Chương 878 Đầu hàng
Chỉ nghe “bộp” một tiếng, như mở một bình cảnh nào đó, không ngờ Nhiếp Thần kính vỡ nát, ha cuối cùng bọn họ chứng kiến là bàn tay Cố Phong Hiên xuyên thủng đầu La Minh Hiên.
“Không!” Hà Sinh Mặc phẫn nộ hét lớn.
Hình ảnh biến mất.
Còn ở Tích Lạc sơn, La Minh Hiên bị Cố Phong Hiên phá hỏng thân thể, nguyên thần bay vọt ra.
Hắn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, lại thấy một cánh tay khổng lồ từ trên trời giáng xuống, đánh vào sau lưng, nện thẳng lên người Cố Phong Hiên.
Đòn đánh này đập hắn thành bột phấn, ngay cả La Minh Hiên và hộ vệ của Lạc Cầu Chân cũng bị quét sạch.
Đám người Lạc Cầu Chân run lẩy bẩy.
La Minh Hiên vui mừng nhìn về phía đặc sứ: “Là vị sư tổ nào xuất thủ?”
Đặc sứ phát ra tiếng cười như chuông bạc: “Tức là ngươi cũng cho rằng ta ra tay, đúng không?”
Cái gì?
La Minh Hiên ngớ người.
Đặc sứ cười nói: “Tốt lắm, tốt vô cùng. Tin rằng bọn Hà Sinh Mặc cũng cho là như vậy.”
Nói xong đặc sứ đã vén khăn che mặt, để lộ gương mặt đầy vết thương.
“Ẩm Tuyết cô nương?” La Minh Hiên cả kinh: “Sao lại là ngươi? Nếu không phải ngươi ra tay, thế thì vừa rồi...”
Đang nói dở hắn đột nhiên im bặt, kinh hãi nhìn đối phương.
“Sao không nói tiếp?” Tân Tiểu Diệp cười hì hì hỏi.
Thân thể La Minh Hiên run rẩy, nhìn về phía Lạc Cầu Chân.
Lạc Cầu Chân thở dài: “Ta đoán vị này chính là nữ đệ tử hủy dung mà ta muốn tìm.”
La Minh Hiên sắc mặt khó coi: “Lạc Cầu Chân, con mẹ nó ngươi hại chết ông đây rồi!”
Tích Lạc sơn, di chỉ Thiên Xu cung.
Lạc Cầu Chân lẳng lặng ngồi đó, bên cạnh là La Minh Hiên.
Hai tù nhân ngồi dưới thềm, đối diện là Cừu Bất Quân, Công Tôn Điệp, Thiên Cơ, Tân Tiểu Diệp và Thư Vô Ninh.
Thấy Cừu Bất Quân, Lạc Cầu Chân cũng không lấy làm lạ, chỉ lạnh nhạt nói: “Quả nhiên các ngươi là đồng bọn. Năm xưa chỉ diễn một vở khổ nhục kế mà thôi.”
Gương mặt già nua của Cừu Bất Quân nặn ra một nụ cười: “Nhờ ơn ngươi cả đấy, thế mà ngươi còn dám nhắc tới. ’
Lạc Cầu Chân hừ một tiếng.
Thật ra chuyện giết Cừu Bất Quân lúc trước không phải hắn đưa ra ý tưởng, nhưng nói lại thì nếu không không có chuyện hắn làm, cũng không xảy ra việc này.
Lạc Cầu Chân không buồn để ý, chỉ nói: “Để ta đoán xem nào, chắc Vân Tuyệt môn là môn phái bí mật của Mộc Khôi tông? Ninh Dạ cấu kết với Mộc Khôi tông, chế ra Vân Tuyệt môn, sau đó lại bố trí trong Vân Tuyệt cổ địa, mượn cơ hội này gián điệp với Thái Âm môn. Ừm, chẳng trách có Cửu Vĩ Yêu Hồ xuất hiện, thật ra đó là ngòi dẫn khiến Thái Âm môn cảm thấy hứng thú.”
Cừu Bất Quân mỉm cười: “Tiếp tục.”
Lạc Cầu Chân lại nói: “Vân Tuyệt cổ địa có bố trí gì? Không phải lại là bí cảnh giả đấy chứ?”
“Bí cảnh giả?” La Minh Hiên kinh hãi: “Bí cảnh là giả?”
Lạc Cầu Chân nhìn hắn: “Thế ra đúng là bí cảnh à?”
La Minh Hiên vội vàng nói: “Nhưng chúng ta có người ngộ đạo ở đó mà...”
Đang nói hắn đột nhiên khựng lại, nhìn sang phía Tân Tiểu Diệp.
Cái nhìn này khiến Lạc Cầu Chân hiểu ra: “Người được lợi chính là Ẩm Tuyết cô nương? Thú vị! Đúng là thú vị! Ha ha ha ha, buồn cười quá đi mất!”
Hắn ngửa mặt lên trời cười ha hả.
Ninh Dạ bố trí bí cảnh giả ở Vân Tuyệt cổ địa, sau đó dốc toàn lực bồi dưỡng Tân Tiểu Diệp, tiện tay lừa gạt Thái Âm môn xoay vòng vòng.
Đúng là...
Không còn gì để nói!
Còn La Minh Hiên, hắn đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Mẹ nó!
Sao ta lại biết cơ chứ?
Ta không biết còn có hy vọng sống sót, giờ thì hoàn toàn không còn!
Cừu Bất Quân tiếp tục nói: “Tiếp tục đoán đi, để lão già này xem thử Lạc đại đường chủ chúng ta còn tin tức quý giá gì?”
Lạc Cầu Chân hừ một tiếng, giờ hắn chẳng còn gì để sợ, dứt khoát nói: “Ninh Dạ hợp tác với Cừu Bất Quân, hắn giúp Cừu Bất Quân che giấu chuyện Ma Vực, nhưng thực ra là để cứu Công Tôn Dạ đúng không? Nhưng vì sao Công Tôn Dạ lại bị tóm? Cái này thì ta không biết.”
“Hóa ra còn có chuyện ngươi không biết.” Cừu Bất Quân mỉm cười thuật lại chuyện Ngọc Lưu Sương.
Hóa ra là thế à!
Lạc Cầu Chân cũng bó tay: “Tức là ngoài chuyện Ngọc Lưu Sương ra, những chuyện khác thì ta đều đoán không sai?”
“Đúng vậy!” Tân Tiểu Diệp và Cừu Bất Quân cùng gật đầu, cũng cảm thấy bội phục Lạc Cầu Chân.
“Tốt lắm!” Lạc Cầu Chân cao giọng nói: “Sớm nghe đạo tối chết cũng mãn nguyện, ta biết mình không sai, thế thì có chết cũng cam tâm.”
Ngươi muốn chết chứ ta có muốn chết đâu! La Minh Hiên ai oán nhìn Tân Tiểu Diệp.
“Chậc! Ngươi đang kiếm cớ cho thất bại của mình à?” Công Tôn Điệp khinh thường: “Ninh Dạ đã nói, sớm muộn gì chân tướng cũng bị phát hiện, vấn đề chỉ là khi nào. Có một số chân tướng thấy chậm chẳng khác nào không thấy.”
“Là thế à?” Nghe cô nói vậy, Lạc Cầu Chân đã hiểu: “Chẳng trách Ninh Dạ không xuất hiện. Bây giờ thực lực của hắn mạnh rồi, đủ lông đủ cánh rồi, dần dà không sợ bại lộ thân phận nữa, vì vậy dứt khoát để các ngươi chủ trì chuyện nơi này?”