Chương 919 Mời ngài vào rọ 1
Bí pháp với vận may từ trên trời rơi xuống đều là âm mưu.
Đáng sợ hơn nữa là đến bây giờ cô nàng còn chưa hiểu rốt cuộc âm mưu này là gì, rốt cuộc bí pháp này mang ý nghĩa ra sao.
Mà Hà Sinh Mặc lại không có hứng thú giải thích.
Hắn chỉ quay sang phía Nhạc Tâm Thiện, giải trừ pháp thuật cấm khẩu rồi nói: “Ngươi còn gì để nói.”
Nhạc Tâm Thiện ngồi bệt xuống, sắc mặt xám ngắt. Hắn nói: “Tâm Thiện không biết pháp thuật này, nhưng việc này không thể kiểm chứng, xem ra Tâm Thiện không thể biện minh. Nếu chưởng giáo nhất quyết cho rằng Tâm Thiện cấu kết với Mộc Khôi tông và Vạn Hoa cốc...”
Trì Vãn Ngưng nói: “Biết thần thông của Vạn Hoa cốc không có nghĩa là cấu kết với Vạn Hoa cốc. Khả năng càng lớn là Mộc Khôi tông truyền thụ, như vậy mới tiện cho Nhạc đại điện chủ đẩy sang người khác.”
Cái gì?
Ôn Tâm Dư kinh hãi: “Đây là thần thông của Vạn Hoa cốc?”
“Ồn ào!” Hà Sinh Mặc không muốn xem cô nàng “biểu diễn” nữa, tiện tay vung lên, một lồng giam đen trắng đã nhốt Ôn Tâm Dư lại tại chỗ.
Nhạc Tâm Thiện cả giận nói: “Chưởng giáo, rốt cuộc ngọn lửa kia là gì, Tâm Thiện cũng biết đôi chút. Nếu ta muốn giúp Mộc Khôi tông thì trực tiếp nói rõ là được, sao phải ra tay phá giải? Hơn nữa lúc đó tra đang quyết đấu với Thạch Quỷ, có vô số đệ tử nhìn thấy, thế thì làm sao phá giải được?”
Câu này vừa nói ra, Hà Sinh Mặc cũng do dự một chút.
Chuyện này thì ngay cả Ninh Dạ cũng không tra ra được. Trì Vãn Ngưng không ngờ cơ mật quan trọng như vậy mà Nhạc Tâm Thiện cũng biết đôi chút, vô hình trung lại gột rửa nghi ngờ.
Nhưng cô vẫn cười lạnh nói: “Chuyện liên quan tới cơ mật của Hắc Bạch thần cung nên Vãn Ngưng không biết, cũng không tiện nhiều lời. Nhưng Nhạc đại điện chủ nói lúc đó đang trong chiến tường, không cách nào xuất thủ, thế thì lại không đúng. Ác Niệm Sát Khôi xuất hiện, mọi người khó mà khống chế, tâm trí bị nhiễu loạn, tự đánh lẫn nhau. Trong tình huống tâm trí nhiễu loạn, đại điện chủ muốn dùng thủ đoạn gì mà chẳng đơn giản? Còn chuyện ngọn lửa cơ mật kia... Vãn Ngưng không rõ, nhưng chắc đại điện chủ cũng không biết hoàn toàn, quan trọng là không có chứng cứ. Không có chứng cứ tức là nói năng linh tinh, Mộc Khôi tông muốn lên án Hắc Bạch thần cung cũng không đủ sức thuyết phục. Nhưng lần này thì khác, ta đoán Mộc Khôi tông đã dùng Lưu Ảnh thạch ghi lại trận chiến hôm nay. Chỉ cần tung ra là có chứng cứ xác thực, e là Hắc Bạch thần cung sẽ gặp phiền toái lớn.”
Chỉ vài câu nói đã trực tiếp gạt bỏ lời biện bạch của Nhạc Tâm Thiện, khiến hắn tức giận tới mức co giật, đập bàn nói: “Toàn nói những lời không có chứng cứ. Nhạc Tâm Thiện ta một lòng vì việc công, chưa bao giờ làm bất cứ chuyện gì có lỗi với thần cung! ’
“Ồ?” Trì Vãn Ngưng cười ha hả: “Nhạc Tâm Thiện, ngươi có chắc không? Nếu ta tình cờ có được một nhân chứng chứng minh đại điện chủ không phải một lòng vì việc công thì sao?”
Còn có nhân chứng?
Nhạc Tâm Thiện kinh hãi: “Ngươi còn nhân chứng gì?”
Trì Vãn Ngưng chậm rãi thốt lên ba chữ: “Lạc Cầu Chân!”
Cuối cùng Tăng Hiển Sơn cũng chịu khuất phục.
Sau khi Tăng Hiển Sơn bị khuất phục, chiến sự trong Thiên Cơ điện coi như đã kết thúc.
Mở Tu Di ốc ra, chỉ thấy Cừu Bất Quân toàn thân đẫm máu bước ra.
Nhưng không phải chỉ mình hắn còn sống.
Còn có Phong Đông Lâm và Trương Liệt Cuồng.
Hai người này sắc mặt xám ngoét.
Phong Đông Lâm ánh mắt phức tạp nhìn Ninh Dạ, cuối cùng thở dài nói: ” Ngươi cứ trực tiếp giết chết ta là được, sao phải giữ lại tính mạng ta. ’
Ninh Dạ cười nói: “Phong điện chủ cũng coi là có ơn với ta, làm sao ta lại giết được?”
“Còn ta thì sao?” Trương Liệt Cuồng hừ một tiếng nói.
Ninh Dạ cười nói: “Tuy ngươi làm sư phụ rất không hợp cách, không giúp được ta mấy, nhưng tốt xấu gì ta cũng gọi ngươi là sư phụ, học Thất Sát đao của ngươi. Đã là sư phụ thì sao lại đi thí sư cho được. Yên tâm đi, ta đã thu xếp cho ngươi và Phong điện chủ, các ngươi sẽ sống tiếp.”
Trương Liệt Cuồng híp mắt lại nhìn y: “Thu xếp ra sao?”
Ninh Dạ lắc đầu: “Chỉ cần các ngươi vào Tẩy Tâm trì, trở thành người của ta là mọi chuyện được giải quyết.”
Quả nhiên!
Lần này Ninh Dạ định dùng Tẩy Tâm trì bắt gọn mọi người.
Phong Đông Lâm và Trương Liệt Cuồng im lặng không nói gì, Ninh Dạ cũng không ép, mặc bọn họ suy nghĩ.
Nguyên Mục Dã lập tức nói: “Ninh Dạ, đã nói trước rồi nhé, chỗ tốt ở đây là chúng ta cũng có phần.”
Ninh Dạ lạnh lùng nhìn hắn: “Ta có nói với các ngươi là sẽ phân chia theo lợi ích, nhưng cách chia là dựa theo cống hiến của mỗi người. Bây giờ đa số những người ở đây đều được ta giải quyết. Cống hiến của các ngươi ở đây không nhiều lắm.”
Hà Giang Minh hừ một tiếng nói: “Không có Tử Lão ngăn cản Lôi Trường Sinh cho ngươi, ngươi dễ gì thắng được? Một con kiến nhỏ cũng có thể thay đổi thắng bại, huống chi Lôi Trường Sinh.”