Chương 894 Thiên Tằm 2
Có điều mỗi cây đều như cột chống trời, đặt ở hạ giới còn hơn cả ngọn núi.
Đây là cái gì?
Mọi người kinh hãi.
Lúc này cuối cùng Lưu Kim toa cũng lao tới bên trên, xông ra tầng mây, thần thức trống trải, không ngờ xuất hiện trước mặt bọn họ là một con cự thú trăm chân hết sức khổng lồ.
Nó cứ thế nằm trên tầng mây, không ngừng di chuyển, mỗi chân đạp xuống đều như một cây cột chống trời.
Tất cả mọi người được chứng kiến cảnh tượng này đều choáng váng.
Không ai ngờ trên chín tầng trời còn có quái vật khổng lồ như vậy.
Con thú khổng lồ trước mặt chiều dài có lẽ không tới vạn dặm, nhưng cũng phải mấy ngàn, mỗi cái chân đều dài hơn ngày trượng, to như ngọn núi.
Do thân thể quá lớn, thần thức cũng không thể thấy phần đầu của nó, Lưu Kim toa không thể không bay về phía trước một đoạn, bấy giờ mới thấy loáng thoáng đó là một cái đầu có hai xúc tu rất dài, trông khá giống con rết, chẳng qua không có lớp vỏ giáp cứng rắn.
Phần lưng nó lóng lánh hoa văn huyền ảo, còn có thể thấy loáng thoáng loại mây mù ngăn cản thần thức như ẩn như hiện, khiến tu sĩ khó lòng quan sát phía trong. Thế nhưng chỉ riêng bộ phận bên ngoài có thể thấy nó cũng không cứng lắm.
Tốc độ di chuyển của nó không nhanh, nhưng mỗi bước chân là cả trăm cái chân chi chít cùng vận động, như cả một dãy núi lao về phía ngươi.
Thấy con côn trùng khổng lồ này, ngay cả Lôi Trường Sinh cũng run sợ: “Đây là... Thiên Tằm! Thiên Tằm trong truyền thuyết, hóa ra nó có tồn tại!”
Thiên Tằm?
Ninh Dạ hồi tưởng lại điển tịch của Thiên Cơ môn.
Đúng rồi, Thiên Cơ môn có miêu tả thứ này.
Nói là trên thiên ngoại thiên có côn trùng Thiên Tằm, thân dài vạn dặm, đi vòng quanh giới, có thể nuốt nhật nguyệt.
Có thể nuốt nhật nguyệt thì là khuếch đại, nhưng thân dài vạn dặm, xem ra không coi là khoa trương.
Nhưng... sao lại có sinh vật khổng lồ như vậy?
Thật không thể tưởng tượng nổi.
Khoảnh khắc đó Ninh Dạ bật thốt lên: “Nó ăn cái gì mà lớn như vậy?”
Mọi người cùng quay sang nhìn y.
Cuối cùng Phong Đông Lâm nói: “Thiên địa thần vật đâu phải thứ chúng ta hiểu nổi. Nhưng xem ra Thiên Tằm không để ý tới chúng ta, đừng trêu vào nó thì hơn.”
Công kích vừa rồi chỉ là nó tình cờ đi ngang qua, không phải cố ý.
Ác Quỷ Đạo Nhân - Kế Chung nói: “Cự thú như vậy chắc chắn là linh vật tối thượng trong thiên địa, tuyệt đối không phải vật phàm, nếu mà chiếm được...”
Ánh mắt mọi người đều lóe lên vẻ tham lam.
Cũng may Việt Vãn Tiêu hô: “Kế Chung, đừng gây sự. Thứ này tồn tại không biết bao nhiêu năm rồi, tuyệt đối không phải loại phàm. Chọc vào nó, e là chúng ta không còn cơ hội trở về đậu”
Ngay cả Lôi Trường Sinh cũng nói: “Thiên địa có vô số dị chủng, đừng tùy tiện trêu chọc. Ninh Dạ, giờ ngươi còn cảm nhận được phương vị của Yên Vũ lâu không?”
“Để ta thử xem...” Ninh Dạ cảm nhận tỉ mỉ, đột nhiên biến sắc: “Mẹ nó!”
“Sao vậy?” Mọi người đồng thanh hỏi.
Gương mặt Ninh Dạ trở nên khó coi: “Yên Vũ lâu... ở trong bụng nó.”
Cái gì?
Mọi người giật nảy mình.
Yên Vũ lâu bị nó nuốt vào?
“Ngươi có chắc không?” Lôi Trường Sinh cuống lên.
“Ừ, nhưng chắc vẫn còn nguyên si, không tổn hại gì.” Ninh Dạ nói.
“Dựa vào đâu mà nói vậy?”
“Đạo cảnh Tuyền Cơ dùng lực lượng không gian phong ấn, sẽ không bị ăn mòn. Hơn nữa ta lưu lại cọc tiêu ở Diêu Quang kính các, nếu Yên Vũ lâu bị hao tổn, cọc tiêu cũng không còn, ta không thể cảm thụ được.”
“Nhưng chúng ta cũng không thể chạy vào bụng nó được?” Mọi người đều cuống lên.
Ngay bản thân Ninh Dạ cũng không ngờ lại gặp tình huống này.
Lần trước tới có thấy vậy đâu, khi đó hắn còn thấy bên ngoài là cương sát.
Đủng rồi!
Mình cải tạo Yên Vũ lâu, đạo cảnh Tuyền Cơ bị chuyển vào Thiên Cơ điện, chỉ để lại Yên Vũ lâu là cửu đại thần khí và trận pháp của mình.
Tuy Yên Vũ lâu vẫn rất cường đại nhưng không còn là đạo cảnh nữa, xem ra cũng bị ảnh hưởng, không ngờ lại tiếp tục bay lên. Kết quả là bay khỏi tầng cương sát, sau đó bị con Thiên Tằm này nuốt mất.
Thế này là tự vác đá đập chân mình.
Ninh Dạ cũng bó tay trước kết quả này.
Nhưng ngay khoảnh khắc sau, hai mắt Ninh Dạ lại sáng ngời lên: Không ngờ Vấn Thiên thuật lại có thể thoải mái nhìn vào trong con thú này.
Ninh Dạ kêu lên: “Trong bụng nó an toàn!”
Cái gì?
Mọi người cùng quay sang nhìn hắn.
Ninh Dạ nói: “Con thú này là thiên địa linh vật, không ăn khói lửa, trong người tự có không gian, không hề nguy hiểm.”
Phong Đông Lâm vội vàng nói: “Ngươi có chắc không?”
“Đúng!” Ninh Dạ há miệng nói: “Ta có thể cảm thụ rõ ràng cọc tiêu mà mình lưu lại, xác nhận bên trong không có nguy hiểm.”
“Đi vào thì đơn giản, vấn đề là làm sao đi ra?” Lôi Trường Sinh nói.
Ninh Dạ trả lời: “Cái này cũng đơn giản, ta có phép dịch chuyển, chỉ cần lưu lại cọc tiêu trong Lưu Kim toa, đặt Lưu Kim toa trên lưng ưa là có thể dịch chuyển tất cả mọi người ra.”