← Quay lại trang sách

Chương 921 Báo cáo lên trên 1

Nhưng Nguyên Mục Dã vẫn nói: “Nhưng như vậy thì Mộc Khôi tông không có nhiều thu hoạch, cuối cùng vẫn khó bàn giao.”

“Sao lại như vậy được.” Ninh Dạ cười nói: ” Đồ của Khương Hồng Hào, các ngươi có thể đem về nộp lên Mộc Khôi tông. Lưỡng Nghi Càn Khôn tán cũng là thần vật không tệ. Đồ của Lôi Trường Sinh đương nhiên là của Tử Lão. Đồ của những người khác, giao cho Mộc Khôi tông chắc hơi ít, thế thì...”

Ninh Dạ vung tay, trong Tu Di ốc đã có năm trăm món pháp bảo bay ra.

Chất không đủ thì lấy lượng bù.

Ninh Dạ có nhiều pháp bảo vô dụng như vậy, chọn một số thứ ít ảnh hưởng tới Cửu Thiên Thập Địa Tài Quyết thần trận nhất, đưa thẳng cho bọn Nguyên Mục Dã.

Nguyên Mục Dã nổi giận: “Chúng ta thành người thu rác từ bao giờ?”

Ninh Dạ cười ha hả: “Hình ảnh mười món pháp bảo nhất phẩm, hơn trăm món pháp bảo nhị phẩm tam phẩm, tới miệng chư vị lại thành rác rưởi? Đem mấy thứ này về chắc cũng đủ báo cáo kết quả rồi?”

Nguyên Mục Dã và Hà Giang Minh nhìn nhau, cùng gật đầu.

Tính ra như vậy là Ninh Dạ cho bọn họ bốn món thần vật, mấy trăm pháp bảo, tuy chưa đạt tới mong muốn của Mộc Khôi tông, nhưng nếu nói dối đủ tốt, đúng là có thể báo cáo kết quả.

Nguyên Mục Dã nói: “Cứ quyết định như vậy đi. Lôi Trường Sinh còn ở bên ngoài, hay là chúng ta xử lý hắn đi.”

“Không vội.” Ninh Dạ cười nói: “Ta biết thực lực của Tử Lão, cho dù không giết được Lôi Trường Sinh cũng không thua hắn. Nhưng chúng ta phải bàn bạc kỹ lời nói. Bằng không ta trả giá nhiều như vậy mà Mộc Khôi tông lại không hài lòng, hay là lúc về các ngươi quạt gió thổi lửa, khiến ta khổ tâm trả giá, cuối cùng lại thành uổng công?”

Nguyên Mục Dã biến sắc: “Ninh Dạ, ngươi nói vậy là sao?”

Ninh Dạ chắp tay: “Ý của ta rất đơn giản. Ta không biết Mộc Khôi tông có hài lòng đối với giao dịch này hay không, nhưng đối với ta mà nói đã là trả giá không ít rồi. Mấy vị cũng coi là lão bằng hữu sóng vai với ta nhiều năm, ta không muốn sau chuyện này lại có xích mích. Vì vậy ta cũng muốn hai vị bảo đảm, bảo đảm sau này đứng về phía Ninh Dạ ta.”

Hà Giang Minh cười nói: “Cái này thì đương nhiên rồi.”

Ninh Dạ lắc đầu: “Nói miệng không có chứng cứ.”

“Thế ngươi muốn bảo đảm thế nào?”

Ninh Dạ vẫy ta một cái, Tẩy Tâm trì xuất hiện, lại hóa thành một cái rọ lớn.

Y nói: “Mời ngài vào rọ.”

Nghe Ninh Dạ nói vậy, Nguyên Mục Dã và Hà Giang Minh đồng thời biến sắc: “Ninh Dạ, ngươi dám!”

Ninh Dạ ngẩng đầu nhìn lên trời: “Bây giờ Tử Lão đang ở bên ngoài, không có lệnh của ta thì hắn không vào được. Hai vị, là đồng minh hay kẻ địch, chỉ trong một suy nghĩ thôi!”

Lúc này đám người Nguyên Mục Dã mới ý thức được bây giờ bọn họ đang phải đối mặt với Ninh Dạ, còn có đám người Thanh Lâm, Triệu Long Quang, Cừu Bất Quân, Tăng Hiển Sơn, Thiên Cơ giúp đỡ; lại có địa lợi Cửu Thiên Thập Địa Tài Quyết thần trận trong Thiên Cơ điện.

Với thực lực của họ hiện giờ, căn bản là không thể đối đầu với Ninh Dạ.

Nhìn sang những người khác, chỉ thấy họ cười lạnh với cả hai.

Mẹ nó!

Sao đột nhiên tình thế lại xoay chuyển như vậy?

Hà Giang Minh kêu lên: “Ninh Dạ, ngươi định đối địch với Mộc Khôi tông chúng ta hay sao?”

Ninh Dạ khinh thường nhìn hắn: “Đừng nói năng linh tinh, tất cả những gì ta làm bây giờ chỉ để tiếp tục làm bằng hữu. Các ngươi không cần lo lắng, ta sẽ không khống chế các ngươi như Tăng Hiển Sơn, chỉ cần mượn bảo vật này xác định hai vị không đối đầu với ta là được. Nếu một ngày nào đó Mộc Khôi tông định làm một số chuyện mờ ám, thế thì ít nhất bên cạnh Âm chưởng giáo cũng có vài người lên tiếng giúp ta. Tốt xấu gì ta cũng cống hiến của cải của mình ra, chút yêu cầu ít ỏi này đâu có quá đáng?”

Nguyên Mục Dã kêu lên: “Chúng ta không cần đồ của ngươi nữa!”

Ninh Dạ lại lắc đầu: “Lần này không thể theo chư vị được!”

Y nhe răng cười nói: “Một món thần vật đổi một Vô Cấu, được lắm! Anh linh trong Cửu Thiên Thập Địa Tài Quyết thần trận của ta chỉ tồn tại trong thời gian có hạn, thần trận không phải không thể dỡ. Nếu Mộc Khôi tông có nhiều tu sĩ Vô Cấu đưa tới, ta bán sỉ một chút, bán hết cũng không thành vấn đề.”

Lúc trước y còn nói không thể dỡ thần trận, bây giờ tự mình lật lọng nhưng vẫn vui vẻ.

“Mẹ nhà nó!” Hà Giang Minh giơ tay phóng ra một con hạc giấy, hóa thành con hạc rối khổng lồ che khuất cả bầu trời.

Nhưng còn chưa kịp hành động thì Thiên Cơ đã vồ lấy Hạc thần khôi kia vào lòng bàn tay, cười khanh khách nói: “Vừa rồi đánh còn chưa đã nghiền, hai thằng nhóc các ngươi vào đây chơi?”

Lúc trước nó phải ngước nhìn đám người Hà Giang Minh, bây giờ trở thành Niết Bàn, giọng điệu đã khác hẳn.

Hà Giang Minh nhìn Thiên Cơ như người khổng lồ chống trời, kích động tới mức run rẩy.