Chương 844 Uy lực lay núi 2
Ninh Dạ không ngờ tên này hung hãn như vậy, vừa dùng Quang Độn né tránh sang một chỗ khác đã thấy một luồng quyền kình bá đạo hoang dại đánh về phía mình.
Y đã không kịp né tránh.
Ầm!
Ninh Dạ trúng một quyền nặng nề.
Quyền kình của Niết Bàn đỉnh phong khủng khiếp tới mức nào, cho dù Ninh Dạ đã sử dụng lượng lớn Thiên Thần đan, nhưng trước mặt Việt Trọng Sơn vẫn yếu ớt như miếng đậu hũ, chỉ một đòn thôi mà thân thể Ninh Dạ đã sụp đổ.
Đây là lần đầu tiên Ninh Dạ bị đánh tới tan vỡ.
Cũng may y có tu vi Vạn Pháp, còn Việt Trọng Sơn không thể sử dụng thần thông tiên pháp, chỉ dùng lực lượng thân thể thuần túy, vì vậy nguyên thần vẫn còn nguyên si.
Ngay khoảnh khắc sau Ninh Dạ đã gây dựng lại thân hình.
Nhưng dù sao tu vi cũng chỉ là Vạn Pháp, không thể sánh bằng loại cường giả Vô Cấu Niết Bàn, đối với hắn nguyên thần ngưng tụ là chuyện cực kỳ tốn sức.
Quan trọng nhất là quyền kình của Việt Trọng Sơn vẫn đang bắn lung tung, căn bản không cho y cơ hội khôi phục.
Ninh Dạ biết không tốt, đã phóng ra Thiên Cơ điện, lắc mình chui vào.
Nhờ có Thiên Cơ điện che chở, Bất Diệt tuyền chảy xuống, Hồi Thiên thuật phát động, lúc này Ninh Dạ mới trở về từ cõi chết.
“Mẹ nó!” Đối với chuyện này, Ninh Dạ cũng phải mắng một câu.
Chơi trò kích thích với đại lão đúng là nguy hiểm, bất cẩn một chút thôi là toi mạng!
Không bị Ninh Dạ ngăn cản, Việt Trọng Sơn đã lao tới đỉnh núi chính giữa, xuất quyền đánh vào đỉnh núi: “Ra cho ta!”
Thế quyền cuồng bạo khiến ngọn núi rung chuyển, nhưng núi non vẫn sừng sững như trước.
Ninh Dạ lại ra khỏi Thiên Cơ điện, nhìn Việt Trọng Sơn đánh từng quyền một, trong lòng cũng căng thẳng.
Tuy Tù Tiên cốc được tôn là Niết Bàn cũng không thể phá nổi, nhưng hình như xưa nay chưa từng có Niết Bàn của Cực Chiến đạo đi vào.
Tù Tiên cốc không gây ảnh hưởng nhiều tới thực lực của Việt Trọng Sơn, với thực lực của hắn, liệu có phá giải được không?
Ninh Dạ không biết.
Y chỉ đứng xa xa, trong thời gian ngắn không quấy rầy tiếp.
Chịu thiệt một lần, Ninh Dạ cũng càng ngày càng cẩn thận.
Lúc này, thấy Việt Trọng Sơn đang đấu đá với tự nhiên cực kỳ vui vẻ, thiên địa mênh mông đều rung chuyển dưới uy thế của hắn, trong lòng Ninh Dạ nảy sinh ý tưởng, vận chuyển Côn Lôn kính, lại bắt đầu suy tính về thiên địa này.
Thiên Cơ điện có thể cảm thụ được sự tồn tại của mảnh vỡ Tàng Thiên ngục, thế nhưng không có dấu hiệu gì là tổ hợp lại.
Tình hình như vậy mang ý nghĩa ở đây ngoài mảnh vỡ Tàng Thiên ngục ra còn có năng lượng khổng lồ khác mới có thể duy trì thiên địa này.
Mà Việt Trọng Sơn lay núi như vậy cũng là tạo cơ hội cho Ninh Dạ.
Vì vậy y lập tức điều chỉnh chiến lược, bắt đầu suy tính.
Suy tính về Tù Tiên cốc không dễ, quan trọng nhất là thần thông của y bị ảnh hưởng, nhưng theo thế công điên cuồng của Việt Trọng Sơn, Ninh Dạ càng cảm thụ được một chút gì đó khác thường.
Đó là biến hóa của mảnh vỡ Tàng Thiên ngục.
Nó bắt đầu có dị động, tuy rất yếu ớt nhưng đúng là đang đáp lời, đang hưng phấn.
Công kích của Việt Trọng Sơn có tác dụng?
Ninh Dạ vừa mừng vừa lo.
Mừng là vì có thể nhờ chuyện này thu hồi mảnh vỡ, phá giải huyền cơ, lo là cứ như vậy e là không giữ nổi Việt Trọng Sơn.
Thôi vậy, ông đây làm việc theo ý trời, có nhốt được hay không cứ xem ông trời. Nếu ông trời muốn hôm nay Hắc Bạch thần cung nhất định phải bị trọng thương, thế thì không phải trách nhiệm của y, cùng lắm mỗi người một ngả.
Sau khi hạ quyết tâm, Ninh Dạ dứt khoát mặc kệ, dốc toàn lực suy tính.
Việt Trọng Sơn vẫn đang công kích không ngừng nghỉ, thể lực của tên này cứ như vô cùng vô tận.
Dưới công kích khủng khiếp của hắn, ngọn núi từ từ lung lay, đá vụn không ngừng rơi từ trên núi xuống.
Chuyện này khiến Ninh Dạ cũng chấn động theo.
Thế nào là nhất lực phá vạn pháp?
Là đây chứ đâu.
Nơi này giam cầm cực mạnh, Ninh Dạ cũng hiếm thấy, nhưng vẫn không ngăn nổi công kích của Việt Trọng Sơn.
Nhưng ngay lúc này Việt Trọng Sơn lại đột nhiên ngừng tay.
Hắn hắng giọng nói: “Có tác dụng à? Hà hà, có tác dụng là tốt rồi!”
Nói xong hắn quay người lại nhìn theo phía Ninh Dạ.
Cho dù không thấy y, nhưng thời khắc này Việt Trọng Sơn vẫn cảm giác được, hắn cười nói: “Ngươi chạy giỏi lắm, xem ra bản tọa không đuổi kịp ngươi rồi. Vì vậy ngươi định đợi sau khi bản tọa phá vỡ trung tâm của bí địa này rồi mới lấy mảnh vỡ Tàng Thiên ngục bỏ trốn đúng không?”
Ninh Dạ hầm hừ: “Đó là chuyện của ngươi, có giỏi thì ngươi giết ta đi. ’
Y học khôn từ lần trước, sẽ tuyệt đối không để loạn quyền chó má của Việt Trọng Sơn đánh trúng người mình nữa, cho dù lên tiếng cũng đứng cách rất xa, một khi Việt Trọng Sơn ra tay là y sẽ nhảy đi thật xa.
"