Chương 842 Dụ địch
“Vấn đề chính ở chỗ này. Những năm gần đây chỗ nào xảy ra chuyện lớn hầu như đều có bóng dáng hắn. Mà lần này hắn còn chủ động dẫn Việt Trọng Sơn đi, đây không phải chuyện một tu sĩ Vạn Pháp có thể tùy tiện làm được. Mà Ninh Dạ này, ta không cảm thấy hắn là người chí công vô tư như vây... Không nhịn được nghĩ nhiều hơn.”
Nghe hắn nói vậy, Phong Đông Lâm cũng ngạc nhiên: “Ý ngươi là?”
Nhạc Tâm Thiện vừa chiến đấu vừa trả lời: “Ta không nói chắc chắn hắn có vấn đề, nhưng phải để Lạc Cầu Chân phát huy tác dụng một chút.”
Đúng như Ninh Dạ dự liệu, sau khi ý thức được đánh lén thất bại, hành quân đã bại lộ, lại gặp phải kẻ ăn trộm Cực Đạo việt của mình lúc trước, Việt Trọng Sơn đã hiểu, rất có thể kẻ này là người của Hắc Bạch thần cung.
Trong tình huống như vậy làm sao hắn kiềm chế được, lập tức kêu lên: “Ta đi trước, các ngươi mau chóng đuổi theo!”
Nói xong đã ném Yên La cái cho Hà Thăng Triêu, bản thân thì lao ra như cuồng phong, tốc độ lập tức tăng gấp mười lần.
Không tới phân nửa thời gian uống chén trà, Việt Trọng Sơn đã tới Hàn Cực bí cảnh, còn chưa kịp hành động gì thì thấy phía xa có bóng người bay tới.
Là hắn!
Là thằng nhãi ấy!
Tên khốn kiếp đáng chết này!
Việt Trọng Sơn gầm thét điên cuồng, đã lao theo như tia chớp.
Cho dù là hiện tại, tốc độ của Ninh Dạ cũng không đấu nổi Việt Trọng Sơn, cũng may độn pháp của y rất cao cường, trực tiếp dùng Quang Độn di chuyển, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện ở một phía khác nhưng không quá xa, đủ để Việt Trọng Sơn cảm ứng được.
Điều này càng chứng minh suy đoán của Việt Trọng Sơn.
Quả nhiên là hắn!
Việt Trọng Sơn gầm thét đuổi theo.
Thời khắc này, đại cục gì đó đều không quan trọng, bắt được thằng nhãi này, chém hắn thành muôn vàn mảnh mới có thể giải mối hận trong lòng.
Lửa giận cháy hừng hực trong lòng hắn, cơn giận hóa thành thực chất, trong thiên địa như có một thần linh khổng lồ xuất hiện, hung dữ phun ra khí nóng ngập trời về phía Ninh Dạ.
Ninh Dạ không thể không dùng Quang Độn bỏ trốn, miệng còn hò hét: “Này, lúc trước đã hẹn trước rồi, ta từ bỏ Cực Đạo việt, ngươi bỏ qua chuyện cũ cơ mà? Dù sao ngươi cũng là bậc đại nhân, sao lại lật lọng như vậy được?”
Nhưng Việt Trọng Sơn làm gì quan tâm tới mấy lời thừa thãi của y, trên bầu trời sấm sét cuồn cuộn, ầm ầm truy sát.
Nhưng vừa đuổi, Việt Trọng Sơn cũng vừa lấy làm lạ.
Sao độn pháp của tên này không giống như lúc trước?
Không phải hắn chỉ biết nhảy trái nhảy phải thôi à?
Sao bây giờ lại có thể nhảy thẳng rồi?
Thăng cấp?
Mẹ nó!
Đây lại là một tên Quân Bất Lạc khác!
Thế này thì đuổi thế nào?
Mắt thấy không đuổi kịp, suy nghĩ “đặt đại cục trên hết” của Việt Trọng Sơn lập tức xuất hiện, suy nghĩ xem có nên tới Hàn Cực bí cảnh diệt trừ đám người Hắc Bạch thần cung hay không.
Nhưng hắn vừa nổi lên ý đồ này đã thấy người phía xa không di chuyển tức thời nữa mà dùng một tấm Thiên Lý phù.
Quả nhiên vẫn có hạn chế!
Việt Trọng Sơn vui mừng.
Chỗ không tốt của Thiên Lý phù là dịch chuyển ngẫu nhiên, cự ly không cố định, phương hướng cũng không cố định.
Nếu vậy, mình vẫn còn cơ hội.
Việt Trọng Sơn lập tức buông bỏ đại cục, tiếp tục truy sát.
Nhưng người này dùng Thiên Lý phù nhảy mấy lần, không ngờ lại bắt đầu dùng độn pháp, sau khi độn vài lần mới dùng Thiên Lý phù.
Việt Trọng Sơn cũng đã nhìn ra, độn pháp của người này có hạn chế, chỉ có thể sử dụng năm lần, sau đó phải dùng Thiên Lý phù để kéo dài thời gian.
Vấn đề là Thiên Lý phù của gã này rõ là lắm, giờ đã dùng tới hơn mười tấm, sao còn chưa hết?
Ngươi còn quá đáng hơn cả Quân Bất Lạc?
Cứ thế truy đuổi suốt chặng đường, mắt thấy đến một sơn cốc, đối thủ lóe lên một cái, đã chui tọt vào sơn cốc.
“Đây là đâu?” Việt Trọng Sơn có thể cảm giác được hình như trong sơn cốc có khí tức bất phàm, nhưng suy nghĩ này chỉ lóe lên trong đầu một cái, sau đó hắn đã đuổi theo.
Đối phương dám đi vào nơi này, không lý nào mình lại không dám.
Hơn nữa đối phương dùng Thiên Lý phù dịch chuyển tứ lung tung, làm sao bố trí trước được, vì vậy Việt Trọng Sơn càng không sợ.
Nhưng ngay khoảnh khắc đi vào, Việt Trọng Sơn đã cảm thấy thân thể nặng nề, tất cả pháp lực như bị che đậy, khiến hắn không thể sử dụng.
Hắn đang truy đuổi trên không trung, khoảnh khắc này pháp lực đột nhiên mất tác dụng, tiên thuật đằng vân biến mất, lập tức ngã cắm đầu xuống đất, đập thành một cái hố to.
“Đoạn tuyệt thiên địa?” Việt Trọng Sơn lập tức tỉnh ngộ: “Nơi này là Tù Tiên cốc?”
Không sai, chính là Tù Tiên cốc, nơi Ninh Dạ từng giấu Thiên Cơ côn.
Nơi này do mảnh vỡ Tàng Thiên ngục biến thành, kết hợp với đạo của thiên địa tự nhiên, ngay cả Niết Bàn cũng không thể đối phó nổi.
"