến hóa. Trong đó chỉ có ba trăm mười hai loại biến hóa. Bạch thiếu gia đã nắm giữ toàn bộ, lại thêm ngươi đã bố trí từ trước, Hắc Bạch đại trận chưa hoàn thành thì thôi, một khi hoàn thành ngược lại tự thiệt hại nặng nề!”
Hả?
Nằm trong lòng nam tử râu tím, Ninh Dạ thầm kinh hãi.
Hóa ra Bạch Tùng Nguyệt còn động tay động chân vào Hắc Bạch đại trận?
Đáng tiếc, không đợi y suy nghĩ cẩn thận đã phát hiện nam tử râu tím kia đã giơ tay sờ soạng thân thể y.
Ninh Dạ tức giận tới cùng cực nhưng đành phải nhăn nhó tránh né.
May thay lần này y không cần thi pháp chiến đấu, dốc toàn lực tụ tập hạt ánh sáng, thời gian một phút đã qua, trong cơ thể Bạch Tùng Nguyệt đã hoàn thành vòng xoáy cơ bản.
Nhưng giờ Ninh Dạ lại không muốn đi.
Tên Lạc Hoa Thượng Nhân chết tiệt này, dám khinh bạc mình, nhất định phải giết chết hắn mới được, bằng không một khi đồn ra ngoài, y cũng chẳng còn mặt mũi nào nữa.
Trong lòng càng tức giận, Ninh Dạ càng bình tĩnh, tiếp tục ngưng tụ hạt ánh sáng, lần này là truyền vào thân thể, Lạc Hoa Thượng Nhân.
Y sử dụng pháp thuật gieo hạt ánh sáng vào cả hai người, trong lúc nghiên cứu chưa từng làm như vậy, cũng coi là mạo hiểm.
Nhưng Ninh Dạ bất chấp tất cả, chỉ muốn giáo huấn đối phương một phen. Y dốc toàn lực điều động, lượng lớn hạt ánh sáng lẳng lặng truyền vào.
Bên này ba người vẫn đang trò chuyện.
Bạch Tùng Nguyệt nói: “Trước mặt người ngoài, đừng nhắc tới việc này!”
Lạc Hoa Thượng Nhân cười nói: “Không sao, cô nàng này cũng khá ngon miệng, sau khi hưởng thụ xong giết chết là được. Tin tức sẽ không lọt ra ngoài.”
Bạch Tùng Nguyệt nghe hắn nói vậy cũng không kiên trì tiếp, chỉ nói: “Ta cứ cảm thấy phía sau chuyện này có gì rất quỷ dị.”
"