Chương 840 Nghi ngờ 1
Nếu như...
Trong đầu Ninh Dạ lập tức hình thành một phương án.
Thời gian không nhiều, các đại năng Cực Chiến đạo Thánh Vương các có thể chạy tới bất cứ lúc nào.
Suy nghĩ trong lòng Ninh Dạ xoay chuyển như chớp, đã liên hệ với Trì Vãn Ngưng: “Vãn Ngưng, giờ nàng đang ở đâu?”
“Vẫn ở bên ngoài, chàng thế nào rồi?” Trì Vãn Ngưng hỏi.
Phong Đông Lâm chiếu cố cho Trì Vãn Ngưng, không để cô vào Hàn Cực bí cảnh tử chiến mà cùng những người khác trấn thủ bên ngoài Hắc Bạch đại trận.
Lúc trước Ninh Dạ đã báo cho Trì Vãn Ngưng biết tin tức đám người Việt Trọng Sơn có thể sẽ tới, vì vậy lúc này trực tiếp nói: “Ta định giết Việt Trọng Sơn, đoạt lại Cực Đạo việt.”
“Hả?” Trì Vãn Ngưng bị dã tâm của Ninh Dạ dọa cho giật bắn người.
“Đây là cách tốt nhất để vãn hồi chiến cuộc.” Ninh Dạ không hy vọng gì về cuộc họp của cấp trên.
“Đây là chuyện mà chàng mong chờ cơ mà? Không phải chàng vẫn muốn diệt Hắc Bạch thần cung à?”
“Trận chiến này không thể diệt được Hắc Bạch thần cung mà chỉ khiến bản thân ta gặp xui xẻo. Nhưng càng quan trọng hơn là nhất định phải giữ cho hai bên cân đối mới có thể khiến bọn họ tiếp tục đánh nhau, chúng ta mới có cơ hội thu lợi.” Giọng điệu của Ninh Dạ hết sức lạnh lùng, chẳng khác nào con buôn chiến tranh, trong mắt y tất cả mọi người chỉ là quân cờ.
Việt Trọng Sơn đến đây thật.
Xưa nay phong cách hành sự của Cực Chiến đạo luôn bá đạo như vậy, cho dù dùng âm mưu cũng mang đậm phong cách cường hãn nghiền ép.
Cũng chỉ có họ mới có thể bỏ mặc sào huyệt, phát động toàn lực.
Thời khắc này hắn đang bay phía trước đội ngũ, tay cầm Cực Đạo việt, đầu đội Yên La cái. Việt Trọng Sơn bực bội nhìn tu sĩ phía sau, quát lớn: “Bảo bọn chúng tăng tốc thêm một chút!”
Nếu không vì phải đợi đám người này, chỉ dựa vào bản thân mình chắc Việt Trọng Sơn đã tới Hàn Cực bí cảnh.
“Việt Vương, mọi người đã cố gắng hết sức, không cần vội, phía trước đưa tin, tuy người của chúng ta có tổn thất nhưng còn chống đỡ được.” Hà Thăng Triêu khuyên hắn.
Việt Trọng Sơn tức giận mắng: “Một lũ rác rưởi vô dụng, không chịu cố gắng tu hành, ngày ngày chỉ biết đánh nhau tới lúc cần dùng thì đi đường cũng chậm như rùa!”
Mọi người đã quen với phong cách không chịu nói lý của Việt Trọng Sơn nên không ai nói gì, chỉ liều mạng phi hành.
Hà Thăng Triêu không thể không cảnh tỉnh hắn: “Đừng giục nữa, còn tăng tốc thì lúc đến nơi cũng chẳng còn pháp lực chiến đấu.”
“Hừ!” Việt Trọng Sơn hừ một tiếng, cuối cùng không nói gì thêm.
Phi hành cả chặng đường, mắt thấy Hàn Cực bí cảnh đã không xa.
Đúng lúc này, phía xa có một đội tu sĩ lao ra, người đi đằng trước hét lớn: “Ha ha, Việt Trọng Sơn, ngươi bị lừa rồi!”
Âm thanh này?
Con ngươi Việt Trọng Sơn đột nhiên phóng đại.
Cùng lúc đó, hoàn toàn là bản năng, vô số tu sĩ dồn dập xuất thủ với đám tu sĩ vừa tới.
Lần này bọn họ bí mật hành quân, hoàn toàn dựa vào Yên La cái che giấu hàng tung.
Nhưng lúc này ra tay, Yên La cái cũng không giấu được.
Phải biết lần tổng tấn công này tuy không nhiều người nhưng hầu như đều là tu sĩ cấp cao, gần như không có tu sĩ thấp hơn Vạn Pháp đỉnh phong. Mấy ngàn tu sĩ đồng thời xung kích lại tạo cảm giác mênh mông như ngàn vạn đại quân.
Một tu sĩ như một nhánh quân đội, hô phong hoán vũ, đất trời rung chuyển.
Mấy ngàn cường giả đại năng phối hợp xuất thủ, lượng biến dẫn tới chất biến, toàn bộ thiên địa cũng phải rung chuyển, ánh sáng chiếu rọi tứ hải, như vầng mặt trời dâng lên bầu trời.
Chỉ thấy ầm một tiếng, tu sĩ vừa xung phong lập tức tiêu tán không thấy đâu nữa.
“Ha ha? Thế này mà cũng là mai phục? Đùa đấy à?” Mọi người cùng cười nói.
Đột nhiên xuất hiện mai phục khiến bọn họ giật nảy mình, nhưng thấy chỉ một đòn là vỡ, ai nấy cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Hà Thăng Triêu lại biến sắc: “Là ảo thuật! Không được, bị lừa rồi!”
Ra tay với động tĩnh lớn như vậy, Yên La cái không giấu được, chắc chắn sẽ bị người của Hắc Bạch thần cung và Long Dương phủ phát hiện.
Sự thật cũng là như vậy.
Bên phía Hàn Cực bí cảnh, bọn Phong Đông Lâm và Lôi Trường Sinh còn đang “họp bàn”.
Dù sao Ninh Dạ cũng chỉ nói là “có thể”, nếu là có thể thì khó mà quyết định được.
Lập tức lui binh hay phản kháng tại chỗ? Hay đợi tính chính xác thời gian đánh một đợt rồi mới đi?
Mỗi bên đều có ý kiến riêng, tranh chấp không thôi.
Mãi tới khi lúc này đột nhiên xảy ra chuyện, nhìn cảnh tượng vầng mặt trời dâng lên nơi chân trời, đám người Lôi Trường Sinh, Phong Đông Lâm mới hít một hơi lạnh
Đây không phải chuyện một cường giả Niết Bàn có thể gây ra.
Chắc chắn là lượng lớn tu sĩ liên hợp thi pháp.
“Còn chờ gì nữa? Lập tức rút lui!” Phong Đông Lâm kêu lên.
Bây giờ hắn đã có bằng chứng để hạ lệnh.
"