← Quay lại trang sách

Chương 895 Phá giải

“Nhưng nơi này không có bố trí hệ quang, cho nên cọc tiêu của ta chỉ giữ được ba ngày.”

“Thế chẳng phải tính mạng của tất cả mọi người đều nằm trong tay ngươi à?” Ác Quỷ Đạo Nhân âm trầm nói.

Ninh Dạ nhún vai: “Nếu các ngươi không tin ta, ta cũng không có cách nào.”

Mọi người quay sang nhìn nhau, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm thế nào.

Cuối cùng Phong Đông Lâm nói: “Ngươi có chắc là dịch chuyển được không?”

Ninh Dạ gật đầu: “Chắc chắn! Thật ra không gian bên trong con thú này không khó đối phó, kể cả độn pháp của chư vị cũng có thể đi ra. Chẳng qua mọi người bị khí thế của nó chấn nhiếp, thực ra chúng ta đừng coi nó là thần thú mà cứ coi như ngọn núi lớn, sẽ cảm thấy nó không đáng sợ đến vậy.”

Nghe y nói vậy, mọi người cảm thụ tỉ mỉ, quả nhiên phát hiện thần thức của mình có thể chạm vào trong cơn Thiên Tằm kia. Thần thức chạm tới được thì độn pháp cũng đi qua được. Đại đa số tu sĩ ở đây đều biết một ít độn pháp, tuy không mạnh như Quân Bất Lạc nhưng vẫn có chút trình độ.

Thời khắc này hiểu được tình hình, ai nấy phấn chấn hẳn lên.

“Hóa ra chỉ to xác mà vô dụng.” Ác Quỷ Đạo Nhân cười ha hả nói.

Nếu nói to lớn mà vô dụng thì chưa chắc. Chỉ riêng hình thể khổng lồ và lực lượng siêu cường của Thiên Tằm đã đủ cho nó áp đảo tất cả mọi người. Thần thông ra sao cũng khó mà khiến nó bị thương. Chẳng qua so với thân thể khổng lồ của nó, thần thức có vẻ yếu hơn rất nhiều.

Thời khắc này trong lòng đã có tự tin, Lôi Trường Sinh nói: “Thế thì còn chờ gì nữa? Đi!”

Nói xong đã bước ra khỏi Lưu Kim toa đầu tiên, thi triển thần thông, nhanh chóng hạ xuống lưng con Thiên Tằm kia.

Đối với Thiên Tằm, đám người này nhỏ bé như hạt bụi, vì vậy có hạ xuống lưng cũng chẳng có cảm giác gì, trăm cái chân tiếp tục vận động. Ầm ầm ầm di chuyển trên bầu trời.

Việt Vãn Tiêu cố định Lưu Kim toa trên lưng Thiên Tằm, đám người Thập Tuyệt Thượng Nhân cũng đáp xuống bên cạnh.

Đặt chân lên Thiên Tằm có cảm giác như đạp lên mặt đất, vững chắc tới kỳ lạ.

Ninh Dạ chỉ về phía trước: “Phía trước có chỗ liên tục phun ra khí trắng, có lẽ giống như lỗ khí. Chắc chúng ta có thể chui vào theo đường đó.”

Mọi người bay thẳng tới, chẳng bao lâu sau đã tới một cái hố to.

Cái hố kia sâu không thấy đáy, thi thoảng có cột khí màu trắng bốc lên, thực ra lại là linh khí, phun trào như chất lỏng.

Lôi Trường Sinh thấy vậy bật thốt lên: “Linh khí thật đậm đặc.”

Đông Đỉnh - Tăng Hiển Sơn nói: “Đúng là thiên địa linh tuyền. Hóa ra Thiên Tằm này đúng là thiên địa linh vật, nếu có thể chia nhỏ sẽ là tài nguyên vô hạn.”

Bản tính của tu tiên giả, thấy đồ tốt là muốn chiếm làm của riêng.

Nếu Thiên Tằm này có thể hóa thành tài nguyên, đúng là lượng tài nguyên như biển.

Ninh Dạ cười nói: “Phải xem tình hình đã rồi tính. Nếu đã được đặt tên là Thiên Tằm chứng tỏ đã có đại năng biết đến nó, nhưng nó vẫn tiêu dao nơi thiên ngoại, chắc chắn không dễ đối phó. Chúng ta không chọc giận nói thì thôi, nếu chọc nó, không khéo nó đập chết chúng ta cũng chẳng khác nào đập ruồi.”

Tăng Hiển Sơn nhíu mày: “Tiểu bối mà dám nói năng ngông cuồng?”

Lúc trước hắn khách khí với Ninh Dạ, giờ thấy Yên Vũ lâu sắp tới tay là không còn phong độ chiêu hiền đãi sĩ lúc trước nữa.

Vạn Pháp đỉnh phong nho nhỏ mà dám nói đập chết mình như đập ruồi? Cho dù đang nói con Thiên Tằm kia nhưng cũng khiến hắn khó chịu.

Đặc biệt khi thấy lỗ khí này, theo lý thuyết cho dù có rời khỏi nơi này cũng không cần Ninh Dạ.

Không cần gì ở Ninh Dạ, cho nên giọng điệu lập tức trở về vẻ ngông cuồng ban đầu.

Thấy thái độ của Tăng Hiển Sơn như vậy, Ninh Dạ vẫn không để ý, chỉ cúi đầu mỉm cười.

Cũng may Phong Đông Lâm vẫn bao bọc y: “Được rồi, nếu không có gì nguy hiểm, thế thì xuống xem thử. Chư vị, ai đi trước đây?”

Mọi người nhìn nhau, Tăng Hiển Sơn vừa rồi còn nói năng ngông nghênh, giờ lại im lặng không nói một câu.

Ninh Dạ cười nói: “Thế thì để ta đi trước.”

Nói xong đã trực tiếp nhảy vào lỗ khí kia.

Men theo lỗ khí của Thiên Tằm đi xuống, thi thoảng bên cạnh lại có linh khí quét qua, cảm giác như tắm trong linh tuyền, khiến người ta cực kỳ khoan khoái.

Cứ thế đi xuống, hang động này như sâu không thấy đáy.

Sau khi hạ xuống liên tục trong thời gian khoảng một chén trà, cuối cùng Ninh Dạ cũng hạ xuống đáy, phát hiện dưới chân lại là mặt đất.

Đỉnh đầu là linh vụ mênh mông, xung quanh trống trải, còn thấy loáng thoáng thanh sơn lục thủy, cỏ cây um tùm.

“Quả nhiên là một không gian độc lập, đúng là thế ngoại tiên cảnh.”

Bên cạnh đã vang lên giọng nói của Phong Đông Lâm.

Hắn đứng cạnh Ninh Dạ, ống tay áo phất phới, vui mừng nhìn xung quanh.

Sau đó là đám người Lôi Trường Sinh, Tăng Hiển Sơn lần lượt đáp xuống.

Chỉ nhìn qua một cái mà Tăng Hiển Sơn đã kích động hẳn lên: “Tuyết Tiêu, nơi này còn có cả Tuyết Tiêu.”