← Quay lại trang sách

Chương 846 Quỷ dị 2

“Được, đã thế ông đây tự mình khai thiên là được! Nhưng Ninh Dạ, đợi sau khi bản tọa phá Tù Tiên cốc này, nếu ngươi vẫn không hàng mà còn định chạy trốn, đừng trách bản tọa vạch trần thân phận của ngươi!” Việt Trọng Sơn lại đánh ầm ầm lên ngọn núi kia.

Ninh Dạ mỉm cười: “Cái này phải xem bản lĩnh của ngươi đã.”

“Hống!”

Việt Trọng Sơn tiếp tục phát uy về phía ngọn núi.

Tên này đúng là mạnh mẽ, càng đánh thì lực lượng càng mạnh, toàn bộ sơn cốc đều bị uy thế từ nắm đấm của hắn làm cho rung chuyển.

Đồng thời Ninh Dạ cũng nhanh chóng vận hành Côn Lôn kính, phù văn huyền ảo không ngừng lóe lên, tọa thành từng bức họa mông lung không rõ ràng.

Nhìn bức họa đó, Ninh Dạ cũng nhanh chóng phân tích.

Rốt cuộc cái gì đang ảnh hưởng tới mọi thứ ở đây?

Đột nhiên?

Một bức hình lóe lên trước mắt Ninh Dạ.

Hả?

Ninh Dạ thầm kinh ngạc.

Suy nghĩ xoay chuyển, Ninh Dạ đã kêu lên: “Không được đánh nữa!”

“Cái gì?” Việt Trọng Sơn nhìn sang phía Ninh Dạ.

Ninh Dạ kêu lên: “Tù Tiên cốc này không phải tự nhiên sinh thành, có cấm chế, nó do con người tạo ra. Đây là bẫy, đánh tiếp sẽ khởi động cấm chế!”

Việt Trọng Sơn cười ha hả: “Ngươi đang nói lăng nhăng gì đó? Tù Tiên cốc là mảnh vỡ Tàng Thiên ngục kết hợp với khu vực xung quanh tạo thành, ai mà không biết? Đúng là nơi này có cấm chế nhưng do tự nhiên tạo thành, mang đạo lý của thiên địa, không liên quan gì tới người cả!”

Ninh Dạ lại nói: “Ngươi nói không sai, Tù Tiên cốc đúng là do tự nhiên tạo thành, nhưng linh địa này lại do con người chế tạo. Nếu ta không nhìn lầm, chỗ ngươi đang đánh chính là trung tâm của trận pháp, bên trong có hung vật khủng khiếp. Mảnh vỡ Tàng Thiên ngục kết hợp với cấm chế ở đây nên mới có năng lực như vậy. Nếu ngươi cố tình đánh vỡ, e là sẽ có bất trắc.”

“Nói năng linh tinh!” Việt Trọng Sơn không chịu tin y, ra tay càng lúc càng cuồng bạo.

Thấy hắn như vậy, Ninh Dạ lắc đầu nói: “Cái gì nên nói ta nói cả rồi, nếu ngươi cố ý làm vậy, cũng được thôi, ta xem lúc đó ngươi giải quyết ra sao.”

Nói xong y không buồn để ý nữa, trực tiếp ngồi xuống.

Chỉ nghe Việt Trọng Sơn đánh ầm ầm liên tục.

Hắn không ngừng tấn công, ngọn núi sụp đổ càng lúc càng mãnh liệt, không biết từ lúc nào đã xuất hiện từng luồng sáng màu xanh lam.

Ánh sáng chiếu lên mặt Việt Trọng Sơn, soi rõ gương mặt vặn vẹo của hắn.

Như đã phát điên.

“Này!” Ninh Dạ đột nhiên nói.

“Chuyện gì?” Việt Trọng Sơn tức giận nói.

“Ta đã nhắc ngươi rồi đấy, đừng đánh nữa. Giờ còn chưa tới mười hai canh giờ, ta có thể mang ngươi ra ngoài, mọi chuyện kết thúc ở đây.” Ninh Dạ nói.

Việt Trọng Sơn ngớ người: “Sao tự nhiên ngươi lại tốt bụng như vậy? Nhưng ta không tin ngươi.”

Ninh Dạ lắc đầu một cái: “Ài! Người có thực lực càng cường đại thì càng tin tưởng sức mạnh có thể giải quyết tất cả. Có lúc các ngươi không phải ngu ngốc, chỉ quen với cách dùng lực phá vạn pháp thôi. Nhưng thiên hạ này có mấy ai thật sự làm được như vậy? Cái gọi là nhất lực phá vạn pháp, cho dù là đỉnh phong của bảy cảnh giới, chắc gì đã làm được? Trên người còn có người, trên trời còn có trời, rõ ràng cấm chế nơi đây tồn tại từ trước khi Thiên Cơ môn vẫn lạc, nói là nguy hiểm cỡ cảnh giới thứ sau đổ lên ta cũng tin. Ngươi kiên quyết không tin, nhất quyết muốn chuốc lấy nhục nhã...”

Giọng nói của y không lớn nhưng cũng không nhỏ, theo lý mà nói Việt Trọng Sơn cũng nghe được, cũng phải suy nghĩ cho kỹ.

Nhưng hắn vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn tiếp tục tấn công.

Sắc mặt Ninh Dạ dần dần trở nên nghiêm túc: “Thế này đi, ta có thể đồng ý với điều kiện của ngươi, làm việc cho ngươi, yêu cầu là lập tức ngừng tay.”

Hào quang xanh lam không ngừng lóe lên.

Việt Trọng Sơn quát to: “Câm miệng!”

“Ngươi không muốn nghe thì ta càng phải nói.” Sắc mặt Ninh Dạ đã biến thành nghiêm nghị: “Ngươi đã bị thứ bị trấn áp trong cấm chế hoặc thứ gì đó ảnh hưởng tới tâm trí, bây giờ còn không dừng tay, kết cục sẽ không tốt đâu.”

“Còn lâu ông đây mới tin ngươi!” Thân thể Việt Trọng Sơn cứng đờ, hào quang màu lam đột nhiên tăng cường.

Việt Trọng Sơn lại hô to: “Còn lâu ông đây mới tin ngươi!”

Ninh Dạ lạnh nhạt nói: “Nhân lúc ngươi vẫn còn lý trí, nếu ngươi đồng ý, ta có thể đưa Thiên Cơ điện cho ngươi.”

Thế quyền của Việt Trọng Sơn lại ngừng.

Nhưng ngay khoảnh khắc sau hắn gầm lên giận dữ: “Im miệng! Ta nói rồi, không gì ngăn được ta phá tan nơi này!”

Ninh Dạ chăm chú quan sát hắn.

Đột nhiên y nói: “Thật ra, ta rất hy vọng ngươi có thể thắng. Dù sao ta có Diệt Thần nỗ, có thể giết cả Niết Bàn.”

Sau khi nói xong, Huyết Sát hiện lên sau lưng y, tay cầm Diệt Thần nỗ, nhắm thẳng vào Việt Trọng Sơn.

Tới mức này rồi cho dù thế nào Việt Trọng Sơn cũng phải cảnh giác.

Nhưng hắn vẫn như phát điên, tiếp tục công kích như rồ như dại.

"