Chương 922 Báo cáo lên trên 2
Đòn vừa rồi rõ là lỗ mãng.
Cuối cùng Nguyên Mục Dã thở dài: “Ninh Dạ, ngươi được lắm! Tuy đã đoán sớm muộn gì ngươi cũng trở mặt, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy!”
Ninh Dạ mỉm cười: “Ta biết các ngươi không phải người ngu, nếu đợi tới lúc đủ lông đủ cánh mới làm thì e là không kịp. Hiếm khi có cơ hội trời ban, mong hai vị tha thứ. Chỉ cần các ngươi phối hợp, chúng ta vẫn là hảo bằng hữu!”
Hai người nhìn nhau, cùng thở dài một tiếng.
Chuyện đã tới nước này, hiển nhiên bọn họ không còn lựa chọn nào khác.
❖ ❖ ❖
Cửu Cung sơn.
Nghe thấy tên Lạc Cầu Chân, Nhạc Tâm Thiện kinh ngạc.
Không chỉ có hắn, Hà Sinh Mặc cũng chấn động.
Hắn chết rồi cơ mà?
Sao Trì Vãn Ngưng lại nói tên Lạc Cầu Chân?
Hà Sinh Mặc đã nói: “Lạc Cầu Chân còn sống?”
Trì Vãn Ngưng khẽ gật đầu: “Đúng là vẫn còn sống.”
“Hắn đang ở đâu?”
Trì Vãn Ngưng nhìn sang phía Nhạc Tâm Thiện: “Thế thì phải hỏi Nhạc đại điện chủ.”
Nhạc Tâm Thiện tức giận nói: “Làm sao ta biết tung tích của hắn?”
Trì Vãn Ngưng cười lạnh: “Đại điện chủ nói vậy là không đúng rồi, mấy năm nay Lạc Cầu Chân luôn ở Mộc Khôi tông, ta biết, chẳng lẽ ngài lại không biết?”
Cái gì?
Lạc Cầu Chân ở Mộc Khôi tông?
Hà Sinh Mặc, Vệ Xuân Nguyên giật mình nhìn Trì Vãn Ngưng, lại nhìn sang Nhạc Tâm Thiện.
Nhạc Tâm Thiện tức giận tới mức run rẩy: “Ngươi nói nhăng nói cuội gì đấy? Làm sao ta biết chuyện Lạc Cầu Chân được?”
Trì Vãn Ngưng giật mình che miệng: “Đã tới nước này rồi sao đại điện chủ lại nói vậy? Giám sát đường đã thông báo cho đại điện chủ chuyện Lạc Cầu Chân, tin tức mà Giám Sát đường cũng biết, chẳng lẽ đại điện chủ lại không biết?”
Cái gì?
Giám Sát đường đưa tin cho ta lúc nào?
Hà Sinh Mặc quát lớn: “Gọi Dương Nhạc lên điện!”
Chốc lát sau, Dương Nhạc vội vàng vào điện, quỳ lạy với Hà Sinh Mặc: “Bái kiến chưởng giáo!”
Hà Sinh Mặc nói luôn: “Dương Nhạc, ngươi có biết chuyện Lạc Cầu Chân không?”
Dương Nhạc quỳ rạp xuống đất; “Thưa chưởng giáo, một năm trước thuộc hạ thông qua nhân thủ cài trong Mộc Khôi tông đã xác nhận Lạc Cầu Chân Lạc đường chủ đang ở Mộc Khôi tông.”
“Vậy ngươi có báo cáo lên không?”
“Đã báo lên tổng cộng ba lần, hai lần cho Kim Chấn Lương, một lần cho đại điện chủ.”
Nhạc Tâm Thiện kinh hãi hét lên: “Ngươi nói bậy! Ngươi chưa từng báo cho ta!”
