Chương 888 Gặp mặt 1
Tất cả mọi người đều giật mình trước suy nghĩ này.
Lúc này Phượng Tiên Lung lại khá trấn định.
Không khỏi cười khẽ: “Thú vị, hóa ra là vậy à? Tức là thứ hắn theo đuổi không phải thống nhất tiên giới cũng không phải khôi phục Thiên Cơ môn mà là tiên phàm vĩnh viễn cách biệt?”
Cố Tiêu Tiêu gật đầu.
“Dựa vào đâu mà hắn đòi làm vậy?”
Cố Tiêu Tiêu lắc đầu: “Ta không biết. Ta nghĩ ngay bản thân Ninh sư phụ cũng chỉ có suy nghĩ đó chứ không có kế hoạch cụ thể. Nhưng ta biết chắc chắn đó là phương hướng mà Ninh sư phụ sẽ nỗ lực cả đời.”
Nghe xong câu này, Phượng Tiên Lung lại gật đầu hiếm thấy: “Nếu là như vậy, ta lại thấy yên tâm.”
“Chưởng giáo!” Đám người Lưu Vân Tiên Tôn đồng thời hô to.
Phượng Tiên Lung giơ tay lên: “Mục tiêu của người này đúng là đại chí hướng, so với đạt tới cảnh giới thứ sáu thứ bảy thì cao hơn không biết bao nhiêu lần. Có chí hướng lớn như vậy thật ra là chuyện tốt. Không hoàn thành được cũng không có hại gì đối với chúng ta. Nếu hoàn thành được cũng chưa chắc đã là tổn hại. Quan trọng nhất là, nếu hắn làm được tới bước đó, có lẽ chỉ mình Vạn Hoa cốc chúng ta cũng không thể chống cự nổi.”
“Thế thì hiện tại lập tức loại trừ hắn!” Có người nói.
“Loại trừ? Sao phải loại trừ?” Phượng Tiên Lung híp hai mắt lại: “Tiêu Tiêu nói cũng không sai, đối với phàm nhân thì tiên môn đúng là tội ác. Nhiều năm qua, cho dù Vạn Hoa cốc ta quản thúc đệ tử nghiêm ngặt, nhưng đâu có ít việc ác đối với phàm nhân? Thật ra năm xưa ta cũng từng có suy nghĩ như vậy.”
“Chưởng giáo, người...!” Mọi người kinh hãi.
Phượng Tiên Lung khẽ mỉm cười: “Nhưng ta khác với Ninh Dạ, ta không vĩ đại như hắn. Ta hy vọng ngăn cách phàm nhân chẳng qua là vì ta cảm thấy phàm nhân thấp kém, ở chung với họ làm ảnh hưởng tới sự thuần khiết của chúng ta.”
Nói xong câu này, mọi người đều thấy đúng.
Vạn Hoa cốc chủ yếu là nữ, nữ nhân thích sạch sẽ, có tu vi thì càng dễ kiêu ngạo.
Vì vậy nhiều nữ tu Vạn Hoa cốc cảm thấy phàm nhân không sạch sẽ, không muốn tiếp cận với họ.
Cho nên lúc này biết rõ mọi chuyện, Phượng Tiên Lung nói: “Nếu Ninh Dạ có thể giữ vững suy nghĩ đó, ta cũng không ngại xem xem hắn có thể làm tới mức độ nào.”
Lưu Vân Tiên Tôn nhắc nhở: “Chưởng giáo. Giết sạch mọi người cũng là một phương pháp ngăn cách!”
“Không sai. Con người sẽ thay đổi, ai mà biết tương lai Ninh Dạ sẽ suy nghĩ ra sao. Tuy ta không phản đối ý nghĩ của hắn, nhưng không thể không đề phòng.” Phượng Tiên Lung vừa nói vừa nhìn Lâm Lang Thiên: “Lâm Lang, ngươi cấu kết với người ngoài, phạm phải tội lớn, ngươi có biết tội của mình không?”
Lâm Lang Thiên run rẩy, ấm ức nói: “Chưởng giáo, sao phải hung dữ như vậy chứ? Có gì căn dặn thì ngài cứ nói là được, đừng dọa dẫm như vậy.”
“Tốt lắm. Hành trình tới Yên Vũ lâu lần này ngươi có thể không tham gia, thế nhưng ngươi phải tới Hắc Bạch thần cung một lần.”
“Tới làm gì?”
Phượng Tiên Lung nói: “Nếu Ninh Dạ đã dẫn người của Hắc Bạch thần cung tới Yên Vũ lâu, thế thì chắc chắn sẽ có kết quả. Cho dù kết quả này là sao đi nữa, hắn cũng không giữ được thân phận. Trong tình huống như vậy, Ninh Dạ muốn báo thù thì cách tốt nhất là mượn sức Mộc Khôi tông ra tay trong sự kiện lần này. Vì vậy đến lúc đó trong Hắc Bạch thần cung cũng náo loạn. Ngươi tới đó, lúc mấu chốt có thể giúp đỡ một chút, vừa có thể lấy lòng hắn, cũng có thể lôi kéo hắn, để hắn thật sự trở thành người của Vạn Hoa cốc ta.”
Phượng Tiên Lung này đúng là lợi hại, còn đoán ra chắc chắn lúc đó trong Hắc Bạch thần cung sẽ có biến cố.
Phượng Tiên Lung biết trong tình huống này bảo Lâm Lang Thiên theo Ninh Dạ chắc chẳng giúp được gì. Nhưng nếu là ở Hắc Bạch thần cung, nơi này nhân số đông đảo, không khéo lại phát huy tác dụng lớn: Cô nàng này nhát gan nhưng chính vì vậy năng lực hoạt động ngầm lại cực mạnh.
“Lôi kéo thế nào?” Lâm Lang Thiên vẫn ngây thơ hỏi lại.
“Ngươi nói xem?” Phượng Tiên Lung nói đầy ẩn ý.
Lâm Lang Thiên suy nghĩ, đột nhiên biến sắc: “Chưởng giáo, không phải chứ?”
Lâm Lang Thiên híp mắt cười nói: “Bản tọa có bảo ngươi dùng cách nào đâu. Làm thế nào cũng là lựa chọn của chính ngươi. Nhưng cho dù thế nào cũng phải lựa chọn giữa lôi kéo hắn và giết chết hắn. Nếu lôi kéo không được, thì phải giết chết hắn, cũng bao gồm cả con bé...”
Phượng Tiên Lung chỉ tay vào Cố Tiêu Tiêu.
Cố Tiêu Tiêu kinh hãi, nhìn sang phía Lưu Vân Tiên Tôn: “Sư phụ!”
Lưu Vân Tiên Tôn mỉm cười: “Không muốn chết thì giúp sư thúc ngươi một chút!”
Mười ngày sau.
Lâm Lang Thiên rất bất đắc dĩ xuất hiện bên cạnh Ninh Dạ, còn chưa kịp nói gì thì đã nhăn nhó.
Khiến Ninh Dạ không thể không nói: “Ngươi không cần như vậy, ta có hai thê tử, thế là đủ rồi.”
Lâm Lang Thiên kinh ngạc: “Ngươi biết?”