Chương 920 Mời ngài vào rọ 2
Ninh Dạ giơ tay, trong Viêm Ma tế đàn, hình ảnh của Hắc Viêm Ma Thần đã xuất hiện: “Có chuyện gì? Ơ? Sao đông người thế?”
Hắn còn đang kinh ngạc, Ninh Dạ lại nói: “Không sao, chỉ mời ngươi tới chào hỏi một câu thôi. Bây giờ ngươi về được rồi.”
Nói xong đã vung tay tiễn Hắc Viêm Ma Thần trở lại.
Hắc Viêm Ma Thần: “Ninh Dạ, ngươi trêu chọc gì ta đấy... A đừng, tốt xấu gì cũng nói vài câu... khốn kiếp...”
Đã lại biến mất.
Đám người Nguyên Mục Dã, Hà Giang Minh nhìn nhau, không nói gì.
Tử Lão nói không sai, quả nhiên không có bọn họ, bản thân Ninh Dạ cũng có thể làm được.
Hà Giang Minh cả giận nói: “Tức là chúng ta đi lần này là uổng công?”
“Đâu đến nỗi?” Ninh Dạ giơ tay một cái, túi giới tử của đám người Khương Hồng Hào, Ngư Bạch Môn, Việt Vãn Tiêu đã bay lên, rơi vào tay đám người Nguyên Mục Dã: “Đã làm việc thì chắc chắn có chỗ tốt. Đừng bảo ta hẹp hòi, ngoài thần vật của Việt Vãn Tiêu, Tăng Hiển Sơn và Lữ Dực về tay chúng ta, những thứ khác các ngươi chia.”
Lôi Trường Sinh, Khương Hồng Hào là hai tu sĩ Niết Bàn, chắc chắn có không ít bảo vật, trong đó bao gồm cả Lưỡng Nghi Càn Khôn tán, lại thêm bảo vật trên người đám Ngư Bạch Môn, Ác Quỷ Đạo Nhân, Tuyệt Vô Thường, Thập Tuyệt Lão Nhân. Có thể nói thu hoạch của bọn Nguyên Mục Dã cũng không nhỏ.
Vấn đề là lợi ích từ Lôi Trường Sinh chắc chắn thuộc về Tử Lão, lợi ích từ Khương Hồng Hào phải đưa về Mộc Khôi tông. Đám tu sĩ Vô Cấu, Vạn Pháp tuy có không ít tài nguyên, nhưng không nhiều thứ khiến họ vừa mắt.
Nói trắng ra thì thu hoạch không ít, nhưng những thứ thật sự khiến Nguyên Mục Dã và Hà Giang Minh thỏa mãn lại không nhiều.
Lòng người không biết đâu là đủ, Hà Giang Minh đã nói: “Ninh Dạ, hẹp hòi quá. Tốt xấu gì cũng có chín món thần khí, phải chia cho chúng ta một ít.”
Ninh Dạ lạnh nhạt nói: “Không phải ta hẹp hòi, nếu thiếu mất chín thần vật này thì Cửu Thiên Thập Địa Tài Quyết thần trận cũng khó mà phát huy tác dụng. Tăng Hiển Sơn đã quy thuận ta, đương nhiên đồ đạc của hắn cũng về ta. Bảo bối của Việt Vãn Tiêu là dùng để luyện bảo, các ngươi có lấy cũng vô dụng.”
Nguyên Mục Dã hừ một tiếng nói: “Ngươi vừa có đạo cảnh Tuyền Cơ, vừa có Cửu Thiên Thập Địa Tài Quyết thần trận, không sợ chết no à?”
Ninh Dạ nhún vai: “Nơi này vốn là của ta, chia lãi cho các ngươi đã là không tệ rồi. Đương nhiên ta cũng có thể hiểu được suy nghĩ của các ngươi. Thật ra đi chuyến này, các vị cũng có không ít thu hoạch, nhưng vì sao lại không hài lòng? Chủ yếu vì trong Yên Vũ lâu có quá nhiều chỗ tốt, chư vị mong đợi quá nhiều? Các ngươi không hài lòng vì đi vào núi bảo vật mà chỉ đào về một xẻng. Hai là vì lấy được chỗ tốt mà đa số phải nộp về Mộc Khôi tông, không giữ được nhiều.”
Chỉ vài câu nói đã đánh trúng tâm trạng của Nguyên Mục Dã và Hà Giang Minh.
Đúng vậy, không phải chỗ tốt không nhiều, mà là không thể so được với thu hoạch của Ninh Dạ.
Một khi so sánh, tâm trạng bất ổn.
Ninh Dạ tiếp tục nói: “Vì vậy ta có một ý tưởng. Lúc trước Mộc Khôi tông biết Yên Vũ lâu nằm trong tay ta, cũng biết có một số lợi ích, nhưng may ta thực chất ta chưa nói với họ cụ thể có gì. Nếu sau khi trở về hai vị giấu giếm một chút thu hoạch ở đây, có lẽ sẽ vẹn cả đôi đường.”
Nguyên Mục Dã cười lạnh nói: “Làm sao giấu được? Năm xưa trong trận chiến ở Yên Vũ lâu đã có những ai chết, mọi người đều hiểu rõ. Bảo vật nào còn thì mọi người cũng hiểu. Cho dù ngươi không nói ra chín món thần khí, chẳng lẽ Mộc Khôi tông không biết trong Yên Vũ lâu ẩn giấu bao nhiêu chỗ tốt à?”
“Nhưng có thể coi như đã tiêu hao hết bọn chúng. Tăng Hiển Sơn, Khương Hồng Hào có căn cơ thâm hậu, liều mình giao chiến, với thực lực của chúng ta thì làm sao mà đối phó nổi những cường giả như Tăng Hiển Sơn, Khương Hồng Hào? Đương nhiên phải liều mạng. Tự nổ thần khí là một cách thức không tệ, để diệt đối thủ, nổ mất tám trong chín món thần khí, khó khăn lắm mới chiến thắng. Có phải như vậy tâm trạng của bọn Âm Vô Cữu sẽ khá hơn không?”
Mẹ nó!
Ninh Dạ, ngươi thật xấu bụng!
Làm giả sổ sách như vậy mà cũng được à?
Ninh Dạ từ từ dụ dỗ: “Thần vật có chủ, khó mà giấu giếm. Các ngươi lấy được rồi vẫn phải nộp lên, chẳng thà để ở chỗ ta. Mà ta, sẽ không bạc đãi hai vị.”
Nói xong y lấy ra Lạc Thủy đan thư và Lưu Thương kính.
Hai thứ này tuy là đồ tốt, nhưng không tác dụng nhiều đối với Ninh Dạ, chủ yếu để che giấu Côn Lôn kính và Bất Diệt tuyền.
Lúc này y lại nói: “Hai thứ này là của chính ta, đưa hai vị coi như quà tặng của riêng ta, cho dù Mộc Khôi tông biết cũng không thể nói gì đúng không?”
Nghe y nói vậy, rốt cuộc Nguyên Mục Dã và Hà Giang Minh cũng động tâm.