Dương Nhạc ngẩng đầu, giật mình nhìn Nhạc Tâm Thiện: “Đại điện chủ nói gì vậy? Mỗi tháng thuộc hạ đều báo cáo theo thông lệ. Ba tháng trước khi thuộc hạ báo cáo theo thông lệ, lúc đó đại điện chủ đang xử lý công vụ, thuộc hạ từng báo với ngài rồi mà, còn để hồ sơ lại chỗ ngài.”
Ba tháng trước?
Nhạc Tâm Thiện suy nghĩ rồi nói: “Là lúc ta đang tiếp khách từ Hạo Thiên môn?”
“Đúng vậy!”
Nhạc Tâm Thiện nhớ loáng thoáng khi đó hắn đang gặp khách quý của Hạo Thiên môn, là Thanh Dương Tôn Giả Viên Thanh Sơn. Viên Thanh Sơn rất nhiệt tình, lĩnh giáo mình vấn đề về tu hành, gặp ngay lúc Dương Nhạc tới báo cáo, vì vậy hắn không nghe cẩn thận, chỉ nghe loáng thoáng rồi bảo Dương Nhạc đặt hồ sơ xuống.
Nói cách khác, Dương Nhạc tới báo cáo chuyện Lạc Cầu Chân vào lúc đó?
Mình có nghe thấy gì đâu.
Sau đó cũng chuyển hồ sơ cho người khác, chỉ dặn là có chuyện quan trọng thì báo lại cho mình.
Sao lại như vậy?
Sao chuyện quan trọng như vậy mà không ai thông báo?
Nhạc Tâm Thiện choáng váng.
Dương Nhạc lại đâm thêm một đao: “Hồ sơ mà Giám Sát đường đưa lên đều có ghi chép, nếu không tin đại điện chủ có thể kiểm tra.”
Kiểm tra được?
Tra xong chắc hết đường chối tội?
Nhạc Tâm Thiện nhìn Dương Nhạc, đột nhiên nhớ ra điều gì.
Hình vị đường chủ Giám Sát đường này đã từng... đã từng... từng theo hầu Ninh Dạ?
Con ngươi của hắn giãn dần ra.
Hai tay hắn run rẩy chỉ về phía Dương Nhạc: “Ngươi là người của Ninh Dạ?”
Dương Nhạc vẻ mặt hoang mang: “Đại điện chủ nói vậy là sao? Dương Nhạc là người của Hắc Bạch thần cung, vẫn luôn làm việc cho Hắc Bạch thần cung mà.”
“Ngươi từng theo hắn!” Nhạc Tâm Thiện rống lớn.
Dương Nhạc ra vẻ suy nghĩ rồi nói: “Năm xưa khi hành Trịnh Thần Vân từng theo Ninh Dạ một thời gian, sau đó lên làm Huyền Sách sứ là trực tiếp báo cáo với Phong điện chủ. Tiếp nữa nhận chức ở Giám Sát đường là thuộc hạ trực tiếp chịu trách nhiệm trước đại điện chủ.”
"Ngươi!" Nhạc Tâm Thiện giận dữ tới mức không biết nói gì.
Dương Nhạc lại bồi thêm một câu: “Hơn nữa chuyện này đâu cần giấu giếm đại điện chủ, vì trên thực tế có không ít người trong Hắc Bạch thần cung biết chuyện này. Ví dụ như Trì tiên tử cũng biết, còn có...”
Hắn nhìn xung quanh, đột nhiên quay sang phía Ôn Tâm Dư.
Hắn nói: “Hình như Ôn tiên tử cũng biết mà?”
Ôn Tâm Dư biến sắc.
Nhạc Tâm Thiện quay sang Ôn Tâm Dư: “Ngươi biết?”
Ôn Tâm Dư hoang mang gật đầu: “Đúng thưa sư phụ. Nhưng đệ tử chỉ tình cờ nghe được, không để trong lòng.”
Nghe nói?
Ngươi mà cũng nghe nói?
“Ọe!” Nhạc Tâm Thiện hộc máu.