Chương 877 Chặn giết 6
Nói xong hắn treo Nhiếp Thần bảo kính lên cao, hào quang lấp lóe trên gương, cảnh tượng chiến đấu phía trước đã xuất hiện.
“Đây là...” La Minh Hiên thầm kinh hãi, đột nhiên hiểu ra.
Không được!
Mẹ nó, tên chó chết Lạc Cầu Chân còn giấu giếm chiêu này.
Hỏa phù đưa tin gì chứ, căn bản chỉ là giả!
Lạc Cầu Chân chí cao hơn trời, hắn muốn chứng cứ càng xác thực.
Nhiếp Thần kính không chỉ hút được nguyên thần mà còn có thể truyền hình trực tiếp, chẳng qua cần tiêu hao nguyên thần. Mà vừa rồi Lạc Cầu Chân đã thu được nguyên thần của Điền Viễn Trung, hắn vốn định dùng trong thời khắc mấu chốt để vạch trần Ninh Dạ. Nếu Công Tôn Điệp không xuất hiện, không khéo hắn đã nhịn không dùng, nhưng Công Tôn Điệp xuất hiện, Ninh Dạ lại không xuất hiện, Lạc Cầu Chân không còn hy vọng, đành vạch trần La Minh Hiên trước.
La Minh Hiên thầm phẫn nộ: “Khốn kiếp! Mau giết hắn!”
Hắn đã nôn nóng tới phát điên, quyết chí không làm thì thôi, đã làm thì làm tới cùng, thẳng thắn đổi từ bắt sống thành giết chết!
Bàn Sơn Cự Xà há to miệng, lao như điên về phía Lạc Cầu Chân, cảnh tượng này cũng hiện lên trong đại điện của Hắc Bạch thần cung.
Nhạc Tâm Thiện vỗ bàn đứng dậy: “Khốn kiếp! La Minh Hiên, ngươi thật to gan! ’
Hắn nghĩ tới cả vạn khả năng nhưng không ngờ Ninh Dạ không giết Lạc Cầu Chân, ngược lại Thái Âm môn ra tay với Lạc Cầu Chân.
Trong hình ảnh, La Minh Hiên đã dốc toàn lực xuất thủ.
Còn Lạc Cầu Chân vẫn đang la hét: “Đại điện chủ, Ninh Dạ... Vân Tuyệt môn...”
Hắn la hét liên tục, nhưng trong chiến trường mây gió nổi lên ầm ầm, nhấn chìm âm thanh của hắn, chỉ có vài chữ lẻ tẻ vọng lại, căn bản không thể truyền đạt tin tức cụ thể.
Hỏa phù không đến, Nhạc Tâm Thiện cũng không biết tình hình cụ thể, thấy vậy lòng như lửa đốt, hận không thể tự mình chạy tới.
Nhưng ngay lúc này trước mắt hoa lên, hóa ra Hà Sinh Mặc đột nhiên xuất hiện.
Hắn nhìn hình ảnh trong Nhiếp Thần kính, gương mặt trầm xuống: “Vấn đề rất nghiêm trọng, Lạc Cầu Chân không thể chết được, hay là để ta tới.”
Nói xong Hà Sinh Mặc đã cởi áo bào hắc bạch trên người ra, vung lên không trung.
Đồng thời trong tay đã xuất hiện Hắc Bạch kỳ bàn.
Hào quang hắc bạch chiếu rọi, một luồng sáng đã chiếu vào bảo kính trong điện.
Thế là bên phía Lạc Cầu Chân, trong Nhiếp Thần kính đột nhiên có hào quang chiếu rọi, rơi vào người Cố Phong Hiên.
Cố Phong Hiên biến sắc, lại xuất chỉ điểm về phía La Minh Hiên.
La Minh Hiên kinh hãi: “Cố Phong Hiên, ngươi làm gì vậy?”
Cố Phong Hiên cũng kinh hãi: “Không phải, ta bị khống chế. Hắc Bạch kỳ bàn, đạo cầm cờ. Là Hà Sinh Mặc, Hà Sinh Mặc đang khống chế ta.!!!”
Hắn cũng cực kỳ hoảng hốt.
Cửu Cung sơn cách khu vực phía đông này tới vạn dặm, không ngờ Hà Sinh Mặc chỉ dùng một Nhiếp Thần kính là có thể truyền lực lượng của bản thân tới, khống chế bản thân.
Thật quá khủng khiếp!
La Minh Hiên cực kỳ sợ hãi.
Hà Sinh Mặc?
Hắn nhìn thấy?
Thôi lần này toi hẳn rồi.
Hắn cao giọng hét: “Ngươi mau mau chống cự! Dẫu sao ngươi cũng là Vô Cấu cơ mà, hắn khống chế ngươi từ xa như vậy, ngươi có thể chống cự mà.”
Cố Phong Hiên nghĩ thầm ta chống cự làm mẹ gì?
Hắn có thể chống cự, nhưng Hà Sinh Mặc đích thân xuất thủ, bây giờ hắn chống cự còn ý nghĩa gì không? Tăng thêm thù hận?
Tên này cũng là cỏ đầu tường, liều mạng chống cực cũng là vô nghĩa, càng không có lợi ích gì với mình, lại nghĩ tới rất có thể Ninh Dạ đang mượn đao giết người, diệt trừ kẻ tranh giành quyền lực với Thư Vô Ninh trong Vân Tuyệt môn, cho nên càng không có quyết tâm.
Nếu không thể chống được cưỡng gian, thế thì hưởng thụ là được.
Vì vậy hắn thẳng thắn để mặc Hà Sinh Mặc điều khiển mình ra tay toàn lực với La Minh Hiên, cứu viện Lạc Cầu Chân, còn cấm chế không gian thì trực tiếp giải trừ.
Lúc này Lạc Cầu Chân đã có thể không dùng đột phá trực tiếp bỏ chạy, nhưng hắn cũng không vội, chỉ lẳng lặng quan sát tình hình trước mắt. Hắn muốn biết trong tình huống như vậy đối thủ còn có thể làm gì.
Ta có thể chết!
Nhưng ta phải tìm ra chân tướng!
Đây là suy nghĩ duy nhất của hắn.
Là chấp niệm, chấp nhất của hắn!
Nhưng ngay lúc này đặc sứ che mặt phía sau La Minh Hiên đột nhiên hừ một tiếng.
Dưới tiếng hừ nhẹ này, Cố Phong Hiên đang ra tay đột nhiên ngưng bặt.
Cố Phong Hiên, Hà Sinh Mặc cả kinh.
Khoảnh khắc đó, bọn họ đều cảm thụ được một luồng áp lực khổng lồ.
Đây là...
“Niết Bàn!” Nhạc Tâm Thiện la lên.
Lực lượng cấp độ Niết Bàn!
Sao lại như vậy?
Tuy không thể thấy hình dạng cụ thể của đặc sứ che mặt, nhưng thông qua Nhiếp Thần kính, Hà Sinh Mặc và Nhạc Tâm Thiện đều nhận ra đây tuyệt đối là lực lượng cấp độ Niết Bàn.
Nếu Hà Sinh Mặc đang ở Đông Phong quan, đương nhiên không sợ đối thủ, nhưng điều khiển từ xa vạn dặm, lực lượng mười không còn một, bị đối phương áp đảo ngay lập tức.