← Quay lại trang sách

Chương 885 Vạn Hoa Cốc 1

Yên Châu.

Vạn Hoa cốc.

Gọi Vạn Hoa cốc là cốc chứ thực chất là một thân cây.

Một gốc thần thụ siêu cấp khổng lồ, Trường Thanh Bất Lão tùng.

Nó cắm rễ trên một tấm Phá Giới bi, tấm bia và gốc cây nối liền, cây mọc ra ngàn tầng, tuy chỉ là một gốc cây nhưng cao tới mức che trời, leo tận lên tầng mây, nhìn từ xa lại như cột chống trời.

Một ngọn núi cao gác lên gốc cây này, bị tách thành một ngàn ba trăm đỉnh núi lớn lớn nhỏ nhỏ, phân bổ trên các cành cây của Trường Thanh Bất Lão tùng.

Điều này cũng khiến cho Bất Lão thần thụ trông như một ngọn núi thẳng tắp, phải đi sâu vào trong mới có thể thấy kết cấu của gốc cây.

Chính vì kết cấu đặc biệt của thần thụ cho nên ngọn núi trên cây cũng rất đặc biệt, đâu đâu cũng có khe lạch sơn cốc, giữa núi với núi là vô số khe hở chằng chịt, nếu không dùng thuật phi hành, e là không thể di chuyển qua được.

Vạn Hoa cốc vốn tên là Vạn cốc, thật ra là vì nơi này quá nhiều khe núi nên được gọi là Vạn cốc.

Sau đó một nhóm nữ nhân chiếm cứ mới thành ra Vạn Hoa cốc.

Vạn Hoa cốc bốn mùa như xuân, lúc nào cũng có hoa tươi nở rộ.

Chính vì vậy, các cốc cũng lấy hoa làm tên.

Thược Dược cốc.

Một cô gái mặc y phục sặc sỡ vội vàng bay qua, tới trước một gốc cây, gõ nhẹ mấy cái, gốc cây tự mở ra.

Cô gái chui vào trong hang, men theo cành cây trống rỗng đi thẳng tới, cuối, ra là một đường hầm trong thân cây, dẫn tới một sơn cốc khác.

Lâm Lang Thiên đang ngồi đó, giơ tay chống lên trán, phía đối diện là Cố Tiêu Tiêu đang đánh cờ với cô.

Chỉ thấy Cố Tiêu Tiêu hạ cờ sát phạt ác liệt, Lâm Lang Thiên đã thua chắc, lúc này còn đang suy tư.

Một lúc lâu rồi mà Lâm Lang Thiên vẫn không hạ cờ, Cố Tiêu Tiêu nói: “Sư thúc à, ngài đừng có nghĩ nữa. Ngài có nghĩ nhiều hơn cũng vô ích, quan trọng là ngài vốn không nghĩ tới đánh cờ.”

Lâm Lang Thiên liếc mắt nhìn cô một cái, tiện tay đặt cờ: “Ta nghĩ cái gì, ngươi biết được chắc.”

“Nếu ta không biết mới gọi là lạ.” Cố Tiêu Tiêu lại hạ một quân: “Đại thế đã thành, sư thúc lại thua nha.”

Lâm Lang Thiên không buồn để ý, hất bàn cờ đi: “Không chơi nữa.”

Cô gái y phục sặc sỡ đi tới, dịu dàng thi lễ: “Tham kiến Tiên Tôn, tham kiến Cố cô nương.”

“Chuyện gì?”

“Chưởng giáo cho mời.”

Lâm Lang Thiên che trán nói: “Ta chỉ sợ chưởng giáo tìm ta, không cần hỏi, chắc chắn lại có chuyện gì rồi. Linh Chi, ngươi tới báo với chưởng giáo là thân thể ta không được khỏe, không tiện tới gặp.”

Linh Chi hé miệng cười khẽ: “Tiên Tôn, ngài kiếm cớ cũng phải nghĩ cái nào khá một chút chứ. Với tu vi của ngài, nếu thân thể còn không khỏe nữa thì là đại sự rồi.”

Lâm Lang Thiên thở dài nói: “Cho dù ta kiếm cớ ra sao thì chưởng giáo cũng không tin. Ai da, đau đầu quá đi, chẳng muốn đi tí nào.”

Đúng lúc này phía xa lại vang lên một tiếng hừ khẽ: “Lâm Lang, nể mặt ngươi rồi ngươi còn không chịu đúng không? Còn không ngoan ngoãn cút ra đây cho bản tôn!”

Lâm Lang Thiên bị dọa nhảy dựng lên: “Vâng vâng, đến liền đây.”

Nói xong vội vàng đứng dậy, đang định đi thì lại quay đầu sang nhìn Cố Tiêu Tiêu nói: “Ngươi đi cùng ta.”

Cố Tiêu Tiêu kinh hãi: “Ta chỉ là tiểu bối, đi làm gì?”

Lâm Lang Thiên nói: “Ta có trực giác, lần này chưởng giáo gọi ta tới chắc có liên quan tới Ninh Dạ.”

Cố Tiêu Tiêu nghe vậy vội vàng đứng dậy: “Ta đi là được.”

Lâm Lang Thiên vung ống tay áo, trên mặt đất đã xuất hiện một đóa hóa. Cô bọc Cố Tiêu Tiêu trong bông hoa rồi nhảy lên, cánh hoa khép lại, biến mất không còn tăm hơi. Một lúc sau hai người đã xuất hiện ở đại điện trên đỉnh núi.

Trên đại điện, Phượng Tiên Lung ngồi trên cao, đầu đội mũ phượng, phong thái ung dung quý phái.

Bên dưới là đám người Lưu Vân Tiên Tôn.

Dưới sảnh bỗng có ánh sáng lóe lên, Lâm Lang Thiên và Cố Tiêu Tiêu đã xuất hiện.

Nhìn thấy Lưu Vân Tiên Tôn, Cố Tiêu Tiêu lè lưỡi: “Sư phụ.”

Sau đó thi lễ với Phượng Tiên Lung: “Bái kiến chưởng giáo.”

Phượng Tiên Lung khẽ vuốt cằm, cũng không để ý tới chuyện cô tham gia cuộc họp quan trọng như vậy.

Lưu Vân Tiên Tôn hừ một tiếng: “Trong mắt ngươi có còn sư phụ này không đây? Ngày nào cũng chạy tới chỗ sư thúc, khéo còn quên Lưu Vân các ở đâu rồi?”

Cố Tiêu Tiêu lè lưỡi, đi tới bóp vai của Lưu Vân Tiên Tôn, kéo dài ngữ điệu nói: “Sư phụ, ngài lúc nào cũng tu hành. Đệ tử rảnh rỗi đành phải tới nhờ sư thúc chỉ điểm đôi chút. Trong cốc này ngoài ngài ra chỉ có sư thúc đối xử với con tốt nhất.”

“Đúng vậy, bí mật nho nhỏ giữa các ngươi lại nhiều tới không đếm xuể.” Lưu Vân Tiên Tôn hung hăng trừng mắt với cô.

Cố Tiêu Tiêu lè lưỡi: “Đâu có cái nào giấu giếm được sư phụ ngài.”

Phượng Tiên Lung bên trên đã nói: “Nếu đã biết không gạt được, vậy cần gì phải giấu?”