Chương 847 Quỷ dị 3
Trời đất rung chuyển, ngọn núi không ngừng vỡ vụn, hào quang màu lam càng lúc càng dày đặc.
Thấy cảnh tượng này, Ninh Dạ không nói gì nữa.
Y thu hồi Diệt Thần nỗ, chậm rãi lùi lại phía sau.
Nhưng trong tay y đã xuất hiện rất nhiều dị bảo quý hiếm, các loại tài nguyên đắt giá, được y bố trí ở các nơi, không ngờ lại bố trí một trận pháp.
Nhưng trong tình huống đoạn tuyệt thiên địa, hiệu quả của trận pháp này cực yếu.
Đồng thời Ninh Dạ còn lẩm bẩm trong miệng, đang đọc Thanh Tâm Phổ Thiện chú, một loại tiên pháp có thể ngưng thần tĩnh khí, nhưng cũng bị đoạn tuyệt thiên địa làm cho suy yếu rất nhiều.
Ánh mắt Việt Trọng Sơn đột nhiên đờ đẫn, bỗng lẩm bẩm: “Ta đang làm gì vậy?”
Hắn quay sang nhìn về phía Ninh Dạ: “Vừa rồi ngươi nói gì?”
Thấy hắn tỉnh táo lại nhưng Ninh Dạ lại đột nhiên ngậm miệng: “Không có gì, ngươi đánh tiếp đi. Phá vỡ trung tâm thì chúng ta mới ra ngoài được. ’
Sau khi nói xong câu này, Việt Trọng Sơn như tượng đất tiếp tục tấn công ngọn núi kia.
Ngọn núi không ngừng sụp đổ, hào quang màu lam càng tụ tập, dần dần xuất hiện một gương mặt quỷ dị nhìn về phía Ninh Dạ.
Không ngờ lại là gương mặt của Việt Trọng Sơn.
Công kích vẫn đang tiếp tục.
Từng quyền nối tiếp nhau, không ngừng phá hủy cấm chế Tù Tiên cốc.
Theo cấm chế Tù Tiên cốc không ngừng suy yếu, Ninh Dạ Có thể cảm nhận được năng lực đoạn tuyệt thiên địa đang hạ thấp.
Điểm rõ ràng nhất là hiệu quả trận pháp mà y đang đứng gia tăng rõ ràng.
Ninh Dạ nhìn gương mặt do ánh sáng lam tạo thành, lẩm bẩm: “Bị trấn áp vạn năm, chắc ngươi cũng uất ức lắm nhỉ? Khó khăn lắm mới có cơ hội, làm sao chịu bỏ qua cho được? Nhưng không cần lo lắng, ta sẽ cho ngươi cơ hội.”
Nói xong y cười hà hà, tiện tay lấy ra một món pháp bảo.
Thanh Tâm trạc.
Đây là một bảo vật thanh tâm tĩnh khí.
Sau đó chỉ thấy vòng tay lóe sáng, chiếu về phía Việt Trọng Sơn.
Tinh thần Việt Trọng Sơn chấn động, ánh mắt lại xuất hiện vẻ tỉnh táo.
Nhưng ngay khoảnh khắc sau, ánh sáng lam gia tăng, sắc mặt Việt Trọng Sơn lại hóa thành dữ tợn.
Thanh Tâm trạc chỉ là một bảo vật bình thường, hiển nhiên nó chỉ có thể trợ giúp Việt Trọng Sơn rất có hạn.
Nhưng Ninh Dạ tiện tay chỉ một cái, hào quang của Thanh Tâm trạc bùng lên dữ dội, uy lực đột nhiên tăng gấp ba lần.
Ninh Dạ lại nói: “Thăng Hoa thuật của Hạo Thiên môn, có thể vắt kiệt uy lực của pháp bảo, sau đó pháp bảo sẽ bị hủy diệt. Khi sư huynh dạy ta, ta cảm thấy chẳng có tác dụng gì, không ngờ tới bây giờ lại phát huy tác dụng.”
Hào quang màu lam lại hiện lên, lại áp chế.
Thanh Tâm trạch nhanh chóng xuất hiện từng vết rạn, cuối cùng đùng một cái vỡ vụn.
Ninh Dạ cũng chẳng lo lắng gì mà lại lấy một món ra, cũng là một bảo vật có thể thanh tâm tĩnh khí.
Sau đó lại giơ ngón tay ấn một cái, thúc ép pháp bảo kia phát huy uy lực.
Lần này y dùng một món pháp bảo nhất phẩm, hiệu quả rất tốt, không ngờ lại áp đảo ảnh hưởng của hào quang xanh lam. Thấy kết quả như vậy, Ninh Dạ lại giảm bớt uy lực của pháp bảo, còn cười nói: “Xem ra ngươi phải tăng lực lên.”
Gương mặt tạo thành từ hào quang màu lam càng lúc càng vặn vẹo dữ tợn, hào quang không ngừng lóe lên, như dòng nước.
Thấy cảnh này, Ninh Dạ lại nghi hoặc: “Ngươi lại đọ sức thật? Xem ra trí tuệ không ra sao? Ha ha, thú vị, là bị giam giữ lâu ngày khiến ngươi mất đi trí tuệ, hay vốn là ngu ngốc.”
Thế nhưng lần này lời nói lại không có hiệu quả gì.
Ninh Dạ cũng không để ý, tiếp tục hao tổn cùng đối phương.
Tình hình hiện tại đã rất rõ ràng.
Thứ ở trong ngọn núi đang dùng thủ đoạn nào đó ảnh hưởng tới Việt Trọng Sơn, còn Ninh Dạ giúp Việt Trọng Sơn chống đỡ một bộ phận, nhưng y vẫn lưu thủ, nói trắng ra là dùng Việt Trọng Sơn làm chiến trường, để đối phương tiêu hao.
Mà y nói năng như vậy đương nhiên là để nhắc nhở Việt Trọng Sơn tăng cường ý chí của hắn, tăng cường tiêu hao của tồn tại bên trong cấm chế, đồng thời cũng là thăm dò, tiếp tục xác nhận suy đoán của bản thân.
Thời gian cứ thế từ từ trôi qua.
Việt Trọng Sơn xuất quyền càng lúc càng chậm, nhưng thế sụp của quả núi càng lúc càng mãnh liệt, nó không ngừng rơi rụng, hào quang màu xanh lam càng lúc càng rực rỡ, mênh mông như đại dương, từ từ lan tràn, nhưng chỉ quanh quẩn trong phạm vi trăm trượng xung quanh quả núi, có điều nó đang từ từ khuếch đại.
Còn số lượng pháp bảo thanh tâm mà Ninh Dạ lấy ra cũng càng lúc càng nhiều, chỉ trong thời gian vừa rồi, y đã phá vỡ cả trăm bảo vật như vậy.
Ninh Dạ lấy được hàng vạn pháp bảo trong Yên Vũ lâu, bố trí bí cảnh tiêu tốn mấy ngàn món, lúc cần tu hành cũng bán bớt một phần, nhưng bây giờ trong Thiên Cơ điện vẫn có lượng lớn pháp bảo.
"